(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dao trên tay Lâm Tịch Tịch ngừng một lúc, sau đó cô ta lại tiếp tục yên lặng thái rau.
Chị Dương lại nói: “Không chênh lệch nhiều với chú Nghiêm, nhưng người ta có tận ba đứa con rồi. Chú Nghiêm mới một đứa. Cháu nói xem, có chuyện gì thế nhỉ. Đã sinh Tương Tương rồi, cơ thể hai người cũng không bệnh tật gì, sao không sinh tiếp nhỉ.”
Quan niệm thời đại khác nhau, trong mắt chị Dương thì Nghiêm Lỗi và Kiều Vi chỉ có một đứa con, quan hệ không bền vững.
Ít nhất phải sinh ba, bốn đứa con mới được.
Chị Dương nói xong thì nhắc đến Lâm Tịch Tịch: “Tiểu Lý lần trước mợ giới thiệu cho cháu cũng rất tốt mà, sao cháu không thích người ta?”
Hiện giờ bé Năm cũng đã học tiểu học, không cần chăm nom nữa.
Nhưng Lâm Tịch Tịch hai mươi mốt tuổi rồi, đã đến tuổi phải kết hôn. Nếu để cô ta lớn hơn nữa thì chị ta làm mợ sẽ bị người ta bàn tán sau lưng.
Có điều, hiện tại Lâm Tịch Tịch đã nổi tiếng là kén chọn, không xem mắt thành công với ai cả.
Danh tiếng hiền lành trước đây dần biến mất, giờ chỉ còn tiếng xấu thích soi mói, mắt cao hơn đầu mà thôi.
Chị Dương ngày càng sốt ruột.
Nhưng dù chị Dương có nói thế nào thì Lâm Tịch Tịch cũng để ngoài tai.
Cô ta đã chịu đựng đủ ngày tháng gả cho một người đàn ông tầm thường rồi.
Không cần thiết, thực sự không cần nữa, còn chẳng bẳng ở nhà cậu làm bảo mẫu cho rồi.
Cô ta làm việc cho cậu mợ, ít ra cậu mợ còn khen cô ta, còn cho cô ta tiền, mua quần áo cho cô ta, có đồ ăn ngon sẽ gọi cô ta ăn cùng.
Tuy rằng không có lương giống như công nhân, nhưng có thể ăn ở nhà cậu thì điều kiện đã tốt hơn ở nông thôn nhiều lắm rồi, cũng dễ kiếm sống hơn ở nông thôn.
Cô ta sống ở nhà cậu tốt hơn so với lúc trước ở nông thôn, còn tốt hơn cả đời trước làm trâu làm ngựa cho nhà chồng lại còn bị người ta ghét bỏ.
Đường lui cuối cùng của cô là ở lại bên cạnh cậu cả đời, nhờ vả như cha mẹ ruột của mình.
Sau khi thời kỳ đặc biệtnày kết thúc, cậu chuyển nghề làm lãnh đạo nhỏ thì có thể sắp xếp công việc ổn định cho các con mình, tiện tay sắp xếp cho cô ta luôn thì tốt rồi.
Có tính toán như vậy nên Lâm Tịch Tịch càng kén chọn, không sợ gì cả.
Chị Dương tức sắp chết.
“Mợ đã nói với cháu rồi, sau lễ cháu gặp người kia với mợ, lúc đó nhớ chuẩn bị cho tốt.” Chị ta bưng mâm thức ăn lên: “Mợ đi đây.”
Ban đầu chị Dương nấu cơm xong thì bưng qua cho Lữ Thiên Trạch.
Nhưng chuyện chén đũa khá phiền phức.
Sau này chị sơ chế thức ăn xong thì đem qua đó nấu luôn, nấu xong thì rửa nồi, vừa tiện lại vừa nhanh.
Còn có thể cho Lữ Thiên Trạch chia sẻ việc nhà.
Đoàn trưởng Triệu nói với chị Dương rằng Lữ Thiên Trạch khác bọn họ. Chị Dương cảm thấy anh ta ngoài việc hơi chú trọng vào cuộc sống ra thì không còn điểm nào khác nhau nữa.
Lữ Thiên Trạch có thể nói nhiều hơn lão Triệu nhà bọn họ. Chị Dương nấu ăn, anh ta có thể nói đủ thứ chuyện, kiến thức anh ta rộng rãi, nói chuyện lại hài hước, chọc cười chị ta liên tục.
Trên đời này có bao nhiêu người nói chuyện có duyên như thế chứ. Kiều Vi và Lữ Thiên Trạch là hai ví dụ, nói chuyện với họ sẽ khiến mình thấy thật vui vẻ, muốn nghe bọn họ nói nhiều hơn.
Ôi, so với bọn họ, lão Triệu nhà mình chính là đồ ngốc.
Chị Dương đến viện phía Tây Bắc, quả nhiên Lữ Thiên Trạch đang rèn luyện thân thể.
Sư trưởng Phan bảo người đem một cái xà đơn vào trong viện của anh ta, cho một mình anh ta sử dụng.
Chị Dương nói: “Đừng vận động mạnh quá. Thân thể của cậu mới khôi phục thôi.”
Lúc Lữ Thiên Trạch vừa tới đây, gò má hóp lại đến mức có thể nhìn thấy cả xương quai hàm. Sau khi chị ta chăm ăn uống mấy ngày thì mới có chút thịt.
Anh ta bắt đầu luyện tập không ngừng, ngày nào chị qua đây thì cũng thấy anh ta không hít đất thì cũng giãn cơ.
Lữ Thiên Trạch buông tay đáp xuống đất, vỗ vỗ tay tay: “Vậy thì làm cái gì được bây giờ. Hôm nay có bắt được mấy con cá, lát nữa chị lấy hai con đi.”
Chị Dương nhìn xuống, thấy có mấy con cá lớn thì vui vẻ.
“Được thôi.”
Chị ta bắt đầu nấu cơm cho Lữ Thiên Trạch.
Con người Lữ Thiên Trạch này, không bao giờ tự nấu ăn, ăn cơm còn kén chọn, khi chị Dương nấu ăn thì anh ta sẽ đứng bên cạnh chỉ trỏ.
Cũng may là anh ta nói nhưng không làm chị Dương thấy phiền. Ngược lại dưới sự hướng dẫn của anh ta, kỹ thuật nấu ăn của chị Dương cũng tiến bộ vượt bậc.
Hôm nay nấu ăn xong, Lữ Thiên Trạch nói: “Để nồi bên đó đi, tôi rửa cho. Chị về sớm ăn cơm đi.”
Chị Dương nói: “Tiện tay thôi, cậu đừng động vào.”
Bỗng nhiên ngoài cửa viện có người gọi: “Mợ ơi.”
Cả hai người đều quay đầu nhìn.
Lâm Tịch Tịch đứng ngoài cửa, da dẻ trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, dáng vóc yêu kiều.
Lữ Thiên Trạch cũng phải nhìn lâu thêm một chút.
“Mợ ơi.” Lâm Tịch Tịch nói: “Cậu bảo cháu qua xem mợ xong chưa, gọi mợ về ăn cơm.”
“Xong rồi, xong rồi, rửa xong cái này là xong.” Chị Dương nói, động tác cũng nhanh hơn.
Lâm Tịch Tịch thừa dịp này nhìn sang Lữ Thiên Trạch.
Người đàn ông ngoài ba mươi, có mùi vị trưởng thành.
Khác hoàn toàn với những người trong trấn nhỏ.
Khí chất của họ hoàn toàn khác nhau.
Đây mới chính là người đàn ông lớn lên ở thành phố lớn, làm người ta cảm thấy anh ta như vai nam chính trong phim truyền hình Hongkong.
Mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần so với tên ngốc thanh niên trí thức năm đó.
Mắt nhìn người của mình khi đó thật nông cạn.
Chị Dương rửa nồi xong, chùi tay vào tạp dề, gọi Lâm Tịch Tịch: “Đây là chú Lữ, chào chú đi!”
Chị ta nói với Lữ Thiên Trạch: “Đây là cháu lão Triệu, đang sống với nhà chúng tôi.”
Lâm Tịch Tịch ngoan ngoãn nói: “Cháu chào chú Lữ.”
Lữ Thiên Trạch “ừ” một tiếng, không nói chuyện với cô ta, chỉ nói với chị Dương: “Đúng là năm tháng không chừa một ai. Năm đó lão Triệu cũng là một trong những người hăng hái cùng sống cùng chết với địch, chớp mắt một cái mà con cháu đã lớn thế này rồi.”
Chị Dương nói: “Thì bởi thế.”
Chị Dương dẫn Lâm Tịch Tịch về.
Lư Thiên Trạch bưng bát cơm, nhớ đến cháu gái của đoàn trưởng Triệu ban nãy thì bật cười rồi lắc đầu.
Cảm giác đầu tiên của Kiều Vi về anh ta rất đúng, vì bối cảnh và tính cách bẩm sinh của Lữ Thiên Trạch nên anh ta là một tên đàn ông xấu xa.
Đàn ông xấu xa cũng rất nhạy cảm với những cô gái xấu xa.
Cô cháu gái của lão Triệu này lại nhìn bậc cha chú như anh ta bằng ánh mắt của một người phụ nữ đánh giá đàn ông.
Đúng là thú vị.
Không ngờ sau khi anh ta sa sút vẫn còn có phụ nữ để ý.
Từ khi bị XX đến nay, những “hồng nhan tri kỷ” ngày xưa của anh ta đều không thèm liên lạc.
Lữ Thiên Trạch cười tự giễu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");