(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ngày mai gặp lại.”
“Ồ… Ngày mai gặp lại.”
Kiều Vi lại đi chào trưởng ban Chu, được cho phép tan ca.
Cô đi rồi, những người khác mới ngẩng đầu lên nói với Ngô Ái Trân: “Sao cô vẫn còn tốt với cô ta thế?”
Không châm chọc cô là được rồi, vậy mà còn chào hỏi nữa?
Ngô Ái Trân lúng túng, tức giận nói: “Người ta lịch sự, tôi không thể không lịch sự chứ.”
Trưởng ban Chu uống một ngụm trà: “Đúng vậy. Tiểu Ngô nói đúng.”
Trưởng ban đã lên tiếng, người kia không nói gì nữa. Nhưng trong lòng họ vẫn cảm thấy Ngô Ái Trân khá vô dụng, rõ ràng mọi người đã thống nhất, phải giả vờ lịch sự với Kiều Vi, khách sáo giao nhiều việc cho cô… Nhưng kết quả là không giao được “rất nhiều công việc”, Ngô Ái Trân đã phản bội.
Cắt.
Hôm nay thời tiết rất tốt, nắng đẹp.
Kiều Vi không về thẳng nhà, mà đưa Nghiêm Tương đến cửa hàng bách hóa mua quần áo đổi mùa.
Là con một nên không có quần áo cũ của anh chị em mặc. Bố lại giỏi kiếm tiền và phiếu, cung cấp một cuộc sống dư dả, nhà ít người nên phiếu còn thừa đầy. Nguyên chủ chưa từng mua loại nào quá cỡ khi mua quần áo cho Nghiêm Tương, nhiều lắm là một cỡ.
Đổi mùa, phải mua quần áo mới cho Nghiêm Tương.
Thật ra Kiều Vi rất muốn mua cho Nghiêm Tương những bộ quần áo thể thao hoặc những bộ quần áo thoải mái.
Nhưng quần áo trẻ em thời đại này rất kỳ lạ, chủ yếu là áo sơ mi. Nếu mặc nghiêm túc, sẽ giống một ông cụ non.
Đặc trưng của thời đại rất rõ ràng.
Nói chung ở miền Bắc sau Tết Nguyên đán, nhiệt độ sẽ giảm dần, ở đây mua đồ không tiện bằng đời sau, những thứ cần chuẩn bị đều phải chuẩn bị trước.
Kiều Vi mua áo, quần và quần áo mùa thu cho Nghiêm Tương. Cô cũng mua len.
Mặc dù trong giờ làm việc không ai đan áo len trong phòng, nhưng trong giờ nghỉ trưa hôm nay cô thấy có người đang đan.
Hơn nữa có thể là do gần đến dịp lễ lớn, công việc của ban tuyên truyền khá nhiều, nên mới không ai đan. Bởi vì lúc cô đi ra ngoài, cũng thấy có người đang đan áo len trong các phòng khác.
Cô cũng định đan, cô đã học với Hồ Tuệ rồi. Mặc dù chỉ biết đan kim đơn, nhưng tự tin có thể đan ra một chiếc áo len hoàn chỉnh.
Chỉ cần có sức khỏe tốt, không gì có thể làm khó cô.
“Tương Tương, con ôm được không?” Kiều Vi lo lắng hỏi Nghiêm Tương.
Nghiêm Tương ngồi trên ghế sau, vòng tay giang rộng. Tất cả những thứ đã mua đều được nhét vào trong túi lưới, được cậu bé ôm chặt vào lòng.
“Không vấn đề gì!” Cậu bé đáp lại thật to.
Bây giờ Kiều Vi rất thích túi lưới.
Cái này thật là kỳ diệu, chỉ một cục nhỏ xíu mà khi mở ra, sức chứa lại rất lớn.
“Vậy con ôm chắc chắn nhé. Mẹ sắp đạp xe rồi đây.”
Nghiêm Tương đặt cằm lên trên lớp len mềm mại: “Vâng, đi thôi.”
[Hôm đó thời tiết rất đẹp, tôi chìm đắm trong niềm vui được mặc những bộ quần áo mới. Sợ quần áo mới, vải mới rơi mất, tôi ôm chặt cái túi lưới phồng lên suốt cả chặng đường. Len cọ vào cằm khiến tôi ngứa, nên tôi cọ cọ lên dây thừng của túi lưới để giải ngứa.]
[Lên huyện với mẹ, tôi bắt đầu có những cuộc xã giao riêng của mình.]
[Có lẽ trẻ con không thể mô tả chính xác những cảm xúc như hâm mộ, thích, ghen tị, ghét v.v. nhưng trong thâm tâm chúng lại có thể cảm nhận rõ ràng. Từ cảm xúc phản hồi lại của những người xung quanh, tôi bắt đầu nhận ra bố mẹ đã cho tôi một cuộc sống tốt hơn rất nhiều người.]
[So với những đứa trẻ chạy lung tung, ch.ảy nước mũi ở nhà các chiến hữu của bố, trẻ con ở huyện khác hoàn toàn. Tôi nghĩ những khác biệt nhỏ nhặt này có thể chính là lý do khiến người thành thị luôn tự cao tự đại. Nhưng là đứa trẻ từ thị trấn lên huyện, tôi chưa bao giờ có những cảm xúc tiêu cực như e sợ hay tự ti. Tôi không có sự kính sợ như những người ở quê lên thành phố.]
[Trái lại, tôi biết rõ rằng trẻ con ở huyện không bằng tôi, phần lớn không biết gì cả. Một số có thể thuộc được bài thơ Đường, nhưng cũng chỉ là một phần rất nhỏ so với những gì tôi thuộc.]
[Có một giáo viên nói rằng, Nghiêm Tương còn “thành phố” hơn cả trẻ em ở thành phố. Giáo viên đoán mẹ tôi có lẽ đến từ Bắc Kinh.]
[Tôi biết không phải như vậy, nhưng tôi không nói ra.]
Hôm qua Ngô Ái Trân bị đồng nghiệp dè bỉu. Họ cảm thấy cô ta đối xử với nhân viên điều tạm tên Kiều Vi kia quá mềm mỏng. Cô ta nghĩ hôm nay phải đối xử với Kiều Vi lạnh lùng cứng rắn hơn một chút.
Nhưng chưa đến mười một giờ, Kiều Vi đã hoàn thành công việc và bàn giao lại.
Không trì hoãn công việc đến lúc ăn cơm vào mười hai giờ trưa.
Đến giờ ăn, mọi người kéo nhau đi, vẫn không gọi Kiều Vi đi ăn cùng như trước.
Ngô Ái Trân cũng lấy cặp lồng ra, chuẩn bị đi ăn cùng những người khác.
Lúc này mọi người vẫn bình thường như thể không có chuyện gì. Nhưng có những người hôm qua không thích thái độ mềm mỏng của Ngô Ái Trân, họ liếc mắt nhìn Kiều Vi ở phía sau, sau đó lại liếc sang cô ta.
Con người sẽ có tâm lý phản nghịch.
Cái liếc mắt của họ khiến Ngô Ái Trân thẹn quá thành giận.
“Kiều Vi.” Ngô Ái Trân chủ động gọi: “Chúng ta đi ăn đi.”
“Đến ngay.” Kiều Vi mỉm cười đi tới.
Hai người bước đi cùng nhau.
“Tôi nói rồi, cô Ngô Ái Trân này không được đâu.” Người đàn ông bĩu môi.
Mọi người đều thấy thật vô nghĩa.
Thật ra, đa số mọi người không có nhiều năng lượng để duy trì một loại cảm xúc nhất định trong thời gian dài. Họ chỉ đi theo “số đông” mà thôi.
Khi “số đông” đối xử lạnh lùng với Kiều Vi, họ cũng không thể đối xử nhiệt tình với cô.
Đi theo số đông sẽ không sai.
Nhưng bây giờ “số đông” đã bị Kiều Vi và Ngô Ái Trân phá vỡ. Họ không còn là một khối vững chắc nữa.
Bầu không khí số đông đã biến mất.
Nếu có ai đó tiếp tục kiên trì thì là do tính cách bên trong đã thúc đẩy họ. Những người khác không có động lực mạnh mẽ như vậy.
Mọi người không rảnh để hùa theo.
Tới nơi, có người còn đến chỗ Ngô Ái Trân và Kiều Vi.
Kiều Vi đi cạnh hai đồng nghiệp nữ với nụ cười trên môi, vừa nói vừa cười.
Cô xinh đẹp lại còn hào phóng, cá tính mạnh mẽ nhưng cách làm lại mềm mại. Kiều Vi không có sự yếu đuối dễ bị bắt nạt, mà cô là kiểu người sẽ vô thức thu hút mọi người đến gần mình.
Cho Kiều Vi một bước để đột phá, thế lực chống lại cô lúc trước đã tan thành một đống cát bụi.
Buổi chiều khi cô về nhà, Kiều Vi đã nói với chuyện này với Nghiêm Lỗi.
“Thật buồn cười.” Kiều Vi dùng từ “buồn cưởi” để diễn tả.
Nghe vậy, Nghiêm Lỗi biết cô có thể tự mình xử lý chuyện này.
Nhưng anh vẫn không vui.
Kiều Vi kiễng chân hôn anh: “Bước ra khỏi nhà thì sẽ không tránh được những chuyện thế này. Ai có thể ở mãi trong nhà làm trẻ con chứ? Không trải qua mưa gió, sẽ không thấy được cầu vồng.”
Cái gì với cái gì, rối hết cả lên.
Nhưng Nghiêm Lỗi đã u mê vì sắc đẹp, trốn ở bếp hôn Kiều Vi tới tấp.
Cơm suýt nữa bị khê.
Ăn tối xong, Kiều Vi nói với Nghiêm Tương: “Con đi xem mấy đứa Cương Tử có ở nhà không, gọi một đứa đến cho mẹ. Con gọi ai cũng được ngoài Quân Quân.”
Nghiêm Tương dạ một tiếng rồi chạy đi, gọi Hoa Tử đến.
“Dì Kiều, có chuyện gì vậy ạ?” Hoa Tử hỏi.
“Cháu có biết nhà phát thanh viên Lục ở trạm phát thanh không? Là nhà chủ nhiệm Lục của hợp tác xã cung tiêu ấy.” Cô hỏi.
Hoa Tử không biết, nhưng Kiều Vi chỉ đường cho cậu bé.
“Để cháu đi hỏi thăm.” Hoa Tử nói.
“Được, dì cho cháu một hào, cháu làm việc này giúp dì nhé.” Kiều Vi đưa tiền và đồ đạc cho cậu bé: “Đưa cái này cho phát thanh viên Lục. Nói với cô ấy rằng cái này là do dì đưa.”
Chỉ cần đi đưa một vài tờ giấy nhẹ nhàng là đã có thể kiếm được một hào, Hoa Tử chạy đi ngay.
“Gì đấy?” Nghiêm Lỗi hỏi.
“Sắp đến Quốc khánh rồi, chắc có người cần.” Kiều Vi nói: “Viết lúc rảnh rỗi ấy mà.”
Thực ra không chỉ là ngày Quốc khánh. Bây giờ không khí trong văn phòng đã tốt hơn. Mọi người trong ban tuyên truyền không bắt Kiều Vi phải làm thêm, nên cô cũng không bận rộn lắm. Thời gian rảnh rỗi, cô lại viết ra mấy mẫu theo thói quen. Ở giữa các sự kiện cụ thể được để trống, có thể điền thêm một vài tính từ, cách nhau bằng dấu “/”, có thể tự do kết hợp lại với nhau.
Một bộ mấy mẫu đủ để Lục Mạn Mạn xử lý các bản thảo của trạm phát thanh.
Thị trấn nhỏ, mấy bé trai lại đi nhanh. Không lâu sau Hoa Tử quay lại, cười hì hì.
“Phát thanh viên Lục bảo cháu nói với dì là cô ấy sẽ mãi mãi xem dì là chị em tốt!” Cậu bé cho Kiều Vi xem túi đồ của mình: “Cô ấy thật hào phóng, cho cháu rất nhiều kẹo.”
Chuyến đi này thật có lời. Cậu bé tốt bụng cho Nghiêm Tương hai viên.
Kiều Vi cười ha ha.
Sau đó, công việc của Kiều Vi ở ủy ban huyện cũng vào quỹ đạo. Cô đã hòa nhập với ban tuyên truyền.
Đến thứ năm, bí thư Mạnh mới nhớ ra rồi hỏi thư ký Hoàng: “Kiều Vi ở ban tuyên truyền thế nào rồi?”
Cô đến đấy cũng được một tuần rồi.
Thư ký Hoàng trả lời: “Lúc trưa tôi nhìn thấy cô ấy nói chuyện cười đùa với các nhân viên khác của ban tuyên truyền ở trong nhà ăn.”
Bí thư Mạnh gật đầu: “Cô ấy là kiểu người có thể hòa nhập với tập thể rất nhanh.”
Thư ký Hoàng mỉm cười.
Bí thư Mạnh lại nói: “Cô ấy ở đó rèn luyện cũng tốt. Cuối tháng mười, nếu không có vấn đề gì thì cô ấy sẽ được chuyển đến văn phòng luôn.”
Thư ký Hoàng tán thành: “Vâng.”
Bài viết của Kiều Vi được xuất bản vào thứ sáu. Ngô Ái Trân yêu cầu cô xem qua: “Đây là bản thảo của cô.”
Có người ai oán nói: “Bài viết của tôi bị loại sao?”
“Bài ở chỗ thư ký Hoàng bị loại rồi.”
“Sao cô biết bài của tôi bị loại? Để bảo đảm, bình thường tôi gửi ba bài.”
“Ha ha, cô viết không bằng tôi, chắc chắn đã bị loại rồi.”
“Hừ.”
Kiều Vi không biết gì về sự sắp xếp của Bí thư Mạnh, nhưng cô nhớ thư ký Hoàng đã dặn cô “cố gắng gửi bài vào ngày hai mươi bảy hoặc hai mươi tám”. Hôm nay chỉ mới ngày hai mươi lăm.
Cô không hiểu lắm nên đến hỏi trưởng ban Chu.
“Bình thường thì thu xếp rất dễ.” Trưởng ban Chu nói: “Nhưng vào ngày Quốc khánh, các huyện muốn lấy được trang báo thì phải tùy vào khả năng của mình.”
“Vậy ngày nào thì tốt?”
“Càng gần ngày chính thức càng tốt. Ngày chính thức là giao cho tỉnh. Các huyện cấp dưới như chúng ta muốn được chọn thì thường phải gửi gần ngày chính thức.”
Vậy thì lần này Kiều Vi không vội.
Có phải là do người phụ trách không đủ năng lực? Là do huyện chưa đủ thực lực? Hay do năng lực của lãnh đạo không bằng huyện khác? Không thể hỏi được.
Về đến nhà, cô nói chuyện này cho Nghiêm Lỗi biết.
Nghiêm Lỗi hỏi tình hình công việc hiện tại của Kiều Vi.
“Ban tuyên truyền giao việc cho em, Bí thư với văn phòng cũng sẽ giao việc cho em.” Kiều Vi nói: “Bên ban tuyên truyền chỉ có chút việc vặt, so với công việc do Bí thư giao thì không chuyên nghiệp bằng. Thường thì thư ký Hoàng sẽ sắp xếp một ít công việc văn thư sau khi em làm xong việc.”
Nghiêm Lỗi vừa nhai trái cây vừa nghe, chợt dừng lại hỏi: “Không có công việc cố định sao?”
Kiều Vi cũng hoang mang về chuyện này.
Vì cô là phát thanh viên của một trạm phát thanh cấp dưới thuộc ban tuyên truyền thị trấn, nên khi được điều tạm về ủy ban huyện, cô cũng cảm thấy mình thuộc về ban tuyên truyền huyện.
Thế nên khi làm những công việc vất vả trong ban tuyên truyền, dù có là công việc tay chân vô nghĩa thì Kiều Vi cũng cảm thấy bình thường.
Nhưng Bí thư sẽ trực tiếp sắp xếp công việc phù hợp với chuyên môn cho cô.
Kiều Vi nói: “Có lẽ là do trước đó em đã đoạt được giải thưởng.”
Thư ký Hoàng sắp xếp công việc văn phòng cho cô.
Kiều Vi nói: “Hoặc có khi nào do em là nhân viên điều tạm nên chỉ cần làm việc vặt?”
Con người là như vậy. Nếu họ tin rằng đây là chuyện chính đáng, có thể giải thích, thì họ sẽ chủ động tìm ra lời giải thích hợp lý cho nó.
Lời giải thích này nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng Nghiêm Lỗi lại không vui: “Quản lý lung tung.”
Kiều Vi an ủi anh: “Trước mắt em đi làm một tháng, sau đó nói Bí thư Cao điều em quay lại.”
Tức là cô phải ở “bên ngoài” một tháng, nghe theo lệnh của những người này, làm những công việc lặt vặt cho họ. Nếu cô đến đó để làm công việc đúng chuyên môn, làm công việc văn thư, Nghiêm Lỗi cũng sẽ không bất mãn như vậy.
Anh gặm hết một quả.
Thị trấn có báo mới muộn hơn huyện một ngày.
Thứ bảy, Kiều Vi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nói là cuộc gọi từ trấn Hạ Hà Khẩu.
Kiều Vi tưởng có chuyện gì, vội vàng chạy đến nghe, hóa ra là Lục Mạn Mạn.
“Bọn em thấy rồi! Chị lại được lên báo đó!” Lục Mạn Mạn vui mừng: “Chị giỏi thật đấy.”
Kiều Vi từng làm việc tại trạm phát thanh. Điện thoại ở ngay trong phòng, sát vách chính là phòng trực điện thoại. Kiều Vi biết rõ những cuộc gọi như thế này sẽ bị những nhân viên nhàn rỗi thích tán gẫu nghe lén, ngay cả cô cũng đã từng đi nghe lén.
“Đây là chỉ thị của lãnh đạo. Lãnh đạo đưa ra chỉ dẫn, chị chỉ cần viết theo thôi.” Cô nói.
Cô nói với giọng điệu trịnh trọng, Lục Mạn Mạn hiểu ngay: “Hạt dưa trong huyện ăn không ngon đúng không.”
Hồ Tuệ rang hạt dưa rất giỏi, hạt dưa do chị ấy rang rất thơm. Khoảng thời gian cùng nhau cắn hạt dưa ở trạm phát thanh vui vẻ biết bao.
“Biết làm sao được. Nếu em lấy một nắm hạt dưa, ắt sẽ có hạt ngon hạt dở. Nhưng nếu vẫn cắn được hạt dưa thì em biết đấy, răng chị vẫn tốt.”
Lục Mạn Mạn đang ở trong phòng trực điện thoại của trạm phát thanh. Cô ấy che miệng cười, sau đó nói: “Em tin chị. Chị nhất định sẽ làm được.”
Kiều Vi nói thêm: “Em nhớ nhắc chú, phải nhớ chị, đừng để chị lưu lạc bên ngoài.”
Lục Mạn Mạn đồng ý: “Để em nói với chú.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Mạn Mạn đi tìm trưởng ban Tạ, chú họ của cô.
“Khi nào mới đón Vi Vi về?” Cô đi đến gặp chú họ: “Người bên đó đều sai khiến Vi Vi.”
“Không phải nhân viên điều tạm đều như thế sao? Nếu không thì tại sao không ai chịu đi?” Trưởng ban Tạ nói.
“Cháu mặc kệ, chú mau tìm cách điều Vi Vi trở về đi. Đừng để chị ấy chịu ức hiếp nữa.” Lục Mạn Mạn nói.
Trưởng ban Tạ trả lời: “Mới đi được bao lâu đâu. Dù thế nào cũng phải làm một tháng đã.”
Lục Mạn Mạn nói: “Vậy thì chú đừng quên đó.”
Trưởng ban Tạ gật đầu: “Được, được.”
Lục Mạn Mạn cảm thấy chú mình chỉ đang lừa gạt trẻ con, lại uy hiếp ông ấy: “Chú mà dám quên, cháu tìm tới nhà của chú luôn đó.”
Trưởng ban Tạ lại nói: “Cháu muốn đến thì nhớ bảo bố cháu lấy cho chú một con vịt muối, con nào béo một chút.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");