(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mọi người dành ra vài ngày để chọn ra những cuốn sách thuộc danh mục mà Kiều Vi đã chọn. Nghiêm Tương cũng đã nỗ lực rất nhiều.
Vào ngày đầu năm mới, bất ngờ một nhóm thiếu niên nam nữ xông vào thư viện, la hét ầm ĩ: “Lấy hết sách ra, đốt hết những gì cần đốt!”
Chàng trai trẻ có tinh thần hăng hái, cảm thấy rằng những gì mình đang làm là hoàn toàn đúng đắn. Không người lớn nào có thể ngăn cản được, ai dám!
Hả hê đắc chí, nhìn xung quanh.
Các nhân viên thư viện thật sự không dám ngăn cản, nhưng Kiều Vi dám.
“Đừng có động vào!” Cô tức giận đứng dậy: “Sách trong thư viện được chia thành từng loại, mỗi ngày đều phân loại, thử động vào xem!”
Khí thế của cô mạnh mẽ, những đứa trẻ hơi sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó nam sinh dẫn đầu cau mày: “Chúng tôi tới đây để kiểm tra, những thứ không tốt…”
“Đã chọn xong!” Kiều Vi ngắt lời cậu ta, vẫy tay: “Đi theo tôi!”
Cô xoay người đi, đám trẻ nhìn nhau rồi cùng đi theo cô.
Kiều Vi dẫn bọn họ đến giữa mấy giá sách: “Các cậu có thấy những chồng sách trên mặt đất đều do chúng tôi chọn ra không, chúng tôi đã chọn rồi, các cậu không cần tốn công.”
Nam sinh dẫn đầu đi tới nhìn xem, từng chồng sách xếp ở đó, mặt trên còn dán tờ giấy: Tư tưởng không đúng đắn.
Những từ đó được viết bằng bút lông màu đỏ, thoạt nhìn có vẻ rất phê phán.
Nam sinh dẫn đầu không phát hiện ra chỗ nào không ổn, giả vờ gật đầu khen: “Rất tốt.”
Rồi xoay người: “Vậy chúng ta, ừm… Lấy những cuốn sách này ra và đốt đi.”
Lần này Kiều Vi không ngăn cản, chỉ khoanh tay nhìn những thanh niên này mang sách ra ngoài.
Giấy và nước là những thứ tưởng chừng rất nhẹ, nhưng thực chất lại có mật độ rất lớn, trọng lượng siêu nặng.
Một nhóm thiếu niên mệt đến mức đổ mồ hôi cũng không chuyển ra được bao nhiêu, bên trong vẫn còn rất nhiều.
Mọi người không chịu nổi, có nữ sinh nói: “Vương Đại Lượng, được chưa? Hay là đốt đống này trước đi.”
Vương Đại Lượng là người dẫn đầu, cánh tay của cậu ta cũng rất đau, cậu ta xoa xoa cánh tay của mình nói: “Được rồi, đốt nó trước.”
Trên mặt các thiếu niên nam nữ đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Thích nhất là đốt sách!
Mùa đông lộng gió, Vương Đại Lượng quẹt mãi mới được một que diêm ngược gió, vừa định châm lửa thì Kiều Vi đột nhiên bước tới, hét lớn: “Dừng lại!”
Vương Đại Lượng rùng mình sợ hãi, diêm bị tắt, cậu ta bực bội nói: “Cô làm gì vậy? Làm tôi hết cả hồn.”
Kiều Vi nói: “Tôi muốn hỏi các cậu muốn làm gì thì có!”
Vương Đại Lương trợn mắt: “Đốt sách!”
Kiều Vi hỏi ngược lại: “Cứ đốt như thế này à?”
“Đương nhiên! Nếu không thì sao!” Vương Đại Lượng nói với giọng điệu khiêu khích, cậu ta thầm hy vọng nữ giám đốc này sẽ đứng ra ngăn cản bọn họ. Ha ha, điều đó chứng tỏ cô là kẻ phản động, bọn họ có thể đánh cô! Đấu tố cô!
Không ngờ, Kiều Vi lại chỉ vào chóp mũi cậu ta phê phán gay gắt: “Trung Quốc mới thành lập được bao nhiêu năm! Nhân dân Trung Quốc mới ăn no được mấy năm! Các cậu đã vứt toàn bộ tác phong tốt đẹp làm việc chăm chỉ, sống giản dị và tiết kiệm của Đảng rồi! Đảng nuôi các cậu vô ích! Bố mẹ dạy các cậu vô ích! Đúng không!”
Vương Đại Lượng: “…”
Vương Đại Lượng và các bạn học đều bối rối.
Kiều Vi chỉ vào sách chất đống trong sân: “Đây là sách! Sách làm bằng giấy! Giấy làm bằng gỗ! Cái này có thể đốt được!”
Cô xua tay: “Nhiều sách như thế, nhiều nhiên liệu như thế, các cậu cứ đốt đi vậy à? Có lãng phí hay không? Gia đình các cậu thế nào? Gia đình cán bộ? Đơn vị bố mẹ cậu được nhận bao nhiêu phí nhiên liệu mỗi tháng mà sao các cậu dám lãng phí như thế này? Đây là nhiên liệu! Nghe đây, đây là giấy, còn gỗ là nhiên liệu! Tất cả… Là nhiên liệu! Hiểu chưa?”
Vương Đại Lượng và bạn học: “…”
Họ cùng nhau lắc đầu, không dám nói chuyện.
Giám đốc thư viện trẻ tuổi nhưng rất mạnh mẽ có khí thế lãnh đạo trợn mắt giận dữ.
Cô chống nạnh nói: “Bây giờ đang là mùa đông, nhà nào cũng cần bếp lò, nấu cơm cần phải nhóm lửa. Cậu không cần nhóm lửa à? Không cần lửa sao? Cậu chưa chưa từng đốt giấy phải không? Đây là nhiên liệu dùng rất tốt, nhóm lửa rồi có thể khống chế lửa, nó tốt hơn cỏ khô nhiều. Một khi ném nó vào bếp, ngọn lửa sẽ bùng lên ngay mà không cần ống thổi. Hiểu chưa?”
Đám trẻ rụt rè nhưng vẫn kiên quyết… Lắc đầu.
Không hiểu.
Giám đốc Kiều có vẻ tức giận đến mức không nói nên lời, nhíu mày.
“Cậu tên là gì? Vương Đại Niệu?” Cô chỉ vào nam sinh dẫn đầu.
Tiếng cười vang lên!
Mặt Vương Đại Lượng đỏ bừng: “Vương Đại Lượng! Lượng! Lượng trong tiếng hát vang dội biết bao!”
“Được rồi, Vương Đại Lượng, cậu là thủ lĩnh phải không?”
Vương Đại Lượng ưỡn ngực: “Đúng vậy!”
“Vậy thì do cậu phụ trách.” Kiều Vi bắt đầu sắp xếp công việc: “Liên hệ với đường phố, vận chuyển những cuốn sách này đến cho người dân đốt. Phân phát cho từng hộ gia đình, theo đầu người.”
Mắt một nữ sinh sáng ngời: “Tốt quá! Vừa đốt được sách, lại còn không lãng phí!”
Tất cả là con em của giai cấp công nhân đứng đắn, không ai giàu có hay th.am nhũng, mùa đông lạnh như vậy, trong nhà có thêm đồ nhóm lửa đúng là rất tuyệt. Nếu không bố mẹ ông bà nội keo kiệt, không cho đốt bếp lò, mọi người sẽ phải chịu rét.
Vương Đại Lượng gân cổ nói: “Cô sắp xếp cũng khá tốt. Vậy làm thế đi.”
Cậu ta tính rồi, chia cho mỗi người một phần, vận chuyển về nhà, để nhà mình đốt trước.
Hì hì, mẹ sẽ khen mình.
Nghĩ hay thật, Kiều Vi hỏi: “Trịnh Ngải, khu dân cư gần nhất là ở đâu?”
Trịnh Ngải đáp ngay: “Là phố Tứ Dân.”
“Được, vậy nhóm đầu tiên đưa đến khu phố Tứ Dân, phân phát cho người dân.” Kiều Vi quyết định.
Vương Đại Lượng mặc kệ, làm vậy thì kế hoạch nhỏ của cậu ta sẽ đổ bể. Các bạn học cũng có suy nghĩ tương tự, lần lượt nháy mắt với cậu ta.
Vương Đại Lượng từ chối: “Chúng tôi không quen phố Tư Dân, nếu đưa qua đó mà họ không đốt lại mở ra đọc thì làm sao? Đây là những cuốn sách độc hại với những ý tưởng sai lầm, sẽ đầu độc tư tưởng của mọi người.”
“Vậy à… Cậu nói có lý.” Kiều Vi xoa cằm, trầm ngâm.
Các học sinh thầm vui mừng, nháy mắt với nhau.
Kiều Vi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Đơn giản thôi. Các cậu, cậu, cậu, cậu, cậu… Cùng nhau xé đống sách này trước, từng trang một, sau đó xé ra. Các loại trang sách khác nhau, không có trang nào liền nhau thì không đọc được. Nếu còn lo lắng thì cứ xé đôi trang ra, rồi lại xé ra là hoàn toàn không đọc được. Vô cùng đơn giản.”
Vương Đại Lượng ngạc nhiên.
Nhưng cậu ta tạm thời không nghĩ ra lý do gì để phản bác, môi mấp máy, nuốt nước miếng.
Kiều Vi nhướng mày: “Sao thế? Phương pháp của tôi có vấn đề à? Hay là cậu không muốn đưa những cuốn sách này cho người dân, chẳng lẽ cậu muốn biển thủ rồi mang về nhà? Cậu muốn đọc trộm hay độc chiếm chúng để đốt?”
Tại sao cái người này giống như đọc được suy nghĩ vậy?
Tất cả tránh ánh mắt của cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");