Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 74




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Vi cười tủm tỉm: “Mọi người gọi tôi là Tiểu Kiều thôi.”

Trưởng ban Tạ nói với trạm trưởng Lục: “Giao cho anh.”

Trạm trưởng Lục và Kiều Vi cùng tiễn trưởng ban Tạ ra cửa, ông ấy về phòng làm việc của mình.

“Cô đi theo tôi.” Trạm trưởng Lục dẫn Kiều Vi đi: “Trạm phát thanh ở đây.”

Trạm phát thanh ở một góc khuôn viên ủy ban thị trấn.

“Nơi này là văn phòng, lúc không có việc có thể qua đây viết bản thảo, đọc sách báo gì đó cũng được. Tôi phải ở đây cả ngày dài, phải làm việc đúng giờ giấc. Còn nhân viên phát thanh thì không cần, một ngày hai lần đừng đến trễ là được.”

Đi về phía trước là phòng phát thanh.

“Bên cạnh là phòng điều hành cuộc gọi, khi có điện thoại đến trấn của chúng ta sẽ chuyển đến các công xã ở nông thôn, đều chuyển từ chỗ này. Yêu cầu của chúng tôi là nhân viên phát thanh ngoài thực hiện nghiệp vụ của mình còn phải học cách chuyển điện thoại. Ngoài sự chuyên nghiệp, người trực điện thoại còn phải biết mở chương trình phát thanh. Vậy thì khi có tình huống đặc biệt có thể hỗ trợ nhau.”

Kiều Vi: “Vâng.”

Cô còn lấy sổ tay bọc da ra khỏi túi, cầm trong tay ghi chép.

Lãnh đạo rất thích tác phong này.

Trạm trưởng Lục vô cùng hài lòng, gật đầu, dẫn cô vào phòng phát thanh.

Trong phòng phát thanh có một cô gái trẻ thắt hai bím tóc, khi quay đầu nhìn thấy bọn họ vội giơ tay đặt bên môi ra hiệu “Suỵt…”.

Máy móc rất lớn giống như rương đựng quần áo bằng gỗ du trong nhà, sáng bóng sạch sẽ nhưng hình dáng đơn giản cổ xưa.

Tràn đầy cảm giác xưa cũ.

Trạm trưởng Lục gật đầu, chỉ vào hàng ghế gỗ vuông dưới cửa sổ, dẫn Kiều Vi qua.

Kiều Vi theo trạm trưởng Lục mon men đi vào, ngoan ngoãn ngồi ở bên kia.

Trong phòng có đồng hồ treo tường, bây giờ đúng mười giờ năm phút.

Trạm trưởng Lục đưa tay che miệng khẽ nói với Kiều Vi: “Đã thử máy rồi.”

Kiều Vi gật đầu, ghi vào sổ: Thử máy trước.

Không có ý nghĩa gì cả, rõ ràng sau này cô phải học những chuyện này từ đầu.

Nhưng nếu lãnh đạo nói gì nhớ đó có thể khiến tâm trạng lãnh đạo vui vẻ hơn.

Quả nhiên trạm trưởng Lục cười tủm tỉm gật đầu, vô cùng khen ngợi thái độ chăm chỉ của đồng chí Kiều Vi Vi mới đến.

Cô gái thắt hai bím đuôi sam kia bắt đầu nói vào loa phóng thanh: “Trạm phát thanh công xã nhân dân trấn Hạ Hà Khẩu bắt đầu phát thanh. Mười giờ năm phút, tái phát sóng chương trình từ trạm phát thanh nhân dân huyện Vĩnh Minh.”

Sau đó, cô ấy bấm một công tắc nào đó, chuyển âm thanh từ micro sang băng tần của trạm phát thanh huyện.

Kiều Vi nghe thấy giọng phát thanh viên của trạm phát thanh huyện vang lên qua radio: “Trạm phát thanh huyện Vĩnh Minh bây giờ bắt đầu phát thanh. Mười giờ năm phút, tái phát sóng tin tức đài phát thanh Trung ương Nhân dân và trích lược các bài báo.”

Sau đó, trong đài phát thanh có một giọng nói từ Bắc Kinh vang lên: “Đài phát thanh Trung ương Nhân dân, bây giờ bắt đầu thông báo tin tức và trích lược các bài báo. Ngày chín tháng tám, đồng chí XXX đã nhiệt tình đón tiếp đại biểu nhân viên gương mẫu đến từ tỉnh XX ở Đại lễ đường Nhân dân…”

Được rồi, giọng nói lồng vào nhau giống như búp bê Matryoshka của Nga.

Cô gái thắt bím tóc đứng lên: “Tắt micro, có thể nói chuyện rồi.”

Kiều Vi đứng lên theo trạm trưởng Lục, nghe ông ấy giới thiệu: “Đây là đồng chí Kiều Vi Vi mới đến.”

Còn chưa nói xong, cô gái kia đã hỏi: “Chẳng phải nói người đến là vợ quân nhân à?”

Cô ấy chờ chị dâu tráng kiện đến, sao lại là một chị gái trẻ trung xinh đẹp đến đây.

Kiều Vi nói: “Tôi chính là vợ quân nhân, là vợ của sĩ quan tại ngũ.”

Trạm trưởng Lục khiển trách: “Cháu có thể để chú nói hết câu được không.”

Ông ấy nói với cô gái thắt bím tóc, cô gái le lưỡi cười hì hì.

Kiều Vi thấy cô ấy chưa đến hai mươi tuổi, hơn nữa nhìn thấy quan hệ của cô ấy với trạm trưởng Lục rất tốt, giống như người lớn và con cháu, tuy răn dạy nhưng rất thân mật.

Trạm trưởng Lục nói: “Đây là Lục Mạn!”

“Mạn Mạn!” Lục Mạn nói: “Tên của cháu là Lục Mạn Mạn!”

“Cũng như nhau thôi.” Trạm trưởng Lục nói xong lại nói với Kiều Vi: “Sau này gọi cô là Kiều Vi được không?”

Người phương Bắc thích nuốt chữ, giống người có tên là từ láy như Lục Mạn Mạn và Kiều Vi Vi sẽ bị nuốt một chữ cuối cùng, gọi hai chữ phía trước là xong.

Nghiêm Lỗi cũng gọi Kiều Vi như vậy, có lẽ chỉ có lúc tức giận cãi nhau mới gọi đầy đủ là “Kiều Vi Vi”.

Như vậy cũng hợp ý, Kiều Vi vui vẻ nói: “Người nhà đều gọi tôi như thế.”

Trạm trưởng Lục nói: “Được.”

Còn nói thêm: “Gọi con bé là Mạn Mạn được rồi, nó nhỏ hơn cô.”

Lục Mạn nói: “Tôi mười chín tuổi.”

Kiều Vi đáp lại: “Tôi hai mươi hai.”

Lục Mạn nói: “Nhìn chị không khác gì em cả.”

Trạm trưởng Lục nói: “Ôi, da mặt dày, người ta trầm tĩnh hơn cháu nhiều.”

Hai người nói chuyện vô cùng thân mật, hơn nữa Lục Mạn cũng họ Lục. Kiều Vi biết điều nên không hỏi quan hệ của bọn họ, dù sao sau này cũng sẽ biết.

Trạm trưởng Lục nói nhiệm vụ cho Lục Mạn: “Cháu dẫn Tiểu Kiều đi giới thiệu với mọi người đi.”

Lục Mạn Mạn nói: “Cháu sắp phát thanh rồi.”

“Ừm.” Trạm trưởng Lục xoa mũi, mỉm cười nói: “Quên mất.”

Sau đó ông ấy dẫn Kiều Vi rời khỏi phòng phát thanh.

Loa ở bên ngoài phát ra giọng Bắc Kinh, thông báo tình hình hiện tại và tin tức, truyền đạt tư tưởng của trung ương đến từng địa phương.

Kiều Vi đi theo trạm trưởng Lục vào văn phòng trạm phát thanh.

Có hai người đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm trong phòng làm việc, một nam một nữ.

Trạm trưởng Lục dẫn Kiều Vi dến làm quen với bọn họ: “Đây là Lục Thiên Minh, nhân viên vận hành đường dây, máy móc trục trặc, tuyến đường trục trặc đều tìm cậu ấy.”

Sau đó giới thiệu cô gái kia: “Hai người có quen nhau không? Hai người đều là vợ quân nhân.”

Kiều Vi và chị gái kia lắc đầu, Kiều Vi cười nói: “Có rất nhiều vợ quân nhân, tôi ở khu cũ, chị ở đâu?”

Chị gái này trông rất lạ mặt, chị ấy nói: “Tôi ở đại viện.”

Có lẽ từng gặp ở nhà ăn, nhà tắm, nhà vệ sinh công cộng, nhưng hai người không biết nhau, cũng không để ý.

“Hồ Tuệ quản lý vệ sinh của chúng ta.” Trạm trưởng Lục nói: “Sau này Kiều Vi là phát thanh viên.”

Hồ Tuệ nói: “Tôi cũng là phát thanh viên mà.”

“À phải, đúng thế, đúng thế.” Trạm trưởng Lục nói rất qua loa, lại giao nhiệm vụ ban nãy không giao được cho nhân viên vận hành đường dây Lục Thiên Minh: “Thiên Minh, cậu đưa Tiểu Kiều đi giới thiệu đi, nói cho cô ấy biết tình hình ở trạm phát thanh của chúng ta nữa.”

Lục Thiên Minh dẫn Kiều Vi ra ngoài, sau đó còn hỏi: “Cô là người thân của quân nhân à? Bố cô là sĩ quan sao?”

“Không phải, là chồng tôi.” Cô bật cười.

Biết vậy cô đã mặc váy liền, Lục Mạn Mạn cũng mặc váy liền.

Mặc áo sơ mi trắng quần lục quân, đeo thêm túi xách quá trong sáng, đều khiến người khác hiểu lầm tuổi tác và tình trạng hôn nhân của cô.

Bọn họ đi làm quen với người trong ban, chuyển giấy định mức lương thực của Kiều Vi đến ủy ban thị trấn, lại đi về. Đi về một vòng như thế, Kiều Vi nghe Lục Thiên Minh nói có thể hiểu rõ nhân sự ở trạm phát thanh.

Lãnh đạo trực tiếp chính là trạm trưởng Lục, ngoại trừ Lục Thiên Minh là nhân viên vận hành đường dây thuộc về nhân viên kỹ thuật, ngoài cô thì phát thanh viên trong trạm phát thanh có bốn người.

Lục Mạn Mạn là một.

Hồ Tuệ, giống như chị ấy nói, theo biên chế thì chị ấy đúng là phát thanh viên.

Ngoài ra còn có hai người, một người bị bệnh nghỉ liên miên, một người khác bị thai nghén nặng nên bất đắc dĩ chỉ có thể nằm ở nhà.

Trong bốn người này, chỉ có Lục Mạn Mạn và người mới mang thai là phát thanh viên thật sự.

Cô gái vừa mang thai này biệt danh là “Không quản được”, luôn phát âm “Trạm phát thanh” thành “Không quẩn được”, làm sao cũng không sửa được.

Với trình độ tiếng phổ thông như vậy còn có thể đảm nhiệm chức vụ này.

“Hồ Tuệ đâu?” Kiều Vi khó hiểu: “Tôi thấy giọng nói của chị ấy còn tốt hơn.”

Làm sao cũng thấy dễ nghe hơn “Không quản được”, khẩu âm các nơi ở phương Bắc vẫn thông dụng.

“Hồ Tuệ… Là người chịu khó.” Lục Thiên Minh nói: “Ừm, rất chịu khó, cô nhìn văn phòng của tôi đi, rất sạch sẽ.”

Kiều Vi: “?”

“Nhưng…” Đúng là phải có câu nhưng, Lục Thiên Minh vô cùng nghiêm túc cảnh cáo Kiều Vi: “Nhất định cô phải nhớ rõ, không thể để Hồ Tuệ đụng vào máy móc. Khi chị ấy vào phòng phát thanh thì cô phải nhìn chị ấy chằm chằm.”

Lúc Hồ Tuệ được quân đội đẩy đến đây, nói là có trình độ văn hóa, trên thực tế chỉ học lớp xoá nạn mù chữ.

Nhưng chị ấy rất chịu khó, nhìn chung là người thân quân nhân có năng lực lao động tốt, kỹ năng thực hành tốt và lao động chân tay rất giỏi.

Ngày đầu tiên Hồ Tuệ đến rất chịu khó dùng khăn ướt đẫm lau máy móc.

“…” Kiều Vi: “Ướt đẫm?”

Lục Thiên Minh: “Cám ơn trời đất, cô là người hiểu chuyện.”

Đương nhiên khi máy móc gặp nước sẽ bị hỏng.

Lục Thiên Minh phải sửa chữa một hồi, thay linh kiện, tìm tòi một trận.

Hồ Tuệ lại đi chạm vào máy móc.

Chị ấy không dựa theo trình tự hướng dẫn mở chỗ nào trước, sau đó mở ở đầu, mở công tác nào trước, đóng ở đâu. Chị ấy không hiểu phải có trình tự trước sau.

Tóm lại chị ấy rất ẩu.

“…” Kiều Vi: “Chập mạch à?”

Lục Thiên Minh nhìn với ánh mắt khác: “Cô cũng biết chập mạch à.”

Máy móc đều bốc cháy sau đó tịt ngòi.

“Tóm lại, trạm trưởng không cho phép chị ấy đi vào phòng phát thanh, chị ấy được đổi thành làm việc theo ca, phụ trách vệ sinh văn phòng. Trên biên chế vẫn để là phát thanh viên.”

“Dạy chị ấy mấy lần không được sao?”

“Không được, cứng đầu gần chết.”

Kiều Vi im lặng.

Gần đây cô mở rộng quan hệ xã giao, đúng là khi tiếp xúc với nhóm người nhà quân nhân sẽ có cảm giác này. Rất nhiều người nhà quân nhân không có trình độ văn hóa, chuyện gì cũng không biết nhưng vô cùng cố chấp.

Mà khi không biết chuyện gì thì càng cố chấp, chỉ tin tưởng vào kiến thức ít ỏi của mình.

Trái lại, người theo chồng rời đi sớm giống như chị Dương, kiến thức hơn nhiều người nhưng vẫn biết khuyết điểm của mình. Đối mặt với người có lượng kiến thức nhiều hơn mình thì càng nghe theo đối phương.

Bởi vì nhắc đến Hồ Tuệ nên Lục Thiên Minh và Kiều Vi đều không vội đi về.

Việc trạm trưởng Lục giao cho Lục Thiên Minh bao gồm “Nói về tình hình ở trạm phát thanh”.

Lục Thiên Minh nói tình hình cơ bản cho Kiều Vi biết, sau đó hai người mới về văn phòng: “Xong việc rồi.”

“Đã nói với đồng chí Kiều mọi việc.” Lục Thiên Minh nhìn trạm trưởng Lục.

Thật ra trạm trưởng Lục bảo anh ấy nói với Kiều Vi về Hồ Tuệ, đương nhiên anh ấy đã nói hết. Ông ấy gật đầu hỏi: “Tiểu Kiều còn gì muốn tìm hiểu không?”

Kiều Vi mỉm cười nói: “Tạm thời không có, sau này sẽ học hỏi ngài nhiều hơn.”

Cô không hỏi vì sao Lục Thiên Minh cũng họ Lục.

Trạm trưởng Lục nói rõ chi tiết công việc với Kiều Vi.

“Mười giờ năm phút buổi phát thanh chính thức bắt đầu, phải đến sớm ít nhất mười phút để khởi động máy. Nhất định phải đến đúng giờ.”

“Công việc buổi chiều bắt đầu vào khoảng ba giờ, trong khoảng đấy là được. Mấy người tự nắm chắc.”

Chương trình phát thanh buổi sáng nhằm chuyển tiếp tin tức và các vấn đề thời sự từ trung ương do đài phát thanh huyện chuyển tiếp. Đài phát thanh Trung ương rất đúng giờ nên bên họ cũng phải bật máy đúng giờ.

Buổi sáng không được đi làm muộn.

Phát thanh vào buổi chiều là chương trình phát thanh riêng của thị trấn.

Chủ yếu là học tập tinh thần của Đảng và chính sách nhà nước, nếu thị trấn có tin tức gì cũng phải được phát thanh, nhưng bình thường trong thị trấn không có tin tức gì để phát thanh. Toàn là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, đó cũng được coi là tin tức.

Vì là nội dung riêng nên thời gian không thắt chặt lắm.

Khoảng ba giờ, phát thanh lúc ba giờ hay ba rưỡi đều được.

Nếu bốn giờ mới phát thanh, có lẽ trạm trưởng Lục sẽ đặt ấm trà và tờ báo xuống rồi đẩy kính nhìn bạn. Nhưng dù sao bạn cũng phát thanh rồi nên ông ta sẽ không nói gì nữa.

Công việc chính của trạm trưởng Lục là ngồi trong văn phòng đọc báo và uống trà cả ngày.

“Khi có việc cô cũng cần phải viết bản thảo.”

“Lúc không có việc, cô cũng có thể khai thác trong thị trấn của chúng ta có sự kiện gì đáng để đưa tin, khai thác những điểm sáng trong cuộc sống bình thường là việc trạm phát thanh của chúng ta nên làm, dù sao chúng ta đều thuộc ban tuyên truyền.”

Kiều Vi khiêm tốn nghe dạy.

Thời gian phát thanh buổi sáng không lâu, mười giờ năm phút chuyển tiếp tin tức của Đài phát thanh Trung ương hết hai mươi phút, sau đó phát tin tức thời sự huyện Vĩnh Minh hết mười lăm phút.

Kiều Vi đi một vòng tiếp nhận bàn giao công việc xong lại quay về nghe trạm trưởng Lục dạy bảo, ông ấy chưa nói xong, giọng nói của Lục Mạn Mạn đã vang lên trong loa: “Trạm phát thanh công xã nhân dân trấn Hạ Hà Khẩu, buổi phát thanh hôm nay kết thúc tại đây. Hẹn gặp lại.”

Kiều Vi liếc nhìn đồng hồ trên tường phòng làm việc, mười giờ bốn mươi phút.

Lục Mạn Mạn nhanh chóng đi tới, ngón tay quay móc chìa khóa, vui vẻ chào hỏi: “Kiều Vi, đến đây, em dạy chị cách dùng máy.”

Kiều Vi không đứng dậy ngay mà nhìn trạm trưởng Lục.

Hôm nay trạm trưởng Lục rất hài lòng với đồng chí nữ mới này, nghe thế thì trách Lục Mạn Mạn: “Cháu gấp thế cơ à! Hôm nay người ta đến báo danh. Ngày mai lại học.”

Lục Mạn Mạn thật sự không có ý xấu, cô ấy làm nũng nói: “Phải học cho nhanh, chủ nhật này cháu phải nghỉ! Hôm trước bố cháu đi tỉnh, cháu bị lỡ không thể đi theo. Cháu không quan tâm, chủ nhật này cháu chắc chắn phải nghỉ.”

Thời gian phát thanh viên ngồi làm mỗi ngày rất ngắn. Giờ còn chưa tới mười một giờ mà công việc buổi sáng của Lục Mạn Mạn đã xong, trước khi công việc buổi chiều bắt đầu cô ấy có thể tùy ý sắp xếp thời gian, có thể về nhà hay ở lại văn phòng từ từ uống trà cũng được.

Hàng chậu hoa trên bậu cửa sổ được chăm rất tốt, có thể thấy mọi người đều rất nhàn nhã.

Nhưng chủ nhật không thể dừng phát thanh, thậm chí còn phải phát thanh tốt hơn nữa vì chủ nhật mọi người đều nghỉ.

Vì vậy cho dù trên danh nghĩa có bao nhiêu phát thanh viên được vào biên chế chăng nữa, trạm phát thanh cần ít nhất hai phát thanh viên đi làm. Hai phát thanh viên này nghỉ luân phiên vào chủ nhật.

Lẽ ra tuần trước là ngày nghỉ luân phiên của Lục Mạn Mạn nhưng vì người mang thai về nhà nghỉ ngơi, nên cô ấy bị ép tăng ca cuối tuần và bỏ lỡ cơ hội đi tỉnh với bố, rất giận!

“Cháu đừng lo, nhìn là biết Kiều Vi có khả năng học tập tốt, chắc chắn vừa dạy là biết.” Trạm trưởng Lục đảm bảo.

Có thể nói, Kiều Vi là người toàn diện nhất trong số những người bị quân khu đẩy tới. Ông ấy không lo lắng chút nào.

“Thôi được rồi…” Lục Mạn Mạn mỉm cười nói với Kiều Vi: “Hôm nay đã hết việc, chị có thể về nhà rồi.”

Kiều Vi lại mỉm cười nhìn trạm trưởng Lục.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.