(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người thời này đến thành phố có thể nói ba ngày ba đêm, nếu đi Bắc Kinh hay Thượng Hải có thể khoe khoang cả đời. Cô ta nói như vậy, Kiều Vi chắc chắn sẽ không nhịn được mà khoe khoang.
Nào ngờ Kiều Vi lại tiếc nuối nói: “Tôi đi thăm người thân, ai ngờ lại đổ bệnh, sốt cao. Nếu không phải chú Nghiêm của cô lái xe đến đón tôi, kịp thời đưa tôi đến bệnh viện thì có khi tôi đã chết ở tỉnh rồi. Tôi còn chưa kịp xem tỉnh ra sao.”
Lâm Tịch Tịch ngẩn ra.
Quả nhiên cô ta bị bệnh ở tỉnh. Nhưng, không phải cô ta đã chết ở đó sao?
Sao lại có thể sống sót trở về?
Như thể nghe được tiếng lòng của cô ta, Kiều Vi nâng bé Năm lên cao, ánh mắt đầy thâm ý: “Nói ra thì tôi còn phải cảm ơn cô.”
“Nếu không phải cô đột nhiên đến thị trấn, chị dâu phải một mình trông mấy đứa trẻ, sao Nghiêm Lỗi yên tâm để Tương Tương ở đây rồi tự mình đến tỉnh đón tôi chứ.”
“Nhờ cô đến đây, chịu khó trông nom Tương Tương. Chú Nghiêm của cô thấy ổn nên mới yên tâm lên tỉnh.”
“Anh ấy lên tỉnh kịp thời đưa tôi đến bệnh viện, tôi mới không sao.”
“Cho nên tính ra, nhờ có Tiểu Lâm đến nên mới cứu được mạng tôi.”
Kiều Vi cũng xấu bụng, cô đã đọc không ít truyện trọng sinh thảo luận về vấn đề hiệu ứng bươm bướm sau khi trọng sinh.
Rõ ràng Lâm Tịch Tịch nghi ngờ vì sao “Kiều Vi Vi” vẫn còn sống, Kiều Vi chẳng thèm chứng minh mình trong sạch, cô trực tiếp dựng lên một hiệu ứng bươm bướm giả, khiến Lâm Tịch Tịch rơi vào vòng xoáy.
Lâm Tịch Tịch nghe đến mức choáng váng.
Chuyện gì thế này, chẳng phải trọng sinh là cơ hội ông trời cho cô ta làm lại sao? Cho cô ta cơ hội nắm bắt đoạn nhân duyên tốt đẹp với Nghiêm Lỗi, tương lai sẽ có cuộc sống giàu sang sung sướng. Sao lại thành Kiều Vi Vi cũng không chết vì cô ta trọng sinh?
Quan hệ nhân quả gì thế này?
Đầu những năm chín mươi làm gì có mạng, càng không có tiểu thuyết mạng về trọng sinh hay xuyên không. Lâm Tịch Tịch chưa bao giờ tiếp xúc đến khái niệm hiệu ứng bươm bướm.
Cô ta không thể hiểu nổi.
Kiều Vi trực tiếp làm CPU của cô ta cháy khét.
Lời tác giả:
Truyện cổ tích Andersen lần đầu được du nhập vào năm 1914.
Lâm Tịch Tịch nghe mà trợn mắt.
Kiều Vi khều chân, kéo ghế đẩu lại: “Ngồi đi.”
Lâm Tịch Tịch mơ màng bị cô ấn vai ngồi xuống. Kiều Vi thì bế bé Năm ngồi vào chiếc ghế tre nhỏ.
Chiếc ghế tre nhỏ không cao, nhưng ghế đẩu còn thấp hơn. Nó lập tức tạo thành tư thế từ trên cao nhìn xuống Lâm Tịch Tịch.
Lâm Tịch Tịch ngồi xuống mà vẫn còn ngơ ngác.
Mặc dù cô ta có vẻ ngoài thiếu nữ, nhưng linh hồn bên trong là một phụ nữ trung niên thập niên chín mươi trình độ không cao. Cô ta còn là người nhà quê, có chút mê tín. Lần này cô ta lại trải qua chuyện trọng sinh kỳ diệu như vậy, càng mê tín hơn.
Vì mình trọng sinh mới khiến vợ đầu của Nghiêm Lỗi còn sống… câu nói này thật sự khiến người ta không thể chấp nhận! Giống như số mệnh định trước người đàn ông cao quý Nghiêm Lỗi không có duyên phận với cô ta.
“Tiểu Lâm.” Kiều Vi để bé Năm ngồi lên đùi mình, một tay lắc trước mắt Lâm Tịch Tịch: “Tiểu Lâm?”
Ôi, làm bà dì này choáng váng rồi. Không bị sốc quá thành ngốc luôn chứ.
Dù sao Kiều Vi cũng hy vọng Lâm Tịch Tịch có thể hiểu được tình hình trước mắt đã thay đổi, kế hoạch “lấy Nghiêm Lỗi rồi sống sung sướng” của cô ta nên hủy đi.
Tiếc là khi Lâm Tịch Tịch hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn Kiều Vi, trong mắt chợt lóe lên một tia hung dữ.
Trong lòng Kiều Vi trầm xuống.
Vô dụng, rõ ràng Lâm Tịch Tịch có chấp niệm lớn với việc lấy Nghiêm Lỗi.
Cô đoán không sai.
Thực ra Lâm Tịch Tịch không phải chấp niệm với Nghiêm Lỗi, mà là chấp niệm với “giàu sang”.
Người xưa nói, cắt đứt đường tài lộc của người khác chẳng khác nào giết cha giết mẹ, quả không sai. Lâm Tịch Tịch bình tĩnh lại ngẩng đầu thấy Kiều Vi má trắng môi hồng khỏe mạnh, ý nghĩ đầu tiên của cô ta là… chính cô đã cản trở con đường giàu sang của tôi!
Sau một hồi giải thích lung tung của Kiều Vi, Lâm Tịch Tịch không còn nghi ngờ cô đã trọng sinh nữa. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô ta nghĩ: Nếu không có cô ta, nếu không có cô ta… Đều là tại cô ta! Đều là tại cô ta!
Nhưng thấy Kiều Vi ngậm chặt môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô ta, Lâm Tịch Tịch đột nhiên tỉnh táo, vội rời mắt đi.
“Khụ…” Cô ta vội vàng che giấu: “Đây đúng là duyên phận. Dì Kiều, dì, dì… chưa, chưa…”
Kiều Vi mỉm cười chờ cô ta nói.
Lâm Tịch Tịch cũng biết nên nói “mạng chưa tuyệt” hay những lời tương tự, nhưng không thể nuốt trôi cục tức kia, lời đến bên miệng lại không nói ra được, làm bản thân khó chịu muốn chết.
Kiều Vi đáng chết, cô ta chết rồi mới có thể nhường vị trí cho mình.
Kiều Vi thấy mặt Lâm Tịch Tịch méo mó, cũng không làm khó cô ta nữa, cúi đầu cọ cọ vào cái đầu xù nhỏ của bé Năm: “Bé Năm nói cho dì nghe, có muốn ăn đào vàng đóng hộp không?”
Bé Năm vừa nghe thấy chữ “ăn” là mắt sáng lên: “Ăn! Ăn! Bé Năm ăn!”
Vật chất thiếu thốn, dù là ăn cái gì, trẻ con đều muốn ăn. Như Quân Tử và những đứa lớn hơn, ngay cả hoa đặt trước cửa văn phòng ủy ban thị trấn, chúng còn ngắt nhụy hoa ra để ăn mật hoa.
Ngắt đến mức làm hỏng hết hoa. Mỗi lần người ở phòng thường trực cầm gậy ra đuổi, đám trẻ con mới hoảng sợ bỏ chạy.
Lần sau vẫn dám làm.
Kiều Vi biết đào vàng đóng hộp là thứ khó kiếm trong thời đại này, cho nên nếu gặp được thì cô sẽ mua nhiều để tích trữ. Nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là đào vàng đóng hộp thôi, không phải vàng hay bạc.
Chỉ cần đừng để người khác biết cô đã mua một lúc bốn hộp là được.
Kiều Vi đứng dậy đặt bé Năm lên ghế tre nhỏ: “Con đợi nhé. Đi nào, Tương Tương, chúng ta mở hũ đào cho bé Năm ăn.”
Hôm qua đã ăn rồi, hôm nay lại được ăn nữa. Sao mà sung sướng thế này. Nghiêm Tương vui vẻ nói: “Dạ!”
Hai mẹ con vào nhà mở tủ lấy hũ đào, Kiều Vi nhân cơ hội giáo dục Nghiêm Tương: “Có đồ ngon phải biết chia sẻ.”
Nghiêm Tương ưỡn ngực: “Ăn cùng bạn, không giấu giếm!”
Kiều Vi mở hũ đào, chia ra ba bát, cô bưng hai bát, còn Nghiêm Tương ôm bát của mình chạy theo ra ngoài, ngồi trên ghế đẩu nhỏ của mình ăn.
Bé Năm còn quá nhỏ, bát to sợ con bé không bưng được, Kiều Vi gọi con bé từ dưới bóng cây đến dưới mái hiên, lấy một chiếc ghế vuông làm bàn cho con bé, để con bé ngồi trên ghế đẩu nhỏ ăn.
Đương nhiên bát thứ ba là cho Lâm Tịch Tịch, cô ta là khách.
Nhưng Lâm Tịch Tịch không nhận.
Lâm Tịch Tịch nhìn vào bát, bên trong đầy nước đường và hai miếng đào. Một hũ đào chỉ có năm sáu miếng, chia cho ba người thì mỗi người nhiều nhất chỉ được hai miếng.
Đào vàng đóng hộp thì có gì ngon, đến những năm chín, lấy đào vàng đóng hộp ra tiếp khách còn thấy ngại. Ít nhất cũng phải pha một cốc “Nước ép Đào” hoặc “Milo”, hoặc mở một lon Coca hoặc Sprite cũng được.
Lâm Tịch Tịch đang buồn bã đột nhiên tìm lại được sự tự tin.
Cô ta đã sống cả một đời người, từng trải qua thời kỳ hoàng kim của những năm tám mươi chín mươi, không phải người thời đại này có thể so sánh được.
Kiều Vi còn sống thì sao chứ. Đừng nhìn cô ra vẻ “dân thành phố”, nhưng những thứ Lâm Tịch Tịch đã từng thấy thì Kiều Vi Vi chưa từng thấy.
Hơn nữa, nếu Kiều Vi không phải người trọng sinh thì chỉ là một cô gái ngoài hai mươi mà thôi.
Khi chị Dương giới thiệu Kiều Vi với Lâm Tịch Tịch, vì Kiều Vi đã học hết cấp ba nên chị Dương rất tự nhiên xếp cô vào hàng “người có học thức”.
Lâm Tịch Tịch nhớ đến điều này, khinh thường bĩu môi.
Cho dù Kiều Vi không học hết cấp ba, thì học hết cấp ba cũng chẳng được coi là người có học thức. Hai mươi năm sau, sinh viên đại học mới dám tự nhận là người có học thức. Học sinh cấp ba còn không bằng học sinh trung cấp nghề và học sinh trung cấp kỹ thuật.
Hai chữ “giàu sang” giống như củ cà rốt treo trước mắt nhưng tạm thời chưa với tới được, khiến Lâm Tịch Tịch không ngừng muốn chạy về phía trước. Không thể bỏ cuộc mà không thử được, đó là sự giàu sang ngập trời.
Sống trong biệt thự! Đi xe hơi!
Lâm Tịch Tịch mỉm cười kiêu kỳ: “Tôi không ăn đâu, dì ăn đi. Quả là hiếm có.”
Câu cuối cùng hoàn toàn là lời chế giễu. Người ở thập niên sáu mươi đã từng thấy thứ gì tốt đẹp, một hộp đào vàng đóng hộp mà như báu vật.
Câu này nghe có vẻ khách sáo, nhưng cô ta không biết Kiều Vi lại nghe ra được sự tự mãn ẩn ý trong đó.
“Đúng là hiếm có thật. Tôi tình cờ đi ngang qua hợp tác xã cung tiêu, tình cờ nhìn thấy trên giá nên vội vàng mua luôn.” Kiều Vi lại ngồi xuống, không khách sáo ăn tiếp.
Thậm chí còn không khách sáo với cô ta, thật là tiểu nhân. Cảm giác ưu việt của Lâm Tịch Tịch càng mạnh, sự buồn bã và phiền não tan biến hết, lại tiếp tục hừng hực khí thế.
“Dì Kiều.” Cô ta kéo câu chuyện trở lại: “Dì đi thăm họ hàng nào thế?”
Kiều Vi cắn một miếng đào, không thèm ngẩng đầu trả lời: “Họ hàng xa.”
“Tôi nghe nói dì không còn họ hàng nào nữa cơ mà?” Ánh mắt Lâm Tịch Tịch lóe lên: “Họ hàng nào mà tự dưng xuất hiện thế?”
Cô ta nói điều này là có căn cứ. Đây cũng là điều mà chị Dương nói với cô ta khi đi vay tiền, nói rằng gia đình vợ trước của Nghiêm Lỗi đã chết hết, khi chôn cất không có lấy một người họ hàng, nói ra cũng thấy thảm thương.
“Ai nói thế?”
“À, nghe… ừm, nghe mợ tôi nói.”
“Chị dâu?” Cuối cùng Kiều Vi cũng ngẩng đầu lên: “Từ khi tôi đến thị trấn này, tôi chưa từng nói chuyện về họ hàng nhà mình với ai. Chị Triệu hoàn toàn không biết chuyện nhà tôi, sao lại có thể nói xấu sau lưng tôi như vậy. Bố mẹ tôi đúng là đã mất, nhưng họ hàng nhà tôi vẫn còn sống mà!”
Kiều Vi bưng bát đứng phắt dậy: “Không được, tôi phải đi hỏi chị Triệu, tôi không làm gì chị ấy, sao chị ấy lại nguyền rủa tôi sau lưng thế!”
Cô giả vờ bước đi để đối chất với chị Dương. Sao Lâm Tịch Tịch có thể để cô đi thật, cô ta túm lấy cánh tay Kiều Vi kéo cô lại: “Không phải, không phải mợ, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, thực ra, thực ra tôi nghe người ở chợ nói…”
Nói đến nước này rồi, Lâm Tịch Tịch dứt khoát nói thẳng ra, cô ta nhìn thẳng vào Kiều Vi nói: “Tôi nghe người ta bàn tán ở chợ rằng… không phải dì đi thăm họ hàng, mà là bỏ trốn với người khác.”
Chị Dương nói chuyện này với Lâm Tịch Tịch, đều dùng những từ như “nghe nói”, “nghe đồn”, vì thời gian đã lâu nên không thể kiểm chứng được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");