Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 150




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Con người mà, ai chẳng có lúc không cẩn thận lỡ miệng.

Cô dặn dò chị Dương: “Sau này đừng nói lung tung nữa nhé.”

Chị Dương gật đầu như gà mổ thóc.

Kiều Vi nói: “Tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây.”

Cô cưỡi xe đạp đi mấy mét, sau đó quay đầu xe lại.

Chị Dương và Lâm Tịch Tịch đến gần, nghe thử cô dặn cái gì.

Quả nhiên là Kiều Vi có điều cần dặn dò họ.

“Lúc về nhà thử coi thử trong nhà có tờ tuyên truyền hay áp phích về vĩ nhân nào bị cắt không thì nhớ xử lý đi nhé.”

“Tôi nói xử lý tức là đốt đi, nghe rõ chưa?”

Mặt chị Dương lại tái nhợt.

Kiều Vi thấy biểu hiện của chị Dương thì biết mình không nhiều lời rồi, chắc chắn trong nhà chị ta có.

Quả nhiên, chị Dương chạy vội về nhà, trong nhà thật sự có một tấm áp phích vĩ nhân bị cắt. Lâm Tịch Tịch tức giận: “Mợ cắt lúc nào thế?”

Chết thật chứ.

Chị Dương nói: “Hôm đó không tìm thấy giấy nên mợ tiện tay…”

Lâm Tịch Tịch giật lấy tờ giấy, lấy diêm châm lửa đốt rụi nó.

Nhìn tờ giấy đã biến thành tro, chị Dương mới nằm vật lên giường: “Mợ không biết, mợ thật sự không biết những chuyện này…”

Người phụ nữ cả ngày chỉ quẩn quanh ở xó bếp, trong nhà cũng không có báo chí, ý thức chính trị bị phai đi rất nhiều.

Lâm Tịch Tịch kiểm tra lại quanh nhà lần nữa, chắc chắn không còn cái gì mới quay lại nhìn chị Dương: “Thôi không sao. Sau này mợ nhớ chú ý nhé.”

Hôm nay cô ta cũng rất sợ hãi.

Trước kia cô ta sống ở nông thôn, mười tám đời tổ tông là bần nông, sau đó giác ngộ cách mạng, cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Không ngờ sau này vào thành phố, đã có kinh nghiệm rồi.

Nhưng vẫn bị dọa sợ chết khiếp

Đến trưa, Lâm Tịch Tịch chuẩn bị nấu cơm, cô ta vào phòng xem thì thấy chị Dương vẫn còn nằm.

“Mợ, tới giờ mợ qua nấu cơm cho người kia rồi.” Cô đẩy chị Dương một cái.

Chị Dương lầm rầm hai tiếng: “Mợ thấy khó chịu trong người.”

Hôm nay quá mức hoảng sợ nên người vẫn chưa bình tĩnh được.

Lâm Tịch Tịch nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là cháu nấu xong mang qua?”

Chị Dương thở dài: “Không được. Người kia soi mói lắm. Không thì cháu cứ qua nấu cho cậu ta đi. Cậu ta còn phải hướng dẫn cháu nấu sao nữa, chứ không làm tùy tiện được.”

“Vậy mợ ăn gì?”

“Cháu qua nấu cho cậu ta trước đi, đừng để cậu ta đói. Lúc về cháu và mợ ăn chút mì là được.”

“Được rồi, vậy cháu đi đây.”

Lữ Thiên Trạch không ngờ hôm nay cháu gái đoàn trưởng Triệu sẽ đến đây nấu cơm.

Lâm Tịch Tịch đi vào chào hỏi: “Đồng chí Lữ, mợ tôi… mợ tôi hôm nay không khỏe nên tôi qua nấu cơm thay mợ.”

Tiếng phổ thông của cô ta không bằng Kiều Vi nhưng tốt hơn chị Dương nhiều.

Lữ Thiên Trạch gật đầu: “Được.”

Lâm Tịch chuẩn bị nấu cơm, cô ta hỏi: “Có gì cần chú ý không? Mợ tôi nói anh có rất nhiều yêu cầu.”

Lữ Thiên Trạch nhếch miệng cười: “Không, cô làm đại là được. Tôi đọc sách, khi nào làm xong gọi tôi.”

Anh ta nói xong thì vào nhà, khép một cánh cửa lại, dù anh ta không đóng hẳn nhưng cửa vẫn giống như một tầng ngăn cản, đây chính là biên giới.

Lâm Tịch Tịch không nói gì, yên lặng nấu cơm.

Cô ta nấu xong thì không gõ cửa vào nhà mà đứng trong sân gọi anh ta: “Tôi nấu xong rồi, ăn được rồi.”

Lữ Thiên Trạch ra ngoài nhìn thì thấy cơm nước đã được dọn lên, nồi niêu cũng được rửa sạch sẽ.

Lâm Tịch Tịch nói: “Tôi về đây.”

Lữ Thiên Trạch gật đầu.

Chị Dương nằm hết một ngày.

Đoàn trưởng Triệu về nhà thì giật mình: “Sao thế?”

Trước nay chị Dương là kiểu phụ nữ khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, hơn nữa rất chăm chỉ làm việc, không ngừng dù chỉ một giây. Rất hiếm thấy chị ta nằm thế này.

Lần này đoàn trưởng Triệu bị dọa sợ rồi.

Chị Dương nhìn người đàn ông của mình, nghĩ đến suýt chút nữa mình đã gây họa, có thể liên lụy đến cả người đàn ông của mình, chị ta bật khóc lớn.

Đoàn trưởng Triệu càng hoảng hơn.

Anh ta không sợ vợ mình nổi giận, nhưng lần đầu tiên anh ta thấy vợ mình khóc như thế.

Đoàn trưởng Triệu không ngừng an ủi chị ta, hỏi chị ta có chuyện gì vậy, chị Dương mới vừa khóc vừa nghẹn ngào kể lại chuyện hôm nay.

Mặt đoàn trưởng Triệu trắng bệch.

Cảm thấy suýt chút nữa mình đã bị khai trừ khỏi quân đội rồi.

May mà Kiều Vi cứu mình lại.

Anh ta nhìn vợ, rất muốn mắng chị ta, nhưng thấy chị ta đã khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, thì cảm thấy bất lực.

Cuối cùng đoàn trưởng Triệu chỉ đành ngồi xuống ghế trên đầu giường, yên lặng hút thuốc.

Hút xong một điếu, anh ta trầm giọng hỏi: “Đã rút kinh nghiệm chưa?”

Chị Dương nghẹn ngào: “Rồi ạ.”

“Có nhớ rõ chưa?”

“Nhớ rồi ạ.”

Đoàn trưởng Triệu thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Dù có nói trăm lần hay nghìn lần, thì cũng không có ích bằng va chạm thực tế.

Anh ta đứng dậy.

“Đi đâu thế?”

“Đi cảm ơn Kiều Vi một tiếng.”

Kiều Vi không khác gì ân nhân cứu mạng nhà bọn họ.

“Ừ, đi thôi, cảm ơn cô ấy.”

“Ừ. À? Hôm nay em không nấu cơm cho Lữ Thiên Trạch à?”

“Em khó chịu trong người nên bảo Tịch Tịch đi rồi.”

Khi đoàn trưởng Triệu qua cảm ơn thì Nghiêm Lỗi mới biết chuyện.

Kiều Vi nói: “Không cần cảm ơn gì đâu ạ, nhưng mà sau này chị dâu nên chú ý một chút.”

Đoàn trưởng Triệu than thở: “Mẹ mấy đứa nhỏ không hiểu mấy chuyện này.”

“Chị ấy không hiểu thì anh phải dạy chị chứ.” Kiều Vi không đồng ý: “Anh không kể chuyện bên ngoài cho chị sao? Cả ngày chị giặt đồ, nấu cơm ở nhà, ngay cả báo cũng không đọc, chỉ nghe đài mới có thể biết được tin này tin kia. Anh phải dạy cho chị hiểu chứ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.