Tôi càng nghĩ càng nghẹn khuất liền đạp anh một cái, thanh âm còn hơi run: “Còn nhìn em làm cái trứng à? Cút đi!”
Trương Tử Kiếm im lặng rất lâu, sau đó thì thở dài kéo tôi ôm vào lòng, “Làm gì mà giận to như thế chứ?”
“Anh nhìn thấy em về qua cửa sổ….”
“Em có thể dỗ dỗ anh một chút không…..”
***
Lúc tôi về nhà thì mẹ tôi vừa mở cửa cho tôi vừa cười tủm tỉm, trên tay cầm xẻng đảo đồ ăn, hỏi tôi: “Con không có chìa khóa à?”
Tôi vừa đổi giày vừa nói: “Ở trong túi hành lý nhưng con lười lấy.”
Mẹ tôi nhìn phía sau tôi, hỏi: “Tử Kiếm ở dưới nhà tìm chỗ đậu xe hả?”
Tôi: “Anh ấy hôm nay không đến, bị mẹ anh ấy đón về nhà rồi.”
“Về nhà làm gì?”
Mẹ tôi chạy chậm vào bếp nhìn nồi đồ ăn của bà, tắt bếp rồi xoay lại hỏi tôi: “Không phải bảo sẽ đến ăn sao? Mẹ đã làm xong hết rồi!”
“Làm xong rồi thì chúng ta ăn,” Tôi vào toilet rửa tay, rồi nhón lấy một miếng sườn trong đĩa cắn một miếng, cười nói: “Sao vậy mẹ, anh ấy không đến thì mẹ không nấu cho con?”
Mẹ tôi vừa bưng canh ra vừa nói: “Dĩ nhiên không phải rồi, con mẹ mẹ đau chứ.”
Ba tôi đi từ trong phòng ra, trên tay bưng chén trà, hỏi tôi: “Tử Kiếm không đến sao?”
Tôi gật đầu, “Vâng, không đến, hai người đi chơi thấy thế nào?”
Ba tôi rất mãn nguyện, “Không phải gửi hình cho con rồi sao? Đều rất tốt, nhưng tiếc là không đến thành phố cuối.”
Ban đầu tôi đăng kí cho ba mẹ hai vé du lịch nửa tháng, kết quả là địa điểm cuối có mưa, núi lở chặn đường, cơ quan du lịch sợ không an toàn nên hủy bỏ, mỗi người được bồi thường không đến hai ngàn.
Tôi nói: “Không sao, lần khác đi tiếp là được.”
Mẹ tôi cố ý ninh canh cho Trương Tử Kiếm, lại còn làm món anh thích khiến tôi cảm thấy hơi có lỗi với mẹ, mất công làm cả buổi chiều, thế nên lúc ăn tôi không ăn cơm mà ăn toàn thức ăn không.
“Ai yo, con mẹ sao lại đói thành như này rồi, khoảng thời gian này ăn không ngon sao?” Mẹ tôi liên tục gắp đồ ăn cho tôi, trong mắt nồng đậm thông cảm và yêu thương.
“Con cũng không ăn nhiều, sợ Trương Tử Kiếm nhìn sẽ thèm nên toàn ăn cháo cùng anh.”
Ba tôi nói: “Ăn cháo cũng tốt, đỡ dầu mỡ.”
Bữa cơm còn chưa ăn xong Trương Tử Kiếm đã gọi điện cho mẹ tôi. Tôi ngừng ăn, nghe mẹ và anh nói chuyện. Âm thanh phát ra từ di động mẹ rất lớn làm tôi nghe rất rõ cuộc nói chuyện.
Trương Tử Kiếm ở bên kia nói: “Con xin lỗi nha mẹ, đột nhiên có chuyện nên con không đến thăm ba mẹ được.”
Mẹ tôi nói: “Ầy, không có việc gì, không có việc gì, ngày khác đến là được. “Con ăn cơm chưa Tử Kiếm?”
“Vẫn chưa mẹ, một lát nữa.” Trương tử Kiếm hỏi: “Diệp Tần đến chỗ mẹ hả?”
“Có đến, đang ăn cơm, sao thế, con không biết à?”
Anh nói: “Con không biết, con gửi tin nhắn nhưng em ấy không trả lời, con hỏi em ấy có về chỗ mẹ không.”
“À…” mẹ tôi nhìn rồi hỏi tôi: “Tử Kiếm gửi tin nhắn sao con không trả lời?”
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, thản nhiên nói: “Con không thấy di động.”
Mẹ tôi quay qua nói với anh: “Nó không thấy di động, chỉ lo ăn thôi, đúng là.”
Trương Tử Kiếm nói: “A vậy con không có việc gì nữa, mọi người ăn đi, ngày mai con sẽ qua thăm mẹ, mẹ bảo Diệp Tần tý nữa ăn xong thì gọi cho con nha.”
Mẹ tôi: “Được, tý mẹ sẽ bảo nó.”
“Vâng, vậy thôi nha mẹ.”
Mẹ tôi chào tạm biệt anh, sau khi tắt điện thoại thì nhướn mi với tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ cười, “Sao lại nhìn con như thế?”
Mẹ sáp lại gần nhỉ giọng hỏi tôi: “Cãi nhau hả?”
Không đợi tôi lên tiếng, ba tôi ở đối diện đã khụ hai tiếng, sau đó nói: “Sao bà cái gì cũng hỏi thế? Chuyện con cái cũng hỏi.”
Mẹ tôi bĩu môi, nhỏ giọng than thở: “Tôi hỏi một chút thì có sao chứ…”
Tôi không nhịn được cười, gắp đồ ăn cho mẹ: “Cãi nhau gì chứ, hai bọn con rất tốt.”
Tôi biết mẹ sẽ không như những bác gái khác thêm dầu vào lửa, nhưng bà đối với chuyện của tôi vẫn có chút lòng bát quái. Nhưng tôi không có cách nói cho mẹ biết, tôi không thể nói Trương Tử Kiếm đi ăn cơm với đối tượng xem mặt, hai người đó ấm áp ngọt ngào thân thân mật mật, có khi ăn xong còn dẫn nhau đi xem phim nữa.
Mẹ tôi rất bao che khuyết điểm, tôi mà nói như thế thì mẹ sẽ nghĩ tôi phải chịu thiệt. Ngoài khiến mối quan hệ của mẹ với Trương Tử Kiếm bất hòa thì chẳng còn tác dụng nào khác, tôi đã phải sắp xếp tốt chuyện trong nhà rồi, không thể nào để mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đang hài hòa lại xuất hiện vết nứt được.
Ăn cơm xong tôi cùng mẹ đi dạo quảng trường, bà luôn nóng lòng muốn thử tham gia vào quần thể múa quảng trường khổng lồ này nhưng lại sợ mất mặt, chỉ đứng một bên nhìn chứ không thể không biết xấu hổ múa.
Tôi đẩy nhẹ mẹ: “Nhảy một chút đi mẹ, chắc chắn mẹ còn nhảy đẹp hơn các cô ấy, con thấy mẹ còn đẹp hơn họ.”
Mẹ tôi nhanh chóng xua tay không chịu đi, “Mẹ không đi, mẹ mà đi thì không phải sẽ trở thành bác gái múa quảng trường hở? Không được.”
Tôi cảm thấy rất thú vị, hỏi mẹ: “Bác gái mua quảng trường thì sao mẹ?”
“Con cho là mẹ không biết à?” Mẹ tôi vung tay: “Mấy đứa trẻ tuổi các con luôn nói móc các bác gái mua quảng trường, trong lời bài hát cũng nhắc, tin tức cũng nhức, mẹ đều thấy rồi!”
Tôi cười cả buổi.
Mắt mẹ đảo đảo, cân nhắc một chút rồi hỏi tôi: “Sao con không gửi tin nhắn cho Tử Kiếm?”
Tôi sờ túi, “Con không cầm theo di động.”
Mẹ lập tức đưa di động của mình qua: “Này, mẹ có mang.”
“…..”
Cuối cùng tôi vẫn không gửi tin nhắn cho anh, vì tôi không biết phải nói gì. Cảm thấy nói gì cũng rất gượng ép, hơn nữa trong lòng tôi rất buồn phiền, giờ mà nói thì cũng chả nói được lời nào hay, không bằng không nói gì hết.
Tôi biết anh không có lỗi, nhưng không phải anh không có lỗi thì tôi không khó chịu.
Bình thường anh cùng đối tượng hẹn ăn cơm tôi sẽ coi như không biết gì, vì tôi không muốn nghĩ nhiều, không não bổ mấy hình ảnh đó tôi sẽ không quá khó chịu. Nhưng lần này tôi lại thấy tận mắt, tôi nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của họ, ngay cả bản thân tôi còn thấy họ xứng đôi.
Tôi xem di động thấy tin nhắn anh gửi đến, liên tục vài cái đều là lời xin lỗi, lời nào hay cũng đem ra nói, nói anh ăn xong sẽ trở về. Tôi không trả lời anh, thật phiền.
Bình thường tính tình tôi rất tốt, nhưng tôi cũng dễ giận, hay để tâm vào việc vụn vặn.
Tối đó tôi không muốn về nhà, nhưng mẹ tôi lại không chịu cho tôi ở lại, có khi cái sóng rada của bà đã phát hiện được giữa tôi và Trương Tử Kiếm có chuyện rồi, thế nên liên tục hua tay xua đuổi tôi.
Lúc tôi về nhà Trương Tử Kiếm vẫn chưa về, tôi nhìn đồng hồ, tám rưỡi.
Có lẽ cuộc hẹn rất suôn sẻ.
Tôi đi tắm, rồi đem hết quần áo bẩn của hai đứa ném vào máy giặt giặt, sau đó chợp mắt trên sô pha một lát. Lúc Trương Tử Kiếm về tôi đang mơ màng ngủ, anh nhẹ nhàng rón rén đi lại, áp mặt lên mặt tôi sau đó hôn tôi.
Thực ra tôi tỉnh nhưng tôi không muốn để ý anh.
Không biết phải miêu tả tâm trạng của tôi lúc ấy như thế nào. Thế nhưng tôi rất hay có tâm trạng như thế. Nhưng tôi lười giận lười cãi nhau thôi, tôi không muốn để ý anh, muốn hai chúng tôi cứ ngồi ngốc như thế này, ai cũng không nói chuyện với ai.
Trương Tử Kiếm nhìn tôi một chút, rồi lại hôn tôi, sau đó lại rón rén rời đi, tôi đoán anh đi thay quần áo.
Vài phút sau, anh lại đi đến, ngồi xổm trước người tôi, buồn phiền khụ hai tiếng.
Tôi không nhúc nhích, cũng không mở mắt.
Anh khoanh chân ngồi xuống bên chân tôi. Sau đó nhỏ gọng nói: “Bé cưng, anh biết em tỉnh rồi.”
“Chắc chắn em dậy rồi, hai ta nói chuyện có được không?”
“Dù em không muốn để ý anh thì cũng động động ngón tay ra hiệu cho anh được không, anh ôm em về giường, ngủ như thế đau cổ lắm.”
Tôi vẫn nằm yên không động, anh cầm tay của tôi, “Anh biết em giận, chuyện hôm nay quá đột ngột, anh không ngờ mẹ sẽ ra sân bay đón anh.”
“Còn mang theo người, anh không biết cô ta, tối nay anh thực sự rất kiềm nén, vừa nói chuyện với cô ta vừa không yên lòng, trong tâm tất cả đều là em.”
“Anh để ý em nhiều như thế nào em biết mà, ngoài em thì ăn cơm cùng những người khác đối với anh đều là nhiệm vụ, anh ăn mà không biết vị gì. Em đừng không quan tâm anh như vậy được không bé cưng?”
“Thực ra hôm nay anh rất muốn bất chấp nói cho mẹ biết chuyện của chúng ta, nhưng lại không phải cơ hội tốt….hơn nữa bên cạnh còn có người ngoài.”
Trương Tử Kiếm rất không tự tin, thanh âm xen chút đáng thương. Tôi lại vẫn là người mềm lòng, nghe anh nói vài câu thì lại không nỡ.
Tôi vẫn nhắm nói: “Trương tổng về rồi?”
Anh cau mày ôm chặt tôi, “Em đừng nói anh thế.”
“Nói thế nào?” Tôi mở mắt nhìn anh, “Không phải đều gọi anh như thế sao?”
Anh hỏi tôi: “Ai gọi anh như thế?”
Tôi cười không lên tiếng.
Anh ngồi xuống cạnh tôi, dài giọng nói với tôi: “Em đừng chế diễu anh, nói thế trong lòng anh sợ muốn chết. Cả tối nay anh đều thấp thỏm không yên, sợ em thương tâm sẽ không để ý đến anh.”
Tôi sờ tóc anh, “Không để ý đến ah thì anh về nhà lấy vợ sinh con thôi, thực ra anh và cô gái kia rất xứng đôi.”
Hốc mắt anh lập tức đỏ, bóp chặt tay tôi, hỏi: “Em nói gì vậy Diệp Tần?”
Tôi nhắm chặt mắt nói vói anh: “Anh có muốn suy xét lại tương lai của mình một chút không?”
Anh lo lắng thở gấp, ho khù khụ một trận, nói: “Suy xét cái chim sao, em không phải là tương lai của anh sao? Em nói cái chó má gì vậy.”
Tôi vỗ vỗ sau lưng anh, an ủi: “Đừng kích động, em chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Thuận miệng cũng không được,” Anh ôm tôi vào lòng, cầm một tay tôi nhu qua nhu lại, “Em không thể vì chuyện như hôm nay mà nói với anh như vậy, anh biết trong lòng em tức giận, không thoải mái, nếu đổi lại là anh thì anh đã khó chịu chết rồi. Nhưng em không thể bảo anh suy xét kiểu ấy, em nói thế cả hai ta đều tổn thương.”
“Em làm như thế không khác gì lấy dao đâm vào tim anh, nếu không có em Diệp Tần à….”
Anh uất ức như tôi lập tức vứt bỏ anh không bằng, làm cho tôi hoang mang không biết người đi ăn cơm cùng gái hôm nay là anh hay là tôi.
Không biết vì sao nhưng nghe anh nói tôi cảm thấy cực kì chua sót, có lẽ là mười mấy năm qua anh đối với tôi quá tốt, nên chuyện hôm nay rõ ràng là do tôi ngầm đồng ý thế nhưng vẫn cảm thấy cực kì tủi thân.
Còn biểu hiện tủi thân của anh lại gấp tôi cả trăm lần.
Tôi hít sâu một hơi, rồi nói: “Được rồi, anh uống thuốc rồi tắm rửa đi ngủ đi, mai em còn phải đi làm.”
Anh không nói lời nào.
Tôi nói: “Em mệt rồi.”
Sau khi tôi nói xong thì đứng dậy, nhìn anh một cái rồi xoay người về phòng ngủ, anh vẫn cúi đầu ngồi trên sô pha, tôi giống như nhìn thấy trên đầu anh có đám mây đen nhỏ, tí tách đổ mưa.
Bộ dạng rất khó chịu.
Tôi cũng rất khó chịu, trước kia đồ chơi của tôi mà bị người tôi không thích đụng vào tôi đều có thể khóc cả buổi chiều, huống chi một bảo bối lớn không đâu có như vậy.
End chương 8.