Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 132




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì sao chứ? Bởi rõ ràng Nghiêm Lỗi cũng rất tán thành quan điểm này. Anh đồng ý rằng mọi người nên kiểm soát việc phân chia tiền.

Vì vậy, anh nắm chặt quyền kiểm soát phân chia tiền trong tay mình.

Bên ngoài, anh là cán bộ, là lãnh đạo, quen đưa ra mệnh lệnh làm quyết sách, quen tự quyết định mọi việc. Ở trong nhà, anh lại là người có tiền đồ nhất.

Vì vậy, anh nghiễm nhiên cho rằng mình nên nắm quyền phân chia.

Anh đưa ra phương án luôn, bỏ qua bố mẹ. Trông thì có vẻ khá ổn. Cánh chim của anh bao bọc từng người anh muốn bao bọc. Thế nhưng làm vậy lại cướp đi, hay ít nhất làm làm suy yếu quyền uy, vị thế hoặc quyền lên tiếng của bố mẹ trong gia đình.

“Anh đưa hết tiền cho bố mẹ, để họ tự phân chia. Cho nhiều hay cho ít cứ xem ý bố mẹ. Bọn họ làm ầm lên có sao đâu? Ai náo loạn khiến bố mẹ mất vui thì cắt tiền, ai được bố mẹ thích thì cho thêm. Anh xem, vậy là vợ của các anh em của anh đều sẽ tươi cười lấy lòng bố mẹ.”

“Anh tự chia, bố mẹ sẽ không thể động đến. Bọn họ vừa động vào là các anh em, chị em dâu nhà anh lại ồn ào nói anh đã quyết định rồi.”

“bố mẹ e dè anh, lại bó tay bó chân với việc quản đám con dâu.”

“Nếu các chị đã lấy chồng thì cho riêng họ tiền. Nông thôn các anh chắc hiểu hơn em. Không phải anh không biết ở nông thôn, con trai và con gái nhận đãi ngộ khác nhau. Người vợ nông thôn cảm thấy nhà chồng là của mình hết, cô chị cô em chồng đều là người nhà người khác. Anh lại chia tiền gửi về cho các chị, tất nhiên họ không chấp nhận nổi.”

“Khoản tiền dành cho các chị nên được liệt riêng ra từ đầu, không thể cho lẫn vào tiền cho gia đình. Đó chính là khoản mà cậu em trai là anh trợ cấp cho các chị, chứ không phải tiền con gái đi lấy chồng moi từ nhà mẹ đẻ.”

Đoàn trưởng Nghiêm ngẩn người.

Kiều Vi lắc đầu.

“Nghiêm Lỗi à, anh phải hiểu một điều, anh… không thể quay về.” Cô nói: “Từ khoảnh khắc anh ra khỏi thôn Nghiêm, anh đã không thể về nữa.”

“Từ nay về sau, anh chỉ có thể càng leo càng cao, đi lên những nơi cao hơn nữa.”

“Đời này chắc anh sẽ không quay về thôn Nghiêm cùng anh em của anh trồng trọt đâu nhỉ? Cha mẹ anh em không phải lính của anh, anh đừng nghĩ mình có thể điều khiển chỉ huy họ từ xa. Nhà đó là nhà của bố mẹ, anh không phải lãnh đạo của bố mẹ, anh là con trai họ.”

“Những gì nên buông tay cho bố mẹ thì cứ cho bố mẹ. Không phải chỉ mình anh mới quản lý tốt được cả gia đình kia của anh.”

Đoàn trưởng Nghiêm ngớ ra hoàn toàn.

Anh vốn là người thấu đáo, chẳng qua đang ở trong cuộc, nhắc ai cũng có quan hệ huyết thống nên tâm trí mới rơi vào mông lung.

Bây giờ được Kiều Vi vạch rõ, anh đã tỉnh táo hẳn.

Đoàn trưởng Nghiêm ngồi tại chiếc ghế nhỏ dưới mái hiên, hút thuốc rất lâu.

Kiều Vi thu xếp đồ ra xem vài lần đều thấy bóng dáng anh.

Cô khoanh tay dựa lên khung cửa: “Nếu anh muốn thay đổi thì cứ thay đổi. Không cần phải băn khoăn tới em. Em chẳng sợ gì cả.”

Sau chuyến về quê của cô, Nghiêm Lỗi lập tức tiến hành cải cách chỉnh đốn phương án chia chác. Kẻ ngốc cũng nhận ra cô châm ngòi thổi gió.

Hiển nhiên nhóm chị em dâu sẽ hận cô.

“Em không quan tâm.” Kiều Vi ôm ngực cười: “Em qua mà không ở lại, bọn họ sớm đã ghi thù em rồi.”

“Đời này em còn nhiều cơ hội theo anh về thôn Nghiêm. Không ai nói làm được em đâu.”

“Anh muốn làm sao thì cứ làm vậy đi.”

Nhưng việc khó lo liệu nhất thế gian chính là việc gia đình.

Dù là Nghiêm Lỗi dám hợp tác với người khác khuấy đảo sóng gió thì khi gặp việc gia đình cũng buồn rầu không thôi.

Sao lại hơi đáng yêu thế này.

Bấy giờ, hào quang lụi tắt. Không còn nam chính gì nữa, chỉ còn một người đàn ông có da có thịt, có bố mẹ, có đủ loại băn khoăn, có muộn phiền.

Kiều Vi nhìn đoàn trưởng Nghiêm ngồi ở băng ghế nhỏ hút thuốc cho tỉnh táo lại cứ thế vui lên.

Cuối cùng, Nghiêm Lỗi quyết định cứ tạm án binh bất động đã.

Anh thừa nhận mình đã mắc sai lầm ngu ngốc.

Nhưng chuyện nhà đã vậy thì tạm cứ để vậy đi. Không nhất thiết phải phá vỡ hình thức cũ ngay, còn để Kiều Vi mang tiếng, bị người ta hận.

“Sau này nói sau.” Anh buồn thương dập thuốc rồi về phòng, ôm lấy Kiều Vi từ phía sau, cánh tay đè trên vai cô, khiến cô như đang cõng anh: “Về sau có việc gì anh sẽ thương lượng với em.”

Kiều Vi thở dài vui vẻ: “Đúng vậy nha, có thương có lượng.”

Bao nhiêu người cả đời không tìm được ai để thương lượng. Bao nhiêu người đã chết đi trong cô đơn kia chứ.

Vào khoảnh khắc này, hai người lại có sự cộng hưởng vượt qua mấy thời không.

Kiều Vi đang cảm thán.

Nghiêm Lỗi ôm chặt cô, nói bên tai cô: “Kiều Vi, Quan Đồ Vĩ chết rồi…”

Kiều Vi đứng hình, quay ngoắt người lại.

Đôi mắt Nghiêm Lỗi bình tĩnh đến thế.

Người không động chạm ta, ta không động chạm người.

Mối thù giết bố, mối hận nhục mạ vợ.

Không gì không thể làm.

Dù chưa làm, nhưng muốn làm, ắt sẽ được.

Làm lãnh đạo ít nhiều gì thì cũng đắc tội người khác.

Dù là Nghiêm Lỗi cũng từng đắc tội người ta.

Nhưng cụ thể mỗi người lại không giống nhau, như Bí thư Mạnh đắc tội với người có quyền lực như Quan Đồ Vĩ.

Mà Quan Đồ Vĩ lại không như vậy, hầu hết người ông ta đắc tội là những người bên dưới.

Trong một đại hội phê đấu, Quan Đồ Vĩ bị quần chúng phẫn nộ đánh chết.

Đến nỗi tại sao Hoàng Tăng Nhạc vốn nên kiểm soát hiện trường lại không kiểm soát nổi, tại sao Nghiêm Lỗi vốn nên duy trì trật tự lại không duy trì được, ai có thể trách họ đây.

Chỉ có thể nói ý chí của dân không thể bị khuất phục.

Quan Đồ Vĩ đã từng rời khỏi hàng ngũ dân quân và bước vào con đường suy đồi. Ông ta còn háo sắc, từng ức hiếp rất nhiều vợ hay con gái người ta.

Sự hận thù đã được gieo xuống từ lâu.

Sẽ không có ai đứng ra kêu oan cho một kẻ như ông ta.

Đến mức sau khi phỉ nhổ gay gắt còn nói: “Thảo nào Bí thư Mạnh không ưa ông ta.”

Người kế bên vội huých tay người đó: “Nói lung tung cái gì vậy!”

“Ồ không, là Mạnh Tác Nghĩa, Mạnh Tác Nghĩa!”

Đã không còn Bí thư Mạnh gì nữa, chỉ có Mạnh Tác Nghĩa đang bị nhốt thôi.

Bất ngờ là Kiều Vi không cảm thấy đau thương hay sợ hãi vì cái chết của một người.

Thay vào đó cô lại thấy thoải mái: “Ông ta chết rồi?”

Nghiêm Lỗi ôm cô nên cảm nhận rõ ràng phản ứng trên người cô.

Bả vai cô cũng thả lỏng, chỉ thiếu điều nói ra ba chữ “Tốt quá rồi”.

Quan Đồ Vĩ bị lật đổ, uỷ ban cách mạng của huyện Bác Thành lúc này đã trải qua một cuộc sàng lọc lớn.

“Giờ Tăng Nhạc là chủ nhiệm của uỷ ban Cách mạng.” Nghiêm Lỗi nói.

“Anh ta không chịu thả em về khu.” Anh nói: “Thật ra anh ta rất cần em.”

Kiều Vi thở dài.

Trước đây khi còn dưới trướng Bí thư Mạnh, cô và Hoàng Tăng Nhạc đã làm việc rất hòa hợp. Làm đồng nghiệp với nhau nên hai người hoàn toàn hợp ý, có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Tuy cô hoài niệm những giây phút rảnh rỗi ở trạm phát thanh, nhưng thật ra cô không hề chán ghét những ngày ở văn phòng uỷ ban huyện.

Lãnh đạo mạnh mẽ, có trách nhiệm và tầm nhìn, đồng nghiệp có tư duy nhanh nhẹn và hoà hợp, môi trường đoàn kết đối ngoại…

Kiều Vi thật sự học được rất nhiều điều về thể chế ở văn phòng này, trong hơn một năm làm việc ở đó, linh hồn bán mạng cho tư bản của cô vẫn luôn tràn đầy nhiệt huyết.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.