(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Lỗi vừa ăn cơm vừa mỉm cười nhìn cô.
Kiều Vi thoải mái dựa vào gối: “Anh nhìn gì thế?”
Nghiêm Lỗi nói: “Nhìn em.”
Kiều Vi: “?”
Nghiêm Lỗi: “Nhìn em đẹp.”
Trong mắt anh còn có ý cười.
Xong rồi, cán bộ nghiêm túc bị cô dạy hư thật rồi.
Vậy mà hôm nay anh lại xin nghỉ để đi mua đệm rơm. Anh chính là bộ đội đó.
Dã tâm này quá rõ ràng rồi.
Kiều Vi quay mặt sang chỗ khác cười.
Nghiêm Tương không hiểu ra sao, không biết bố mẹ đang cười cái gì. Cậu bé đã thu dọn đồ của mình xong, thúc giục: “Bố ăn nhanh lên, chúng ta đi tắm thôi!”
Sáng thứ tư, vừa mở mắt ra mà Kiều Vi đã hối hận muốn chết.
Sau khi lót đệm cỏ, đúng là giường đất êm ái hơn nhiều, đầu gối cũng không bị cộm đau nữa.
Nhưng cô đã thả hổ về rừng rồi.
Cuối cùng anh cũng dùng khả năng tự học cao siêu của mình ở chỗ nên dùng.
Lại còn tràn trề tinh lực và ham muốn khám phá.
Rõ ràng hình tượng trước đây của anh là lạnh nhạt, cấm dục, vậy mà giờ anh đã hoàn toàn OOC.
Đối với Kiều Vi, cô cảm thấy một tuần hai, ba lần là tần suất phù hợp với thanh niên hơn hai mươi tuổi. Tại sao lại là hai, ba lần? Tất nhiên là vì giữa chừng phải có ngày nghỉ ngơi rồi.
Nhưng Nghiêm Lỗi không nghỉ ngơi mà lăn lộn đến nửa đêm suốt hai ngày liên tiếp, làm xương cô như muốn rụng rời ra hết.
Kế hoạch dậy sớm chạy bộ tập thể dục của cô cũng bị anh phá đám.
Ác giả ác báo, Kiều Vi tức đến mức đập giường bôm bốp.
“Mẹ ơi, mẹ dậy rồi à?” Nghiêm Tương nghe thấy tiếng động nên chạy vào: “Bố để lại tờ giấy cho mẹ.”
Cậu bé lại chạy ra ngoài mang tờ giấy đó vào: “Đây ạ!”
Kiều Vi nhận lấy, chữ viết hơi ẩu, rõ ràng là Nghiêm Lỗi viết vội.
“Trong nhà không có thức ăn. Nếu em thật sự không dậy kịp để đi chợ thì cứ đến nhà ăn ăn đi.”
Tất nhiên là Kiều Vi biết trong nhà không có thức ăn. Sáng hôm qua cô không dậy được, chợ ở đây lại là chợ sáng, nếu đi muộn thì chẳng còn gì.
Hôm qua do anh mà cô mệt đến mức không dậy nổi để đi chợ, cho nên hôm nay trong nhà đã hết sạch thức ăn rồi.
“Con ăn gì chưa?”
“Con ăn bánh quy rồi ạ.”
Tức thật, ông bố xấu xa làm con trai phải ăn sáng bằng bánh quy hai ngày liên tiếp.
“Con lấy một cái cho mẹ đi, mẹ ăn qua rồi chúng ta nhanh chóng đi mua đồ ăn!”
Nào ngờ, Kiều Vi mới xách giỏ ra khỏi cổng vài bước đã thấy chị Dương đi đến với vẻ mặt rất xấu.
“Tiểu Kiều!” Chị ta nắm lấy tay Kiều Vi: “Tiểu Kiều!”
Kiều Vi kinh ngạc: “Chị dâu, chị sao thế?”
Chị Dương cũng xách theo giỏ đựng thức ăn, bên trong còn có thịt và trứng gà, rõ ràng là vừa đi chợ, chưa về nhà.
Chị ta nắm chặt lấy tay Kiều Vi, tay chị ta còn hơi run run. Hiện giờ cảm xúc của chị Dương đang không ổn định, có lẽ là do tức giận hoặc là sợ hãi, cũng có thể là vì cả hai.
Môi chị Dương mấp máy.
Kiều Vi kéo tay chị ta: “Đi, vào nhà rồi nói.”
Cô kéo chị Dương vào nhà mình, bảo Nghiêm Tương tự đi chơi rồi kéo chị Dương ngồi xuống giường trúc: “Chị sao thế? Có chuyện gì à?”
Ngực chị Dương phập phồng, đợi đến khi bình tĩnh hơn một chút, hốc mắt chị ta lập tức đỏ bừng lên: “Tôi ở chợ nghe bọn họ, bọn họ nói… lão Triệu… cặp với một nữ binh.”
Chị ta nghe mà sững sờ.
Chị ta là kiểu phụ nữ truyền thống, cả đời chỉ xoay quanh việc sinh con, giúp chồng dạy con.
Chồng chị ta xuất sắc làm chị ta cũng được sống tốt theo, lần nào về quê cũng được họ hàng hâm mộ.
Giờ nghe nói chồng cặp kè với cô gái khác, chị ta ngơ ngác bàng hoàng.
Nhưng Kiều Vi cúi xuống suy nghĩ một chút rồi ngắt lời: “Không thể nào!”
Thật ra thời gian này vẫn chưa bước vào cốt truyện. Về lý thì Kiều Vi không rõ lúc này đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng thời đại này không phải là thời đại tự do yêu đương ly hôn giống như đời sau, đây là thời đại nếu ngủ với nhiều người sẽ bị bắn chết vì “Tội lưu manh”.
Vấn đề tác phong sinh hoạt của cán bộ bình thường đã rất nghiêm trọng, chưa kể đoàn trưởng Triệu là quân nhân.
Nếu anh ta dám phạm sai lầm này thì đã bị cách chức từ lâu, có lẽ sẽ cho anh ta giải ngũ rời đi.
Nhưng đoàn trưởng Triệu là cậu của nữ chính Lâm Tịch Tịch, một vai phụ quan trọng, có thể nói là xuyên suốt toàn văn.
Công việc của anh ta yên ổn, không có dấu hiệu bị ảnh hưởng nào.
Hiển nhiên chuyện chị Dương nói không thể nào là sự thật.
Chị Dương được Kiều Vi trấn an, cảm xúc cũng ổn định lại: “Đúng, đúng, lão Triệu nhà tôi không phải hạng người đó! Đúng, không phải.”
Lúc đó chị ta luống cuống, đầu óc hỗn loạn, lảo đảo về nhà, trong nhà chỉ có cháu gái của chồng và hai đứa nhỏ.
Chị ta không thể đối mặt với bọn trẻ trong trạng thái này được, đang hoảng hốt thì nghĩ đến Kiều Vi, có bệnh vái tứ phương, bèn chạy sang chỗ Kiều Vi.
Đến đúng chỗ rồi.
“Nhất định là nói bậy.” Kiều Vi nói: “Ai nói thế.”
“Tôi, tôi…” Chị Dương nói: “Tôi quay lưng về phía họ. Tôi nghe thấy bọn họ nhắc đến tên lão Triệu, tôi hoảng quá, lại sợ bọn họ thấy tôi, tôi, tôi chạy luôn…”
“Càng đồn bậy đồn bạ sau lưng, càng là giả.” Kiều Vi vỗ vỗ lưng chị ta: “Chị đừng hoảng. Nếu chị đã tin tưởng anh Triệu, thì đợi buổi tối nói chuyện với anh ấy xem.”
“Chị dâu, đây là vấn đề tác phong, không phải là việc riêng của hai người, có liên quan đến tiền đồ của anh Triệu đấy.”
“Chị phải nói chuyện này cho anh ấy.”
Chị Dương còn hơi do dự, nghe cô nói vậy thì tỉnh ngộ.
Tất cả miệng ăn trong nhà đều trông chờ vào một mình đoàn trưởng Triệu. Tiền đồ của anh ta quan trọng hơn tất cả.
“Tôi biết rồi! Chờ anh ấy về, tôi sẽ nói với anh ấy.”
Thật ra bình thường chị Dương là người rất điềm tĩnh.
Nhưng chị ta là người vợ tào khang ngậm đắng nuốt cay điển hình, hiện giờ chồng làm cán bộ, thật ra trong thâm tâm rất lo “Sang đổi vợ”.
Chuyện này chọc đúng vào điểm yếu của chị ta, nên mới luống cuống.
Hiện giờ, chị ta đã tỉnh táo lại, mới thấy cái giỏ đan dưới chân Kiều Vi vẫn trống không.
“Ôi, cô định đi mua thức ăn hả?” Chị ta ngượng ngùng đứng lên.
Bởi vì lúc Kiều Vi ra ngoài đã rất muộn, lại bị chị Dương dây dưa. Giờ đi chắc chỉ còn rau thối thôi, thịt chắc chắn là không còn.
Chị Dương lấy các thứ như rau, thịt trong giỏ đi chợ của mình ra: “Cho cô, cho cô!”
Kiều Vi vội vàng ngăn lại: “Tôi không cần nhiều như thế, nhà tôi chỉ có từng đó người. Trong nhà vẫn còn ít thịt.”
Để lại một ít rau đủ cho bữa tối là được, buổi trưa cũng không muốn nấu, đúng lúc đi sang đại viện ăn.
Cô tiễn chị Dương ra cổng.
Đổi giỏ đan thành thùng, sau đó dẫn Nghiêm Tương đi nhặt nửa thùng đá cuội về.
Cô cũng không để mình mệt, miễn là có thời gian, buổi sáng một chuyến, buổi chiều một chuyến.
Thoải mái nhàn nhã, không nhanh không chậm.
Giữa trưa hai mẹ con đến nhà ăn đại viện ăn cơm.
Ngủ trưa dậy, đi đến tiệm may ở hẻm thủ công. Quần áo đều đã may xong, có thể mang về.
Trong tiệm may có một phòng nhỏ dùng thử đồ, Kiều Vi đi vào mặc thử.
Trên màu lam, dưới màu gốc. Hai thứ đều suông rộng, thoải mái tự nhiên.
Áo được cắt phẳng, tay áo xếp li khiến người ta cảm thấy thư thái.
Quần cũng rất thoải mái, mát mẻ.
Vải thô không nhẵn bóng lắm, nhìn gần sẽ thấy trên bề mặt có những hạt sợi nhỏ li ti nổi lên. Khi tiếp xúc với da thịt sẽ cảm thấy thô ráp.
Kiều Vi thích cảm giác ma sát này.
Lại còn thấm mồ hôi thoáng khí, thoải mái hơn vải lụa.
“Chậc.” Lão thợ may vẫn vậy, sờ cằm, đưa mắt nhìn từ đầu đến chân: “Bọn họ sẽ nói: Quần áo bà già nhà quê.”
Kiều Vi đang soi gương, nghe vậy xoay người lại hỏi: “Vậy ở trong mắt ông thì sao?”
Lão thợ may rất khinh thường: “Tôi chẳng thấy gì.”
Trước đây có rất nhiều kiểu quần áo, không giống bây giờ chỉ có áo sơ mi, trang phục Lenin và váy liền.
Anh hùng không có đất dụng võ.
“Ông là người từng trải.” Kiều Vi cười.
Lão thợ may lắc đầu thở dài.
Kiều Vi mân mê tóc hỏi: “Cháu muốn hỏi ông, cháu có thể uốn tóc không?”
Lão thợ may nhướng mắt: “Cô có thư giới thiệu không?”
Kiều Vi: “…”
Mặc dù biết trước khi chứng minh nhân dân xuất hiện, thư giới thiệu tương đương với giấy tờ tùy thân, cần thiết khi đi ra ngoài. Nhưng không ngờ ngay cả uốn tóc cũng cần?
Lão thợ may khinh bỉ cô: “Không có thư giới thiệu, cô uốn cái gì.”
“Chỉ những đồng chí biểu diễn trong đoàn văn nghệ, hoặc những đồng chí trong công đoàn định tham gia biểu diễn văn nghệ, có nhu cầu đặc biệt vì lý do công việc, đơn vị mới viết thư giới thiệu cho cô đi uốn tóc.”
“Sao có thể muốn uốn là uốn chứ.”
Được rồi.
Kiều Vi thay quần áo, lại hỏi: “Vậy chỗ ông có làm giày không?”
“Ngoài khả năng.” Lão thợ may nói: “Cô phải đi tìm thợ đóng giày.”
“Không phải giày da, chính là đế giày đóng tay, cháu muốn làm mặt giày.”
“Vậy cũng không phải việc của tôi, nếu không ra đường tìm bà cụ nào đó, cho bà ấy vài phiếu lương thực hoặc là mấy quả trứng gà, bà ấy chắc chắn sẽ làm giúp cô.”
“Trời, sao cháu không nghĩ đến cách này nhỉ.”
Trước khi đi, lão thợ may còn ân cần nhắc nhở: “Đừng để người ta coi mình là kẻ đầu cơ rồi bị bắt đấy.”
“Vâng!” Kiều Vi cười tủm tỉm rời đi.
Buổi tối, Nghiêm Lỗi vừa về đã phát hiện Kiều Vi không muốn nhìn anh.
Liếc nhìn con trai còn đang loay hoay với hố cát, anh đi vào trong bếp, ôm eo Kiều Vi: “Sao vậy? Anh chọc giận gì em sao?”
Kiều Vi hầm hừ, đập chổi nhỏ cọ nồi lên bệ bếp: “Hôm qua em đã nói với anh là nhanh lên, nhanh một chút, nhưng cứ kéo dài, hôm nay em lại không dậy được.”
“Không thể chạy bộ buổi sáng, cũng không mua được thức ăn.”
“Đều tại anh!”
Nghiêm Lỗi khẽ cười, toàn chuyện nhỏ.
Anh nói bên tai cô: “Không phải anh có để lại tờ giấy cho em sao, không kịp mua thức ăn thì chúng ta ăn ở nhà ăn. Không thích ăn ở nhà ăn thì chúng ta ra tiệm ăn.”
Trong thị trấn có tiệm cơm.
Tuy rằng thái độ phục vụ của nhà hàng quốc doanh còn kém, nhưng đầu bếp thực sự có bản lĩnh.
Đáng để nếm thử.
Nói đến “Nếm thử”, chóp mũi Nghiêm Lỗi ngửi thấy mùi cơ thể của Kiều Vi.
Bây giờ cô tắm gội đều đổi sang dùng bồ kết, hương thơm tươi mát, làm đêm qua anh muốn dừng mà không được.
Cảm giác mồ hôi nhỏ giọt còn khắc trong đầu.
Đang nghĩ hôm nay sẽ tiếp tục chiến đấu, đánh lâu dài như thế nào thì Kiều Vi xoay người lại, dùng chổi nhỏ chỉ vào anh: “Em nói cho anh biết, hôm nay không được.”
“Hôm nay, nghỉ ngơi.”
Nghiêm Lỗi: “…”
Ôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");