Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 147




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Lỗi hỏi cô: “Ấn tượng của em với Thiên Trạch thế nào?”

Kiều Vi nói: “Cũng được.”

“Hả?”

“Nhìn ra được anh ta là con trai của cán bộ.”

“Ừ, anh ta hơi ăn chơi.”

Thực tế, ấn tượng của Kiều Vi về Lữ Thiên Trạch không phải là một người ăn chơi.

Ăn chơi nhất định phải có tiền chống đỡ, Lữ Thiên Trạch lại bị tra tấn đến mức này.

Nhưng có một số bản chất con người không thể thay đổi được, có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường.

Ánh mắt của Lữ Thiên Trạch khiến Kiều Vi liên tưởng tới “trap boy”.

Có vài người đàn ông sa sút đến mức không thể thay đổi cả ánh mắt ph.óng đãng.

Vấn đề không phải là anh ta đối xử với Kiều Vi như thế nào, mà đây là bản chất của anh ta, vô thức bộc lộ ở lông mày và khóe mắt.

Nhưng trong trường hợp này, không thích hợp nhắc đến nó.

Nghiêm Lỗi lại nói: “Thằng nhóc này không phải người tốt. Gia cảnh của anh ta tốt, trừ những năm đi lính thì chưa từng gặp phải khó khăn nào trong đời. Cho nên cuộc đời mỗi người, khó khăn và may mắn đều là số mệnh.”

Có người nửa đời trước đã hưởng phúc quá nhiều nên bây giờ phải chịu khổ.

Anh thở dài: “Khi bọn anh đến đó, cháu trai anh ta đã về quê phía Tây Bắc. Vợ lãnh đạo của anh đã đi bước nữa từ lâu. Sau này bà ấy sẽ sống một mình ở Bắc Kinh.”

Nhưng bà ấy lại rất bình tĩnh bắt tay anh: “Tôi biết cháu, trước đây Thiên Ân từng nhắc đến cháu trong thư, lúc đó cháu mới mười mấy tuổi.”

“Thiên Trạch… Phải nhờ cháu và tiểu Phan rồi.”

Kiều Vi lo lắng: “Bà ấy sống một mình có được không?”

Nghiêm Lỗi nói: “Không sao đâu, các chú của Thiên Trạch không phải là người đơn giản. Lúc bọn anh đến đó, họ đã giúp đỡ bọn anh, các chị gái và anh rể của anh ta nữa.”

Kiều Vi hiểu rồi.

Thực tế, vòng tròn của giới thượng lưu rất nhỏ, vợ của ai là con gái của ai, ai là anh rể của ai, đó là một mạng lưới. Những người cùng giai cấp kết hôn và giúp đỡ lẫn nhau, do ở trong giai đoạn đặc biệt nên chỉ có thể giữ kín.

Nghiêm Lỗi không nói, lúc đối mặt với mẹ của Lữ Thiên Trạch, anh kỳ quái nghĩ tới Kiều Vi.

Mẹ của Lữ Thiên Trạch rất có khí chất, tuy đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn sáng, điềm tĩnh và không hề nao núng.

Nghiêm Lỗi nghĩ nếu Kiều Vi già rồi, chắc sẽ trông như thế.

Nghiêm Lỗi lại muốn tiểu biệt thắng tân hôn. Kiều Vi bực mình: “Anh còn bị thương đấy.”

Nghiêm Lỗi nói: “Cánh tay bị thương không ảnh hưởng đến nơi khác.”

Kiều Vi vừa tức vừa buồn cười.

Nhưng cũng rất nhớ anh.

Những ngày này anh có vẻ điềm tĩnh, nhưng khi ở một mình vào ban đêm, anh cũng cảm thấy trống vắng.

Con người thực sự là những sinh vật kỳ lạ, họ có thể đứng một mình giữa trời đất, lại có những thứ không thể mất đi, nếu mất đi rồi lại không thể chịu đựng được.

Vô tình, Kiều Vi thực sự có một người mà cô không thể để mất trên thế giới này.

Cô và anh hôn nhau như muốn hòa tan người kia vào cơ thể mình.

Thế giới hỗn loạn, nhưng khoảng sân nhỏ lại là một thế giới yên bình.

Ở một sân khác, đoàn trưởng Triệu thương lượng với chị Dương.

“Thiên Trạch không tiện đi lại bên ngoài, cậu ta lại không biết nấu ăn, cần người nấu ăn cho cậu ta.”

“Chà, nấu làm gì. Bảo cậu ta đến nhà mình ăn.”

“Cậu ta không muốn, ngại làm phiền. Cậu ta khác chúng ta. Khác ở đâu? Dần dần em sẽ biết.”

“Được rồi, vậy chúng ta nấu xong bê qua cho cậu ta.”

“Vẫn nên làm riêng đi, cậu ta ăn không quen với khẩu vị nhà chúng ta.”

“… Sao cậu ta lại khó chiều thế?”

“Anh đã nói cậu ta khác chúng ra rồi, em không hiểu.”

Đoàn trưởng Triệu nói: “Phải tìm người đáng tin cậy, anh vừa nghĩ, trong nhà chúng ta có hai người phụ nữ đáng tin cậy nên anh chủ động đứng ra nhận. Sư trưởng nói trả cho người nấu cơm mười tệ một tháng không bao gồm tiền thức ăn mà là tiền công nấu nướng riêng, tiền thức ăn trả riêng.”

Chị Dương vui vẻ: “Sao anh không nói sớm! Làm riêng thì làm riêng! Cậu ta muốn ăn gì, cho cậu ta gọi!”

“Có em và Tịch Tịch ở đây, đảm bảo cậu ta ăn no, ăn ngon!”

Lữ Thiên Trạch gọi món thật sự không hề khách sáo.

Chị Dương líu hết cả lưỡi: “Sao lại khác biệt như vậy?”

Đoàn trưởng Triệu nói: “Cậu ấy là vậy đấy.”

Chị Dương nói với Kiều Vi: “Khác người quá đi mất.”

Kiều Vi nói: “Lạc đà dù gầy vẫn hơn con ngựa béo mà chị, anh ta được nuôi ăn cơm ngon áo đẹp quen rồi.”

Dù nhìn Lữ Thiên Trạch hơi nhếch nhác, nhưng bối cảnh xuất thân của anh ta vẫn còn đó. Lương hưu của mẹ anh ta còn cao hơn cả lương hiện tại của sư trưởng Phan.

Sau khi chị Dương biết việc này thì ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.

Lúc về nhà, chị ta lén lút kể với Lâm Tịch Tịch.

Lâm Tịch Tịch hiểu: “Là cán bộ nòng cốt đó.”

“Cán bộ nòng cốt?”

“Cán bộ cấp cao. Là quan lớn.”

Chị Dương hiểu: “Quan lớn à.”

Trước đây chị Dương cảm thấy sư trưởng Phan mới là quan lớn.

Giờ mới biết hóa ra còn có quan lớn hơn sư trưởng Phan.

Lâm Tịch Tịch nói: “Không phải người ta hay nói, chưa đến Bắc Kinh thì chưa thấy chức quan mình nhỏ sao, khụ khụ, có nghĩa là Bắc Kinh nhiều quan lớn lắm.”

“Ở chỗ chúng ta thì bí thư huyện ủy đã là vua một cõi, nhưng đến Bắc Kinh thì bí thư huyện ủy chẳng là cái gì cả.” Cô ta nói.

Chị Dương chậc lưỡi khen ngợi.

Lâm Tịch Tịch cũng tò mò: “Ai thế ạ? Sao lại đến chỗ chúng ta?”

Chị Dương nói: “Mợ nói với cháu, cháu đừng đồn ra ngoài nhé.”

Lâm Tịch Tịch hứa: “Cháu không nói với ai đâu.”

Chị Dương mới kể: “Người đó bị XX. Sư trưởng sợ cậu ta chết nên bảo chú Nghiêm qua đón cậu ta về đây. Sư trưởng là đồng môn với anh trai của cậu ta, người nhà hai bên đều biết nhau.”

Lâm Tịch Tịch vừa nghe đã hiểu.

Thời đại này rất nhiều người như vậy.

Nhưng thật ra chỉ cần chịu đựng là được rồi. Chỉ cần chịu đựng nổi thì những người có tiền có quyền đó sẽ quay lại.

Người có tiền vẫn có tiền, người có quyền vẫn có quyền.

Chỉ cần nhẫn nhịn được.

“Nhìn cậu ta thảm thật sự, mặt thì gầy gò, nói là đói sắp chết. Mấy ngày nay mợ phải chăm cho ăn uống, giờ thấy khá hơn rồi.”

“Nghe nói cậu ta ly hôn vợ, dẫn con theo. Cũng đúng, dẫn con theo mới không liên lụy đến con nhỏ.”

Chị Dương tiếp tục cằn nhằn.

Động tác thái rau của Lâm Tịch Tịch dần chậm lại.

Có một thứ gì dần hiện ra trong long cô ta, nhưng mơ hồ không rõ ràng.

Cô ta hỏi: “Người này bao nhiêu tuổi thế ạ?”

Chị Dương nói: “Xấp xỉ tuổi chú Nghiêm của cháu đấy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.