Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 75




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trạm trưởng Lục thích ánh mắt đấy của cô, luôn làm theo những gì ông ấy bảo, gật đầu: “Hôm nay hết việc rồi, Kiều Vi về đi. Ngày mai nhớ phải đến sớm ít nhất mười phút.”

Vậy thời gian đi làm muộn nhất buổi sáng là chín giờ năm mươi lăm.

Bây giờ Kiều Vi dậy rất sớm, không giống lúc mới đến hay dậy muộn, trên đường mua thức ăn về, hợp tác xã cung tiêu đã mở cửa buôn bán, còn có thể vào mua sắm.

Từ khi cô chạy bộ buổi sáng đã có thể đi mua thức ăn từ sớm, trên đường về hợp tác xã cung tiêu vẫn chưa mở cửa.

Thời gian làm việc này quá thoải mái.

Trạm trưởng Lục gật đầu, Kiều Vi không giả vờ nữa mỉm cười đứng dậy, hôm nay báo danh xong cũng coi như tan tầm rồi.

Cô đi cùng Lục Mạn Mạn.

Lục Mạn Mạn thấy cô không giống Hồ Tuệ, thấy cô thật sự có thể làm việc nên rất vui vẻ, chủ động nói với cô: “Trong ủy ban thị trấn có nhà ăn, nếu không muốn về nhà nấu cơm thì có thể ăn ở đây. Ăn xong thì quay lại, bớt việc. Em về nhà ăn vì bà nội em nấu ăn mỗi ngày, em không về ăn thì bà buồn.”

“Vậy tiện quá.” Kiều Vi vui mừng khôn xiết.

Sau khi tính toán cân nhắc đến tốc độ đi của Nghiêm Tương, sau này chín giờ hai mươi rời khỏi nhà, đi khoảng hai mươi phút là đến. Đi bộ đi làm vừa không ùn tắc giao thông lại không bao giờ bị trễ.

Buổi trưa đưa Nghiêm Tương đi nhà ăn ăn cơm đỡ phải vất vả đun bếp, ăn xong về nhà ngủ trưa, ngủ dậy đúng lúc đến ca chiều.

Cô được làm công việc trong mơ gì vậy.

Khi đến cổng phải tách ra, Lục Mạn Mạn nói: “Ngày mai đến sớm hơn một chút, em dạy chị cách dùng máy.”

Kiều Vi vui vẻ đồng ý: “Được.”

Trông cô có vẻ nhanh nhẹn, Lục Mạn Mạn rất vui, ngâm nga một bài hát rời đi.

Kiều Vi mừng rỡ rời khỏi ủy ban thị trấn, đi lấy đôi giày mà cô đã nhờ người làm.

Tại ngôi nhà thứ ba trong hẻm, cửa sân đang mở nên không cần gõ, bà lão ngồi trước ngưỡng cửa may vá.

“Bà, cháu đến thăm bà.” Kiều Vi không nói cô đến đây lấy giày, để tránh bị người khác nghe thấy.

“Đến rồi à, vào uống nước.” Bà lão mỉm cười dẫn cô vào nhà, đóng cửa sân.

Kiều Vi lấy dép vải của mình, không phải nói chứ tay nghề may vá này quá tốt.

“Phải kiểu này không?” Bà lão nói: “Nếu không được bà sẽ gỡ nó ra may lại cho cháu.”

“Đúng là kiểu này.” Kiều Vi hài lòng. Lấy ra một gói lá sen khô từ trong túi quân đội đưa cho bà lão.

Bà lão mở gói lá sen ra, bên trong là một cái bánh bao hấp trắng bóc, bà lão vui vẻ: “Sau này cần may vá gì cứ tìm bà.”

Kiều Vi nhớ ra bà lão cũng họ Lục, ban đầu cô gọi là bà Lục, nhưng bà lão lại bảo cô gọi bà ấy là bà Tám.

Cô suy nghĩ hỏi: “Bà ơi, chỗ chúng ta nhiều người họ Lục thật.”

Bà Tám tự hào nói: “Đương nhiên, ở Hạ Hà Khẩu chúng ta, một nửa là người họ Lục, một nửa là người họ Từ, một nửa là người họ Tạ, còn lại mới là những họ khác.”

Kiều Vĩ không tranh cãi với bà lão về vấn đề ba “nửa” cộng lại là một lần rưỡi, thốt lên: “Thảo nào, hóa ra là họ lớn.”

“Chứ sao.”

“Bà ơi, nhà mẹ đẻ bà họ gì?”

“Họ Tạ.”

Kiều Vĩ mỉm cười gật đầu, hứa nếu còn cần may vá kiểu này sẽ lại tìm bà lão, sau đó bỏ đôi giày mới vào túi xách rồi về nhà.

Phải đến nhà đoàn trưởng Triệu đón Nghiêm Tương.

Chị Dương đi tới hỏi: “Cô thi đậu chứ?”

Chị ta rất tin tưởng cô.

Kiều Vi mỉm cười: “Tôi đậu rồi.”

Cuối cùng cũng có việc làm. Kể từ sau khi sửa đường và sơn tường xong, cô cảm thấy tốc độ đi bộ cũng trở nên chậm chạp.

Nấu ăn mỗi ngày đã trở thành món ăn tinh thần của cô, những lúc này cô lại thấy các loại nguyên liệu, gia vị và dụng cụ nấu ăn không được phong phú như đời sau.

Sau này cô đã có công việc như mơ rồi.

Chị Dương kéo cô vào nhà, tránh Lâm Tịch Tịch hỏi: “Lương bao nhiêu?”

Kiều Vi nói: “Tôi mới nhận chức nên tính theo lương nhân viên tạp vụ, mười bốn tệ một tháng. Ba tháng sau trở thành nhân viên ban ngành chính thức thì hai mươi ba tệ một tháng.”

Chị Dương vui mừng vỗ tay: “Được được được!”

Chị ta là người có hiểu biết, hỏi thẳng: “Tiền trợ cấp thì sao? Cơm nước thế nào? Lễ tết có được phát gì không?”

Kiều Vi toát mồ hôi.

Thời này không có khái niệm “riêng tư”, nếu bạn có mối quan hệ tốt với ai, ngoại trừ chuyện vợ chồng không thể hỏi, bạn có thể hỏi cho ra người kia kiếm được bao nhiêu tiền.

Trong buồi trà chiều của phụ nữ hôm qua, các chị đều nói về tình hình kinh tế của gia đình người khác, đến mức lễ tết được phát nửa cân thịt một phần tư cân dầu cũng không sót.

Rõ quá mà.

Bạn không thể từ chối khi bị hỏi để bảo vệ quyền riêng tư của mình như đời sau, họ hoàn toàn không hiểu tại sao không được nói thu nhập của mình với người khác và sẽ kiên trì hỏi cho đến khi bạn thú thật.

Kiều Vi nói: “Tôi vẫn chưa hỏi rõ, ngày đầu tiên nên cũng ngại hỏi, chỉ biết là được ăn cơm ở bếp lớn.”

“Chắc chắn rồi. Sau này cô phải làm cho rõ đừng để họ ăn bớt của cô. Chúng ta là người ngoài, họ là người dân bản địa, cô phải cẩn thận mấy chuyện vô nghĩa họ nói với chúng ta.” Chị Dương nói: “Trong ủy ban thị trấn chắc chắn còn có những gia đình quân nhân khác, cô nhớ phải làm thân với họ. Hãy nhớ rằng chúng ta là người nhà của cán bộ, có chuyện gì cũng đừng sợ, quân khu sẽ chống lưng cho chúng ta.”

Kiều Vi suýt nữa bị bà Tám hại khi làm giày, nên cảm nhận rất sâu sắc.

Chủ nghĩa bảo hộ địa phương là ý thức bẩm sinh của người dân bản địa ở hầu hết mọi nơi. Mặc dù người nhà quân nhân làm việc tại địa phương, nhưng đối với dân bản địa họ vẫn là người ngoài.

Buổi tối Nghiêm Lỗi về hỏi cô: “Em đi báo danh chưa?”

Thậm chí anh không hỏi cô có đỗ hay không.

Kiều Vi nói với anh: “Quan hệ lương thực đã quay lại rồi.”

“Em gặp những ai? Cảm thấy thế nào?” Nghiêm Lỗi mỉm cười hỏi khi thấy sắc mặt cô rất tốt, biết hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi.

Kiều Vi kể lại tình hình ngày hôm nay rồi nói: “Trạm phát thanh tính cả em thì đã có ba người họ Lục trong tổng số bảy người.”

Nghiêm Lỗi nhìn từ một góc độ khác: “Ba trong số bảy người là người nhà của quân đội.”

Kiều Vi dừng một chút: “Đúng vậy.”

Mặc dù tỷ lệ người mang họ Lục ở trạm phát thanh cao, nhưng lực lượng của quân đội cũng không nhỏ. Có thể nói thực ra tất cả mọi người đều có bối cảnh. Kiều Vi không dựa vào họ gì mà dựa vào quân đội.

Thực ra cũng giống nhau thôi.

“Em nghe nói ba họ Lục, Tạ và Từ chiếm ba phần tư dân số của thị trấn.” Cô nói.

Nghiêm Lỗi hiểu rõ hơn cô: “Trưởng trấn họ Tạ, họ Lục chủ yếu ở hợp tác xã cung tiêu, bộ trưởng lực lượng vũ trang họ Từ.”

Kiều Vĩ ngẫm nghĩ: “Trạm trưởng họ Lục, trưởng ban tuyên truyền họ Tạ, phát thanh viên và nhân viên bảo hành, à em nhớ rồi, người kia của hợp tác xã cung tiêu họ Từ. Bà Tám làm giày giúp em nhà mẹ đẻ họ Tạ, chồng bà ấy họ Lục.”

“Đúng là rắc rối phức tạp.” Kiều Vi không nói nên lời: “Dù không phải thành phố lớn, thế lực gia tộc vẫn mạnh như vậy nhỉ.”

Đời sau, phía Bắc khá hơn một chút, phía Nam thì rất rầm rộ, từ đường ở khắp nơi, cùng họ thành một nhóm. Dù trên thương trường hay quan trường đều bện lại thành một sợi dây thừng.

Có thể xem rất nhiều thứ trên mạng, nó giống như đám tro tàn bùng cháy trở lại.

Ngày trước Nghiêm Lỗi chưa từng thảo luận về một vấn đề cụ thể và thiết thực như vậy với Kiều Vi.

“Bí thư là một quân nhân chuyển nghề, được thuyên chuyển từ bên ngoài về.” Anh nói với cô.

Đảng lãnh đạo nhà nước, “Thủ trưởng” là người thứ hai còn “Bí thư” mới là người đứng đầu.

“Chủ nghĩa đế quốc sụp đổ, trái tim anh cũng sẽ không chết, tàn dư phong kiến luôn sẵn sàng khôi phục. Đừng sợ, chủ tịch sẽ dẫn dắt chúng ta phá vỡ hoàn toàn tư tưởng phong kiến, giải phóng phụ nữ, xóa bỏ mọi tàn dư phong kiến.”

“Chủ tịch dạy chúng ta phải luôn chấp hành nhiệm vụ giáo dục bản thân và thay đổi chính mình. Khoảng thời gian này em đã làm rất tốt.”

“Kiều Vi, em phải chăm chỉ học tập, luôn cảnh giác và tiếp tục phát huy!”

Bị người đàn ông có đôi lông mày thẳng và khuôn mặt chính trực dùng đôi mắt sáng ngời mang theo nhiệt tình và mong đợi nhìn chăm chú như vậy, áp lực ập vào mặt cô.

Kiều Vi: “Em, ừ, em cố gắng… Ừm, nỗ lực!”

Vì sợ con quá phấn khích sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, nên đến sáng hôm sau Kiều Vi mới nói với Nghiêm Tương: “Từ hôm nay mẹ phải đi làm rồi.”

Nghiêm Tương hỏi: “Đi làm mấy ngày, khi nào về?”

“Đi làm mỗi ngày, đôi khi cả chủ nhật cũng phải đi.”

Nghiêm Tương rất ngạc nhiên, rồi buồn bã nói: “Vậy con phải đi nhà bác Triệu mỗi ngày ạ?”

Kiều Vi hỏi: “Con không thích dì Dương và Quân Quân à?”

“Con thích dì Dương, dì Dương cho con ăn.” Nghiêm Tương nói: “Nhưng Quân Quân nói nhiều quá.”

“Còn bé Năm thì sao?”

“Bé Năm cũng ồn ào.” Không cần Kiều Vi hỏi thêm, Nghiêm Tương lại nói: “Chị Lâm cũng ồn ào.”

Kiều Vi nói với Nghiêm Tương: “Tương Tương có thể đi làm với mẹ.”

Mắt Nghiêm Tương lập tức sáng lên, sự buồn bã trước đó biến mất, thay vào đó là vẻ phấn khích.

Kiều Vi nói: “Nhưng Tương Tương phải ngoan.”

Nghiêm Tương vội vàng gật đầu: “Dì Dương cứ nói con quá ngoan, bảo con đánh Quân Quân, nhưng con không đánh.”

Kiều Vi chỉ biết lắc đầu.

Cách nuôi dạy con của nhà họ Triệu khá thô bạo.

Chị Dương đã từng nói với Kiều Vi rằng Nghiêm Tương quá hiền, dễ bị bắt nạt, nên có thể cho Quân Quân chơi với cậu bé để Nghiêm Tương luyện tập.

Trong nhận thức của chị Dương, con trai nhất định phải biết đánh nhau.

Con trai nhất định phải biết đánh nhau và nhất định phải sinh con trai đều là kết quả tạo ra từ môi trường nông thôn.

Trong xã hội loài người, tầng lớp trung lưu là những người văn minh nhất, giới thượng lưu và hạ lưu lại thường là thế giới của cá lớn nuốt cá bé.

Ở nông thôn, những gia đình không có con trai, hoặc có con trai nhưng ít hoặc yếu đuối, sẽ bị người khác cố ý bóc lột và lợi dụng.

Tình trạng này vẫn còn tồn tại cho đến tận thời của Kiều Vi. Chỉ cần lên các nền tàng xã hội, bạn sẽ dễ dàng tìm thấy những video về những gia đình không có con trai bị hàng xóm chiếm đoạt đất đai và ruộng đồng.

Nhưng thực ra với tư cách là con của một cán bộ, Nghiêm Tương đã ở trong tầng lớp trung lưu của xã hội, không cần phải dựa vào sức lực để giành thắng lợi.

Nhưng nhận thức của chị Dương vẫn chưa thay đổi theo sự thay đổi về địa vị của gia đình.

“Dì Dương thích những đứa trẻ biết đánh nhau, nhưng mẹ thích Tương Tương.” Kiều Vi nói: “Tương Tương không cần phải đánh nhau, Tương Tương muốn làm gì thì làm.”

Vì vậy, Tương Tương yêu mẹ nhất.

Nghiêm Tương cười rạng rỡ.

Ngày đầu tiên chính thức đi làm, Kiều Vi đến sớm hơn lời hẹn một chút, cô đưa Nghiêm Tương đến văn phòng lúc chín giờ rưỡi sáng.

Trạm trưởng Lục đã pha sẵn một bình trà đậm đà thơm ngát.

“Ngài đến sớm thật.” Kiều Vi mỉm cười bước vào văn phòng, cô vẫn mặc bộ quần áo như hôm qua, trên vai áo sơ mi trắng như có ánh nắng, chiếu vào văn phòng.

“Nghiêm Tương, đây là trạm trưởng Lục, gọi là bác.” Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên đầu Nghiêm Tương.

Hôm nay Nghiêm Tương cũng mặc áo sơ mi trắng, gọn gàng và sạch sẽ, ngẩng đầu lên ngọt ngào gọi: “Cháu chào bác.”

“Ôi! Ngoan.” Trạm trưởng Lục mở ngăn kéo, sờ tay vào bên trong, lấy ra một viên kẹo: “Cho cháu.”

Kiều Vi nhẹ nhàng dùng lực vào lòng bàn tay đặt sau lưng Nghiêm Tương, Nghiêm Tương được phép, vui vẻ nhận lấy viên kẹo, lộ ra hàm răng trắng nhỏ: “Cảm ơn bác.”

Nhìn qua cũng thấy cậu bé được dạy dỗ rất tốt.

Ai mà không thích trẻ con lễ phép, huống chi trong văn phòng lại không có việc gì làm.

“Ôi, đứa bé này, mặc áo trắng như vậy, dễ bẩn lắm.” Hồ Tuệ cũng đến chọc Nghiêm Tương, véo véo má cậu bé, vuốt vuốt đầu, có chút hoài niệm: “Hồi bé đáng yêu thật, con tôi giờ đã lớn, lại còn ồn ào nữa chứ.”

Lục Thiên Minh nói với Nghiêm Tương: “Cháu đưa cái kẹo cho chú, chú sẽ biểu diễn ảo thuật cho cháu xem.”

Nghiêm Tương nghe lời, đưa viên kẹo mà trạm trưởng Lục đã cho cậu bé cho Lục Thiên Minh, Lục Thiên Minh cầm một lúc thì chuyển từ tay trái sang tay phải, một lúc thì từ tay phải sang tay trái, khiến Nghiêm Tương bật cười khanh khách.

Lục Thiên Minh hỏi Kiều Vi có mấy đứa con, biết chỉ có một mình Nghiêm Tương thì nói: “Mới có một à.”

Bây giờ Kiều Vi mới biết Lục Thiên Minh cùng tuổi với Nghiêm Lỗi đã có ba đứa con. Đứa nhỏ nhất năm nay cũng đã vào tiểu học rồi, còn vợ anh ta hiện đang mang thai đứa thứ tư.

Người thời đại này thực sự không quan tâm đến việc tránh thai, họ chỉ quan tâm đến việc nhiều con nhiều phúc.

Lục Mạn Mạn đến muộn hơn Kiều Vi một chút, nhưng vẫn sớm hơn so với giờ làm thông thường của cô ấy.

Cô ấy thấy Kiều Vi đến đúng giờ như đã hẹn, rất ấn tượng với Kiều Vi.

Những người vợ quân nhân ở nông thôn thực sự không có khái niệm về thời gian. Hồ Tuệ hiện có thể đến đúng giờ và về đúng giờ là vì trạm trưởng Lục đã đưa ra quy định về việc trừ lương khi đến muộn hoặc về sớm, mới có thể bắt chị ấy tuân thủ.

Do phản ứng thai kỳ quá lớn nên người kia phải nghỉ ngơi tại nhà, trước đây cũng thường xuyên đến muộn.

Thời gian làm việc của phát thanh viên vốn đã rất linh hoạt và thoải mái, thế mà cô ta vẫn thường xuyên đến muộn, mặc dù đã được nhắc nhở nhiều lần rằng “thời gian phát sóng tin tức của đài Trung ương là cố định, phải đúng giờ.”

Chỉ có cách trừ lương mới có thể cứng rắn sửa đổi được cô ta.

Chỉ nói với những người vợ quân nhân này thì hoàn toàn vô dụng. Họ không thèm quan tâm đến “quy tắc” và “quy định.”

Chỉ khi bị trừ tiền thật sự mới khiến họ đau lòng.

Hồ Tuệ đã làm hỏng máy hai lần. Lần đầu, trạm trưởng Lục tốt bụng đã báo cáo là tự nhiên hỏng, không ngờ lần thứ hai chị ấy lại làm hỏng.

Trạm trưởng Lục nói với chị ấy, từ lần thứ ba trở đi, nếu lại làm hỏng, tiền mua phụ tùng thay thế sẽ trừ vào lương của chị ấy, nên mới thành thật.

Còn Kiều Vi, không nói những thứ khác, chỉ riêng ý thức về thời gian, cô đã khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Lục Mạn Mạn cũng trêu chọc Nghiêm Tương một chút, rồi nói với Kiều Vi: “Chị theo em, em sẽ dạy chị cách sử dụng máy móc.”

Kiều Vi vuốt đầu Nghiêm Tương, nhìn qua nhìn lại.

Trạm trưởng Lục chỉ vào một cái bàn: “Về sau cháu sẽ ngồi đây.”

Hồ Tuệ khoe công: “Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ hết rồi.”

Cái bàn gỗ hơi cũ, nhưng đúng là đã được lau chùi sạch sẽ không một hạt bụi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.