Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 146




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ta tên Lữ Thiên Trạch. Trước đây Lữ Thiên Trạch liên tục giúp gửi một số cuốn sách từ Bắc Kinh đến. Năm ngoái tình hình bắt đầu căng thẳng hơn nên mới không làm nữa.

Nghiêm Lỗi thích một Kiều Vi không cần giải thích vô nghĩa thế này, cô phản ứng nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Cô cũng không ngăn cản hay phàn nàn mà lập tức giúp Nghiêm Lỗi thu dọn đồ đạc.

“Em xem còn lại bao nhiêu phiếu lương thực toàn quốc.”

“Mang mấy món ăn nhẹ này đi ăn trên đường.”

“Chỉ mình anh thôi hả?”

Nghiêm Lỗi nói: “Anh dẫn bốn người tới đó, yên tâm, bên đó có người, Sư trưởng đang sắp xếp rồi.”

Kiều Vi đến đây đã bốn năm rồi, thời gian này đã đột phá tuyến thời gian trong nguyên văn, nhưng vẫn chưa đạt đến tuyến thời gian phần ngoại truyện.

Đây là khoảng thời gian thiếu thông tin. Cô không biết những năm qua Nghiêm Lỗi đã làm những gì.

Bắc Kinh và Thượng Hải là trung tâm của vòng xoáy, nhà họ Lữ có bối cảnh sâu xa, chuyến đi này không đơn giản như vậy.

Cô thắt dây an toàn cho anh, nhịn nỗi lo lắng xuống, ngước mắt lên nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận. Có chuyện bảo vệ mình trước.”

Nghiêm Lỗi nhìn vào mắt cô, lúc này chợt nhận ra, hóa ra ngoài nghiệp lớn của đất nước, ơn tình của bạn bè, anh chính là người quan trọng nhất trên đời đối với vợ con.

Đối với Kiều Vi và Nghiêm Tương, anh là người quan trọng nhất trên thế giới.

Nhận thức lẽ ra phải rõ ràng này lại đột ngột đến khiến cơ thể anh bỗng tràn đầy sức mạnh.

Anh cúi đầu hôn lên môi Kiều Vi, nói với cô: “Em yên tâm.”

Kiều Vi gật đầu tiễn anh đi.

Đoàn trưởng Triệu ở ngoài sân, xe jeep cũng ở ngoài sân.

Đoàn trưởng Triệu nói: “Em dâu đừng lo.”

Nghiêm Lỗi gật đầu với Kiều Vi, cùng đoàn trưởng Triệu lên xe rời đi.

Trên xe, đoàn trưởng Triệu thở dài: “Tôi thích điểm này ở em dâu, luôn giữ bình tĩnh và không bao giờ hoảng sợ khi có chuyện xảy ra.”

Nghiêm Lỗi cười nhẹ.

Nghiêm Tương hỏi mẹ: “Bố đi đâu ạ?”

Kiều Vi nói: “Bạn của bố ở Bắc Kinh gặp khó khăn, bố đi giúp đỡ.”

Nghiêm Tương: “Ồ! Bố đi rồi, nhất định có thể giúp được.”

Cậu bé rất tự tin.

Nghiêm Tương rất tin tưởng vào bố mẹ mình. Hễ là chuyện gì bố mẹ đồng ý với cậu bé, họ làm được và giải quyết được mọi khó khăn họ gặp phải.

Kiều Vi cười sờ đầu cậu bé.

Chị Dương cố ý đến hỏi Kiều Vi có cần chị ta qua ngủ cùng không.

Kiều Vi nói: “Tôi không sao.”

Khu Hạ Hà Khẩu ngay từ đầu đã nằm dưới sự kiểm soát của quân đội. Chính quyền địa phương và người dân địa phương đều hiểu đây là khu an trí của quân đội, không ai dám l.ỗ mãng.

Trị an của Hạ Hà Khẩu khiến người của khu khác hâm mộ.

Chị Dương thấy cô không sao thì yên tâm đi về.

Kiều Vi ở nhà một mình với Nghiêm Tương, đi làm, nấu cơm, thỉnh thoảng muốn bớt việc thì đi nhà ăn, cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ.

Trong lúc đó, Nghiêm Tương cũng hỏi: “Khi nào bố về?”

Kiều Vi trả lời: “Xử lý xong việc thì sẽ về.”

Nghiêm Lỗi đã đi mười một ngày, ngày thứ mười hai thì trở về.

Kiều Vi tan làm đưa Nghiêm Tương về nhà, thấy khóa cổng đã biến mất, cô có linh cảm, ngay khi bước vào cửa đã nhìn thấy Nghiêm Lỗi.

“Bố…” Nghiêm Tương lao vào vòng tay của bố mình.

Nghiêm Lỗi mỉm cười, dùng tay trái bế cậu bé lên.

Kiều Vi liếc mắt biết ngay có vấn đề, vội vàng bước tới: “Nghiêm Tương, xuống đi.”

Nghiêm Tương vội vàng tụt xuống.

Kiều Vi hỏi: “Tay phải anh bị sao vậy?”

Nghiêm Lỗi nói: “Không sao.”

Kiều Vi nhướng mày: “Cởi áo cho em xem.”

Nghiêm Lỗi đành phải cởi áo khoác ra, đúng là cánh tay đã được quấn băng gạc.

“Vết thương gì đây?” Kiều Vi hỏi.

“Vết thương do đạn bắn.” Nghiêm Lỗi nói.

Kiều Vi nhíu mày: “Năm ngoái cấm đánh nhau!”

“Tình huống bên kia hơi phức tạp, nhưng cuối cùng không có nguy hiểm gì.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh dẫn Thiên Trạch về.”

Anh quay đầu: “Thiên Trạch! Thiên Trạch! Qua đây gặp em dâu anh này.”

Một người đàn ông mỉm cười bước ra khỏi nhà chính: “Kiều Vi, xin chào.”

Anh ta đưa tay ra.

Kiều Vi bắt tay anh ta: “Thiên Trạch, cuối cùng cũng gặp mặt.”

Vì những cuốn sách đó, cô đã viết thư cảm ơn anh ta. Lữ Thiên Trạch cũng trả lời thư cô.

Mặc dù họ chưa tiếp xúc nhiều với nhau nhưng cũng không xa lạ.

Lữ Thiên Trạch lớn hơn Nghiêm Lỗi hai tuổi, năm nay anh ta đã ba mươi hai tuổi.

Nghiêm Tương gọi anh ta là “chú Lữ”.

Họ cùng ngồi xuống uống trà.

Nghiêm Lỗi nói: “Sân trống phía Tây Bắc là để cho Thiên Trạch ở, Sư trưởng đã sai người dọn dẹp.”

Khoảng sân đó hơi hẻo lánh và đổ nát một chút. Nhưng Lữ Thiên Trạch tới đây tránh nạn, nên không thích hợp công khai.

Kiều Vi không hỏi về hoàn cảnh gia đình anh ta ở Bắc Kinh. Mấy năm này thấy nhiều cũng không có gì hơn thế. Huống chi Lữ Thiên Trạch rất gầy, gầy đến mức da bọc xương, giống như những người ở sân sau Sở y tế.

Cô chỉ lấy trà ngon nhất tiếp đãi anh ta rồi làm bữa tối.

Đoàn trưởng Triệu bê hai bát thức ăn đi tới.

Đoàn trưởng Mã cũng vậy.

Mấy người họ còn uống rượu.

Họ từng là lính của anh cả Lữ Thiên Trạch, sau này họ cùng nhau đi theo Sư trưởng Phan.

Sư trưởng Phan và anh cả của Lữ Thiên Trạch là đồng môn, lại cùng nhau vứt bút tòng quân.

Đó là ràng buộc, cũng là mối quan hệ.

Buổi tối mấy người đàn ông cùng nhau đưa Lữ Thiên Trạch về.

Kiều Vi gói ghém một ít đồ ăn nhẹ và hoa quả ở nhà để Nghiêm Lỗi đưa qua.

Cứ thế Lữ Thiên Trạch được Sư trưởng Phan đưa ra khỏi tình hình phức tạp ở Bắc Kinh và ổn định ở Hạ Hà Khẩu.

Buổi tối Nghiêm Lỗi nói với Kiều Vi: “Bố anh ta đã qua đời, mẹ, cháu trai và mấy người chị của anh ta đã vạch rõ ranh giới với anh ta. Vợ anh ta cũng đã ly hôn và dẫn bọn trẻ đi.”

Những cuộc ly hôn và vạch ra ranh giới này không thật sự có nghĩa là cắt đứt quan hệ.

Ít nhất Kiều Vi biết những người thân đã vạch rõ ranh giới với Mạnh Tác Nghĩa đang bí mật làm việc cho ông ta.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.