(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu xung quanh đều loạn, lòng người rất dễ bị loạn theo.
Quân khu có nhiều người như vậy, cơ sở lớn, có vài người có suy nghĩ trong lòng đứng ra, biết đâu lại có thể kích động được thứ gì đó.
Quân đội tuyệt đối không được loạn.
Vậy thì trước tiên không thể để Hạ Hà Khẩu loạn.
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều đứng dậy.
“Đi thôi, bí thư, thị trưởng, Chủ nhiệm.” Nghiêm Lỗi nói: “Chúng ta đi gặp Sư trưởng.”
Kiều Vi không biết, khi cô và Nghiêm Lỗi, lãnh đạo khu đi tìm lãnh đạo quân khu để thương lượng chuyện Hạ Hà Khẩu thì ở Đại viện của ủy ban huyện cũng có mấy người nhắc đến tên cô.
“Cô ả Kiều Vi này, trơn như mỡ!” Có người tức giận nói.
Ông ta chính là ủy viên thường vụ đã đấu đá với bí thư Mạnh, họ Quan. Ủy viên thường vụ Quan rất không vui với cuộc họp hôm nay.
Tất nhiên bí thư Mạnh không thể lật ngược thế cờ nhưng cuộc họp hôm nay khiến ủy viên thường vụ Quan rất không vui.
Đáng lẽ đây phải là một cuộc họp khiến ông ta hả hê, phải là một cuộc họp đầy phấn khởi, phải là một cuộc họp mà ông ta chỉ cần giơ tay lên là mọi người đều phải hưởng ứng.
Vậy mà lại bị Kiều Vi kia phá hỏng hết rồi.
Cô đang chống lại uy quyền của ông ta!
“Tăng Nhạc, có gì để bắt bẻ cô ả kia không?” Ông ta hỏi: “Có gì để nắm thóp không? Cậu làm cùng phòng với cô ta mà, có biết gì không?”
“Không có.” Hoàng Tăng Nhạc không chút do dự trả lời: “Trong công việc cô ấy cũng không có vấn đề gì, không phạm sai lầm, cũng không có gì để nắm thóp.”
Ủy viên thường vụ Quan nói: “Trước đây cô ta viết nhiều bài báo như vậy…”
“Không có bài nào có vấn đề cả.” Hoàng Tăng Nhạc tiếp tục phá vỡ ảo tưởng của ông ta: “Cô ấy dùng từ rất cẩn thận. Ông không thể bắt bẻ được.”
Thực ra anh ta đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Mọi người đọc rất dễ bị kích động. Đó là vì cô ấy viết hay.
Khi Hoàng Tăng Nhạc đọc, là anh ta đã thoát khỏi những cảm xúc này, là đọc với thái độ xem xét. Sau đó anh ta kinh ngạc phát hiện ra, Kiều Vi còn trẻ như vậy nhưng ngòi bút lại vô cùng cẩn thận. Anh ta cá là sau khi viết xong mỗi bài báo, cô ấy đều tự mình kiểm tra lại thật chặt chẽ, không phát hiện ra chút rủi ro nào mới nộp lên cho lãnh đạo.
Ấn tượng tốt ban đầu của Hoàng Tăng Nhạc đối với Kiều Vi xuất phát từ sự ổn thỏa ẩn dưới những dòng chữ đầy nhiệt huyết của cô.
Điều này rất gần với phong cách của anh ta, có cảm giác như tri kỷ.
“Cô ta không thể ở chung một chiến tuyến với chúng ta.” Ủy viên thường vụ Quan khẳng định.
Hôm nay trong cuộc họp, ông ta đã cảm nhận được thứ gì đó từ ánh mắt của cô. Mạnh Tác Nghĩa rới đài, cô cũng không hoảng sợ, còn dám ngấm ngầm chống đối, bài phát biểu của kia có vẻ như đã nói nhưng thực ra chẳng nói gì cả.
Những người khác chỉ là xuôi theo chiều gió, Kiều Vi chính là người khiến ủy viên thường vụ Quan tức giận nhất.
“Phải hạ bệ cô ta.” Ông ta nói: “Phòng làm việc là nơi chúng ta phải nắm giữ trong lòng bàn tay.”
Về mặt lý thuyết, lúc này hạ bệ một người đối với họ là chuyện hết sức dễ dàng.
Nhưng Hoàng Tăng Nhạc bình tĩnh nhắc nhở ông ta: “Cô ấy là người nhà của quân nhân.”
Cảm xúc kích động của ủy viên thường vụ Quan lập tức bị dội một gáo nước lạnh.
Đúng, cô ta là người nhà của quân nhân. Người nhà của quân nhân trong huyện không nhiều, cô ta là người đầu tiên, cũng là người được coi trọng nhất. Trong lòng lãnh đạo quân khu, cô ta cũng là một tấm gương.
Không thể dễ dàng động đến cô ta được.
Nhưng người xấu xa luôn có cách, rất nhanh ủy viên thường vụ Quan đã nghĩ ra cách: “Biến cô ta thành gái hư!”
“Cô ta thành gái hư, chồng cô ta sẽ không cần cô ta nữa, chắc chắn sẽ ly hôn!”
Thông qua cách này có thể tước đi thân phận người nhà của quân nhân của cô ta, khiến cô ta mất đi sự bảo vệ của quân khu, sự bảo vệ của đàn ông.
Hoàng Tăng Nhạc kẹp điếu thuốc trên tay khựng lại, nhướng mắt nhìn người đàn ông đê tiện này.
Khi ủy viên thường vụ Quan cảm thấy “ý kiến này quá tuyệt vời” thì anh ấy lạnh lùng nói: “Nếu ông thực sự làm thế… chồng cô ấy có thể sẽ không cần cô ấy nữa. Nhưng…”
Anh ấy lại nói tiếp: “Nhưng không có nghĩa là chồng cô ấy sẽ tha cho ông. Ông dùng thủ đoạn này với người nhà của quân nhân, quân khu cũng sẽ không tha cho ông. Nếu không thì sau này người nhà của quân nhân chẳng phải sẽ trở thành điểm yếu của quân đội sao? Để người ta tùy ý muốn bóp thì bóp sao? Lãnh đạo quân khu nào lại ngồi không ăn lương chứ?”
Lúc này, quân đội là quân đội thực sự đã từng đổ máu giết giặc, cán bộ lãnh đạo quân đội ai nấy đều có khí phách, phong cách làm việc rất cứng rắn và quyết liệt.
Cái này thực sự không thể trêu vào được.
Hơn nữa, mối hận vợ bị làm nhục đối với đàn ông cũng chẳng khác gì mối thù giết cha.
Ủy viên thường vụ Quan cũng không thể không kiêng dè.
Cô ả Kiều Vi này đúng là rất khó chơi, ủy viên thường vụ Quan vô cùng căm hận.
Hoàng Tăng Nhạc nói: “Sau này điều cô ấy sang một vị trí khác là được.”
Ủy viên thường vụ Quan nhớ lại cảnh vì Kiều Vi mà cảnh tượng ông ta mong đợi hôm nay đã tan thành mây khói, không khỏi đem lòng thù hận, nói: “Để cô ta đi xúc phân!”
Nhưng ông ta cũng chỉ nói vậy thôi, với thân phận là gia quyến của cán bộ cấp đoàn trưởng của Kiều Vi, căn bản không thể sắp xếp cho cô một vị trí như vậy.
Kiều Vi không biết rằng sự ác ý của người khác đã được Hoàng Tăng Nhạc chặn lại giúp cô.
Bản thân cô cũng rất muốn được điều sang vị trí khác. Bí thư Mạnh đã rớt đài, vậy thì sau này trong huyện chỉ càng hỗn loạn hơn.
Kiều Vi không muốn rơi vào cảnh hỗn loạn này. Trên đường ngồi xe về nhà, thực ra cô vẫn đang cân nhắc xem có nên tìm cách về Hạ Hà Khẩu không.
Nhưng khi xuống xe nhìn thấy những chàng trai cô gái mặc quân phục xanh, đeo băng đỏ thì cô lại tỉnh táo trở lại… Lúc này, không có chốn nào trong sạch cả.
Nhưng cô vẫn muốn cố gắng bảo vệ thị trấn nhỏ này.
“Mạnh tay đàn áp.” Cô lên tiếng đề nghị với Sư trưởng Phan: “Dĩ nhiên là thanh lọc các phần tử phản cách mạng trong hàng ngũ cách mạng là tốt nhưng không thể để một số phần tử nhân cơ hội này phá hoại trật tự xã hội được. Chuyện con gái của đoàn trưởng Triệu, không biết ngài đã nghe nói chưa, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra ở khu vực xung quanh quân khu nữa.”
Anh Tử – con gái của đoàn trưởng Triệu năm nay đã mười ba tuổi, lại còn duyên dáng, yêu kiều.
Hôm đó đi học nông như thường lệ, cô bé hơi đau bụng, đi vệ sinh hơi lâu, mọi người đều đã đi hết, cô bé tự đi bộ về.
Khi sắp đến thị trấn thì trời đã tối, cô bé gặp hai ba thanh niên. Không biết có phải là học sinh không, bây giờ mọi người đều mặc quân phục xanh, cũng chẳng mấy khi đi học, cả ngày chỉ đi lang thang trên phố.
Lợi dụng lúc trời tối, mấy thanh niên kia nổi lên ý đồ xấu.
Nhưng Anh Tử không phải dạng vừa. Cô bé đã học được vài chiêu của đoàn trưởng Triệu, thế là dùng nửa viên gạch đập vỡ đầu một tên. Ba tên kia đều sợ hãi chạy mất dép.
Chỉ là trời tối đen như mực, không nhìn rõ mặt, sau đó đoàn trưởng Triệu dẫn người đuổi theo cũng không bắt được, tức đến nỗi nhảy dựng lên.
Chuyện này đối với Kiều Vi mà nói, chính là lý do có sẵn.
“Tôi đề nghị, bộ vũ trang của ủy ban huyện và quân khu thành lập đội an ninh liên hợp, nghiêm khắc đàn áp hành vi phạm tội, cùng nhau tiến lên, tăng cường quản lý an ninh khu vực xung quanh quân khu.”
Đàn áp tội phạm, duy trì trật tự.
Đây chỉ là lý do bề ngoài mà cô đưa ra, thực tế cô muốn gì, mọi người trong phòng đều hiểu… Cô muốn quân khu thắt chặt quản lý.
Điều này chắc chắn có lợi cho quân khu. Sư trưởng Phan gật đầu: “Được.”
Trở về nhà, Kiều Vi mới kể lại rất nhiều chi tiết lúc ban ngày cho Nghiêm Lỗi.
“Em vẫn luôn coi anh ấy là người đồng chí cách mạng sẽ cùng nhau đối mặt với những chuyện này.” Cô nói.
Đây là điều khiến cô khó chịu nhất.
Bị đâm sau lưng.
Nghiêm Lỗi vỗ nhẹ vào lưng cô để an ủi.
Kiều Vi là người lạc quan tích cực, cô luôn có thể điều chỉnh, kiểm soát cảm xúc rất tốt.
Nghiêm Lỗi rất ít khi thấy cô buồn bã như vậy.
Điều đó chứng tỏ Hoàng Tăng Nhạc thực sự đã khiến cô thất vọng.
Kiều Vi trút bỏ được những cảm xúc tiêu cực ấy, bình tĩnh trở lại, cô nói: “Em muốn về huyện.”
Nghiêm Lỗi tất nhiên đồng ý, người ở huyện đều là người quen, tiếp xúc với huyện gần hơn so với tiếp xúc với quân khu, coi như ở ngay dưới mí mắt, an toàn hơn nhiều.
Nhưng anh thoáng cau mày: “Bây giờ ai là người chủ trì, quản lý huyện?”
Tính cả bí thư Mạnh thì huyện đã có ba ủy viên thường vụ bị hạ bệ.
“Lãnh đạo tổ chức bộ còn đó, em sẽ đi gặp lãnh đạo tổ chức bộ.” Kiều Vi nói.
Nhưng ngày hôm sau, lãnh đạo tổ chức bộ đã từ chối Kiều Vi: “Bây giờ không được. Kiều à, không phải không nể mặt cô, mà là bây giờ mọi công tác nhân sự đều bị đóng băng. Không ai được vào, không ai được ra.”
Kiều Vi hỏi: “Rốt cuộc bây giờ ai nói mới được tính?”
Lãnh đạo tổ chức bộ nói: “Cơ cấu cũ hiện tại đã tạm dừng hoạt động, ủy ban cách mạng mới đang được xây dựng, cô muốn điều động thì phải đợi một thời gian. Thôi, đừng nói chuyện này nữa, đi đi, đi đến hội trường.”
Cho dù hôm qua Kiều Vi không cho ủy viên thường vụ Quan đạt được cao trào mà ông ta mong muốn thì cũng không thể ngăn cản việc bí thư Mạnh bị kết tội.
Lần này Kiều Vi ngồi ở hàng ghế khán giả chính, lặng lẽ quan sát cho đến khi kết thúc.
Kết thúc hội nghị rồi trở về văn phòng, văn phòng của bí thư Mạnh đã được dọn sạch, có người đang chuyển đồ vào.
Kiều Vi chặn người lại hỏi: “Ai sắp đến đây?”
Người kia trả lời: “Còn ai vào đây được nữa.”
Tất nhiên là ủy viên thường vụ Quan, bây giờ ông ta là người đứng đầu, ủy ban cách mạng sắp thành lập sẽ do ông ta đứng đầu, đại diện cho cán bộ cách mạng.
Kiều Vi ghét bộ mặt của ông ta, rõ ràng trước đây khi đứng trước mặt bí thư Mạnh, ông ta đều phải khom lưng cúi chào.
Hoàng Tăng Nhạc đột nhiên đến tìm cô.
“Cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày, mấy ngày nữa ổn định rồi hãy quay lại.” Anh ấy khuyên cô: “Mấy ngày này động tĩnh lớn, cô đừng cố chấp, cứ nhất quyết đến đây. Họ đã muốn chơi cô rồi.”
Kiều Vi trầm giọng hỏi: “Họ muốn chơi tôi thế nào? Tôi là người nhà của quân nhân!”
“Cô là nữ đồng chí.” Hoàng Tăng Nhạc nói: “Hủy hoại danh tiếng của nữ đồng chí là dễ nhất.”
Những lời ám chỉ của anh ấy khiến Kiều Vi không khỏi thấy lạnh sống lưng.
Hoàng Tăng Nhạc nhận ra, anh ta lên tiếng an ủi cô: “Tôi đã ngăn cản rồi.”
Kiều Vi hít một hơi thật sâu.
Bây giờ, mặc dù vẫn còn hỗn loạn, cơ cấu chưa định hình nhưng Hoàng Tăng Nhạc chắc chắn sẽ trở thành người nắm thực quyền.
“Tăng Nhạc, tôi muốn được điều về huyện.” Cô nói: “Tôi muốn về đài phát thanh.”
Nhưng Hoàng Tăng Nhạc không đồng ý với cô, anh ấy chỉ nói: “Để sau này nói. Cô cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đã.”
Kiều Vi im lặng một lúc, vẫn chân thành nói: “Tăng Nhạc… Cảm ơn anh.”
Hoàng Tăng Nhạc gật đầu, quay người đi.
Kiều Vi chưa ăn cơm trưa đã đón Tương Tương về nhà.
Trên đường thấy có một đội ngũ chỉnh tề đi về phía Đại viện của ủy ban huyện.
Có người quen cô, dừng lại chào hỏi: “Chị dâu! Sao giờ này đã về rồi.”
Kiều Vi hỏi: “Đây là làm gì vậy?”
Thực ra cô đã đoán được.
Quả nhiên, người kia nói: “Sáng nay họp, thành lập đội an ninh liên hợp với ủy ban huyện.”
Đúng là quân đội, không có nhiều cuộc họp hành chính vô bổ, hiệu suất siêu cao. Hôm qua mới đưa ra đề xuất, hôm nay đội ngũ đã được cắt cử.
Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá.”
Lúc này, khi mà cô còn đang hoảng sợ, đối với cô, đây là sự an ủi lớn.
Trở về trước cửa nhà mình, thấy bên ngoài tường rào có khẩu hiệu “Người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, ta tất phạm người”, đã bị gió mưa làm phai màu hơn một năm nay.
Kiều Vi nghĩ nên tìm người sơn lại những khẩu hiệu này.
Bây giờ khẩu hiệu này đang đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Bức tường đất vàng quen thuộc ở nhà cũng khiến cô có cảm giác an toàn.
Kiều Vi ở nhà chưa đầy một giờ thì nghe thấy tiếng lốp xe ma sát với mặt đất.
Lúc này, âm thanh ấy quá k.ích thích tinh thần của cô.
May mà tiếng Nghiêm Lỗi lập tức vang lên: “Kiều Vi! Kiều Vi!”
Kiều Vi đi rút chốt cửa sân, Nghiêm Lỗi đi vào.
Anh mặc quân phục, cau mày: “Em không sao chứ?”
Thật tốt khi anh có thể trở về bên cô lúc này! Kiều Vi ôm chầm lấy anh, áp mặt vào ngực anh.
Nghiêm Lỗi ôm chặt cô: “Kiều Vi?”
“Không sao, em không sao.” Kiều Vi từ từ nói: “Sao anh lại về?”
“Họ đến ủy ban huyện gọi điện cho anh, nói rằng giữa đường nhìn thấy em. Anh liền quay về xem thử.” Nghiêm Lỗi nói.
Tình hình rất hỗn loạn, không cẩn thận không được. Kiều Vi đột nhiên trở về vào ban ngày, chắc chắn là có chuyện. Cấp dưới của Nghiêm Lỗi nhận ra, đến Đại viện của chính phủ liền gọi điện cho Nghiêm Lỗi ngay.
Nghiêm Lỗi nhìn Kiều Vi từ trên xuống dưới: “Sao vậy?”
Kiều Vi kể lại lời của Hoàng Tăng Nhạc cho anh nghe.
Có người đã cố gắng, hoặc ít nhất là từng cố gắng dùng thủ đoạn đê hèn này để làm hại Kiều Vi.
Đã lâu lắm rồi Nghiêm Lỗi mới không lộ ra vẻ nghiêm nghị như vậy trước mặt cô.
Trong mắt anh có sự tức giận.
“Là ai?” Nghiêm Lỗi hỏi.
Kiều Vi đoán: “Xác suất lớn là tên họ Quan kia, hôm qua em không thuận theo ý ông ta đi tố cáo bí thư, làm ông ta mất hứng. Chắc chắn ông ta đã chương mắt em.”
Kẻ mới nắm quyền đương nhiên muốn nhổ cái đinh cũ đi.
Cô dừng lại một chút, lại nói: “Là Tăng Nhạc đã lên tiếng ngăn cản.”
Nghiêm Lỗi gật đầu: “Tăng Nhạc không cần phải trở mặt với em.”
Đúng vậy, bỏ qua mối quan hệ giữa Hoàng Tăng Nhạc và bí thư Mạnh, thực tế giữa Hoàng Tăng Nhạc và Kiều Vi không có bất kỳ xung đột lợi ích nào.
Anh nói thêm một câu: “Chỉ cần đừng đối đầu với họ.”
Kiều Vi nói: “Bây giờ ai dám đối đầu với họ. Em cũng không có ý nghĩ đó. Em chỉ không thể hoàn toàn quay lưng với bí thư Mạnh được. Còn về những người khác, em không quản được cũng không có khả năng sẽ quản chuyện của bọn họ.”
Nghe cô nói vậy, Nghiêm Lỗi yên tâm hơn nhiều.
Bởi vì tình hình lúc này còn rất rối ren, trong tình thế nghiêm trọng như vậy, không nên và không thể đi ngược dòng được.
Còn tên họ Quan kia…
Nghiêm Lỗi nói: “Tăng Nhạc đã sắp xếp, em cứ nghỉ ngơi vài ngày, tránh mũi nhọn vậy.”
Kiều Vi gật đầu.
Bí thư Mạnh ngã xuống, trong thời gian này, chính quyền huyện sẽ được sắp xếp lại nên rất hỗn loạn. Cô không có khả năng giúp đỡ những người khác, cũng sợ tên họ Quan không nghe lời Hoàng Tăng Nhạc, nhân lúc hỗn loạn mà hành động.
Cô tạm thời tránh đi sẽ an toàn hơn.
Nghiêm Lỗi nói: “Bây giờ em ở nhà một mình có được không? Hay là em đến nhà lão Triệu ở đi?”
Kiều Vi hỏi: “Anh còn về doanh trại quân khu không?”
Nghiêm Lỗi lại nói: “Anh đi nói chuyện với Tăng Nhạc.”
Kiều Vi thở dài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");