Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô ấy vốn tưởng rằng kỹ thuật viên sẽ quay lại làm việc ngay sau khi nghỉ phép, không ngờ sau khi nghe ngóng mới biết anh ta nghỉ để kết hôn. Cô ấy lảo đảo đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ, tận mắt nhìn thấy bạch mã hoàng tử trong mộng của mình cưới người khác. Cô ấy tuyệt vọng, sau khi trở về thì sốt cao.

Theo lý thuyết, sau một ngày một đêm thân thể cô ấy đã lạnh băng, nhưng vì Kiều Vi xuyên qua nên mới ‘Sống’ lại.

Kiều Vi đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ và tiếng phanh khi lốp xe ma sát với mặt đất.

m thanh này rất rõ ràng, vì thế giới này quá yên tĩnh, ở nơi này không có tiếng ô tô ồn ào như ở hiện đại. Thỉnh thoảng, trong hẻm có người chạy xe đạp bấm chuông cũng nghe rõ như vậy, càng không nói đến tiếng bánh xe ô tô ma sát cực mạnh, có thể vang xa.

Trong lòng Kiều Vi dậy sóng, chậm rãi vịn giường đứng lên.

Không bao lâu sau, có tiếng bước chân đi vào nơi này. Tiếng bước chân kia nặng nề giống như mỗi bước chân dùng sức mạnh.

Bên ngoài có tiếng người nói chuyện, là giọng của một người đàn ông đang hỏi dò xem có người phụ nữ từ vùng khác đến thuê phòng ở đây không. Bà cụ thề thốt phủ nhận, không muốn thừa nhận.

Mặc dù Kiều Vi tiếp nhận ký ức của Kiều Vi Vi nhưng những ký ức kia giống như những bộ phim đen trắng cũ, lần lượt bày ra trên kệ, cần khởi động mới có tác dụng. Dù sao cô cũng không phải người của thời đại này, trong phút chốc không hiểu vì sao bà cụ không thừa nhận.

Bây giờ tình trạng của cô vô cùng bất ổn, cần người giúp. Cô há miệng muốn gọi nhưng phát hiện cổ họng đau đớn, không phát ra được âm thanh nào.

Trong sân, người đàn ông nghiêm khắc quát hỏi: “Bà dám đảm bảo lời mình nói là thật không? Tôi hỏi người khác, mọi người nói có một cô gái trẻ tuổi được bà đưa về nhà. Bà không biết cô ấy là ai cũng dám cho ở? Cô ấy có giấy giới thiệu không? Có giấy phép lao động không? Ai cho phép bà dám giữ người không rõ danh tính?”

Ồ, thì ra là thế.

Lúc này Kiều Vi đã đoán ra được thân phận của người đàn ông ở trong sân.

Mau vào đi, tôi ở đây!

Cô há to miệng, nhưng yết hầu rất đau, đau đớn vô cùng khiến cô chỉ phát ra mấy tiếng khàn khàn.

Kiều Vi nhìn cửa, giường ở tít bên trong, chỉ có chiếc bàn tồi tàn hơi hướng ra ngoài. Cô muốn ra ngoài cửa thì phải đi qua, cách khoảng chừng năm sáu bước, chỉ cần đi qua được thì có thể đẩy cửa ra cầu cứu rồi.

Kiều Vi vịn giường, lại vịn bàn, chậm rãi bước từng bước, từng bước một…

Trong sân, bà cụ không thể chối cãi, bà ấy thật sự bị người đàn ông này hù dọa, ngập ngừng thừa nhận: “Có một cô gái trẻ, không phải bỗng dưng cho ở, không phải… Cô ấy lên tỉnh tìm người…”

Người đàn ông hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

Bà cụ chỉ vào phòng nhỏ mình dựng trong góc, há miệng nói dối: “Hôm qua tôi thấy cô ấy trở về, hôm nay không thấy cô ấy ra ngoài, chắc là đang ở trong phòng.”

Người đàn ông mím môi, sải bước đi tới.

Bà cụ hơi chột dạ, thật ra bà ấy không gặp Kiều Vi. Hôm qua bà ấy đi thăm người thân nên làm lỡ mất một bữa cơm của Kiều Vi, Kiều Vi cũng không đi tìm bà ấy. Hôm nay bà ấy cũng muốn đến xem, ai ngờ bỗng nhiên có một người đàn ông mặc quân phục chạy xe Jeep đến tìm cô.

Nghe cách nói chuyện của người kia giống như cán bộ cấp cao, không biết là ai.

“Kiều Vi!” Người đàn ông đập cửa ầm ầm: “Là anh!”

Kiều Vi ở trong phòng, trong lòng gọi to: Vào đi! Vào đi!

Nhưng cổ họng của cô đau đớn không thể phát ra tiếng, trong lòng lo lắng. Cô lại đi về phía trước một bước, vịn bàn thở dốc.

May thay, dường như người đàn ông đang kìm nén cơn giận, đập mấy lần không thấy ai trả lời, quay đầu lại hỏi: “Cô ấy ở đây à?”

Bà cụ lo sợ: “Chắc vậy?”

Một tiếng ‘Ầm’ vang lên, người đàn ông tung cước đá cửa! Bản lề trên cửa cũng rơi ra.

Bà cụ hoảng sợ vội lui ra sau.

Kiều Vi đang lo người đàn ông không nghe thấy tiếng đáp lời sẽ rời đi, chợt nghe thấy tiếng ‘Ầm’, cửa mở ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào nghiêng nghiêng giống như thác ánh sáng, chia căn phòng thành hai mảng sáng tối.

Khung cửa thấp bé, người đàn ông cao lớn phải cúi thấp đầu mới có thể đi vào. Anh đứng trong thác ánh sáng kia, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Anh mặc quân phục màu lục, bả vai rộng, chân dài, cao ráo. Ánh sáng chiếu lên gò má anh cũng chia gương mặt anh thành hai nửa sáng tối.

Một bên góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén, một bên sống mũi cao như đỉnh núi tạo thành chiếc bóng.

Anh cong môi, không biết chuẩn bị bùng nổ hay kìm nén cảm xúc, một lúc sau mới mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Kiều Vi…”

“Anh cho em một cơ hội cuối cùng, em chọn đi, ly hôn hoặc là về nhà với anh.”

Giống như Kiều Vi dự đoán, người đàn ông này chính là chồng của Kiều Vi Vi, người bị nữ chính để mắt đến, Nghiêm Lỗi.

Anh vẫn luôn gọi Kiều Vi Vi là Kiều Vi, thật trùng hợp.

Trước đó, Nghiêm Lỗi và Kiều Vi Vi cãi nhau không đồng ý ly hôn, mấy ngày liên tục không về nhà, mà ngủ ở doanh trại. Anh không ngờ vợ lại bỏ đi.

Anh về nhà mới biết Kiều Vi Vi gửi con cho hàng xóm, chỉ để lại một lá thư cho anh.

Nghiêm Lỗi xuất thân từ vùng nông thôn nghèo khổ, trước khi đi bộ đội anh là người mù chữ, ở trong quân đội tham gia xoá nạn mù chữ mới biết chữ. Anh mở thư ra xem, Kiều Vi Vi đã quyết tâm ly hôn với anh, theo đuổi hạnh phúc của mình.

Nghiêm Lỗi vừa cay đắng lại tức giận, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng lên tỉnh tìm Kiều Vi Vi. Nếu như có thể, ai muốn gia đình tan nát chứ.

Trước khi đi anh đã suy nghĩ kỹ, nếu như Kiều Vi Vi quyết tâm muốn ở cạnh bạch mã hoàng tử của mình thì anh sẽ không dây dưa nữa, mà dứt khoát buông tay.

Cuộc hôn nhân của họ là sai lầm, lúc xem mắt rất nhiều đồng đội khuyên anh rằng cô gái kia quá gầy yếu, trông không thể làm việc được. Giữa lông mày của cô có vẻ dữ dằn không dễ sống chung.

Nhưng lúc đó anh chỉ muốn tìm người có học vấn cao. Vào ngày xem mắt, chỉ có một mình Kiều Vi Vi đã học cấp ba, mặc dù cô thôi học nửa chừng nhưng trong lòng Nghiêm Lỗi cô vẫn là thành phần trí thức. Trong lòng anh ngưỡng mộ “Người đọc sách” nên xem trọng cô hơn.

Chỉ là Nghiêm Lỗi không ngờ, cô gái có học thức này không phù hợp với anh. Từ khi bọn họ kết hôn đã bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn, nhưng vì vừa kết hôn không lâu Kiều Vi Vi đã mang thai. Có con trai níu kéo nên cuộc hôn nhân này mới có thể kéo dài thêm mấy năm.

Không ngờ vẫn đến lúc tan vỡ.

Anh muốn sống với người có tri thức, thật trùng hợp Kiều Vi Vi cũng nghĩ như thế.

Trước đó, kỹ thuật viên kia và Kiều Vi Vi gửi thư qua lại liên tục, Nghiêm Lỗi đã cảm thấy kỳ lạ. Nhưng trình độ văn hóa của anh mới thuộc dạng thoát nạn mù chữ, chỉ mới vừa biết chữ. Trong thư, động tí là kỹ thuật viên kia lại viết khởi đầu gì đó, lại chồng này chồng nọ khiến anh như lọt vào sương mù, xem không hiểu.

Anh đọc thư không hiểu nhưng lúc Kiều Vi Vi đọc thư, lúc nào cũng ngập nước mắt.

Con mẹ nó gặp quỷ rồi!

Kiều Vi Vi bỏ trốn, trong cơn tức giận anh vẫn đuổi theo cô. Chuyện ly hôn gây ra tổn thương quá lớn cho mọi người trong gia đình, anh vẫn muốn thử níu kéo một lần.

Một lần cuối cùng.

Hôm nay, vừa mới lên tỉnh anh đã đi nhà máy động cơ dầu diesel nhờ người gọi kỹ thuật viên ra nói chuyện riêng. Dù sao cũng không thể khoe khoang chuyện bị cắm sừng này được, chỉ có thể kìm nén cơn giận mà nói chuyện.

Kỹ thuật viên thấy anh mặc quân trang đã đoán được anh là ai, sắc mặt anh ta trắng bệch, vội nói: “Tôi với Kiều Vi Vi chỉ là quan hệ bạn học trong sáng, hôm qua tôi đã kết hôn, cô ấy còn đến ăn kẹo mừng.”

Nghiêm Lỗi tưởng Kiều Vi Vi bỏ trốn với anh ta, anh nghe vậy thì ngẩn người cảm thấy có gì đó không đúng. Anh bình tĩnh ép hỏi mới hiểu rõ thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của Kiều Vi Vi.

Rõ ràng kỹ thuật viên đã gửi rất nhiều thư cho cô!

Nghiêm Lỗi túm cổ áo xách anh ta lên, nghiến răng hỏi: “Anh không muốn chịu trách nhiệm thì dụ dỗ cô ấy làm gì!”

So với Nghiêm Lỗi cao lớn rắn chắc, kỹ thuật viên nho nhã giống như cọng giá đỗ, anh ta cứng cổ nói: “Chúng tôi trong sáng, thật sự chỉ là bạn bè, là cô ấy nghĩ bậy, không tin anh xem lá thư tôi viết cho cô ấy đi.”

Anh ta đổ lỗi cho Kiều Vi Vi.

Kỹ thuật viên tự tin Nghiêm Lỗi sẽ không nắm được chứng cứ của anh ta. Trong những lá thư anh ta gửi cho Kiều Vi Vi chưa từng bộc lộ thẳng thắn chuyện gì cả. Anh ta biết Kiều Vi Vi mong muốn điều gì nên có thể thao túng cô ấy trong từng câu chữ, nhưng nếu nói anh ta dụ dỗ thì không hề có.

Nghiêm Lỗi xem những lá thứ kia, đúng là không hề viết gì dụ dỗ cả, cho nên anh vẫn không rõ vì sao Kiều Vi Vi lại đòi sống đòi chết ly hôn với anh. Tuy nhiên, trực giác nói cho anh biết, tên khốn này dùng lời văn để dụ dỗ vợ anh!

Thật ra, nếu để cho Kiều Vi xuyên hồn vào thế giới này xem thì cô có thể nhìn ra được.

Kỹ thuật viên… Đang dụ dỗ.

Chỉ cần tán tỉnh vớ vẩn có thể hưởng thụ cảm giác được sùng bái, được ngóng trông, được yêu đương mập mờ.

Kiều Vi Vi là người phụ nữ đã có gia đình, kỹ thuật viên cảm thấy tán tỉnh cô ấy an toàn hơn các cô gái độc thân, không cần chịu trách nhiệm.

Hừ.

“Bây giờ cô ấy ở đâu?” Nghiêm Lỗi nghĩ không ra nên không nghĩ nữa, anh lạnh lùng quát hỏi.

“Mấy hôm trước tôi xin nghỉ phép chuẩn bị hôn lễ nên không ở đây. Cô ấy chạy đến tìm tôi, đồng nghiệp ở lại nói với tôi cô ấy ở tạm trên đường Hoa Vân.” Kỹ thuật viên nuốt nước bọt: “Hôm nay tôi đi làm mới biết, hôm qua tôi gặp cô ấy trong hôn lễ, cô ấy chỉ ăn một viên kẹo rồi rời đi. Thật đấy, có rất nhiều khách, tôi không hề nói chuyện gì với cô ấy cả, là thật.”

Anh ta phải chứng minh sự trong sạch của mình, không được bị Kiều Vi Vi làm ảnh hưởng, anh ta đã là con rể cưng của xưởng trưởng rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.