Thập Ngũ Niên Chi Dương

Chương 33: Phiên ngoại : Trung Học 4




Lần này tôi cực kì cực kì tức giận, tôi quyết tâm muốn đoạn tuyệt cùng cậu. Tôi nghĩ phải bày ra một tư thế lù lù bất động, xem cậu dỗ tôi thế nào, cậu dỗ đi, chả được đâu, từ giờ về sau chúng ta không gặp nhau nữa!

Tôi cảm thấy mình tốt với cậu quá nên chiều hư cậu rồi, nói giận một cái liền giận. Giờ thì tôi thèm vào quan tâm cậu giận hay không đấy, tôi giận rồi.

Hôm sau đi học tôi vẫn đến đón Chu Tiểu Đóa như cũ, nhưng không biết có phải do đang giận dõi với Trương Tử Kiếm hay không mà nghe thấy nhỏ kia nói chuyện thì cảm thấy cực kì phiền, nói gì nhỏ như muỗi kêu.

Sáng sớm lúc đến cửa lớp thì thấy Trương Tử Kiếm đang đứng chờ tôi. Tôi coi như không nhìn thấy đi thẳng vào bên trong.

Trương Tử Kiếm ngăn tôi lại, cau mày, khuôn mặt lạnh lùng.

Tôi nói: “Có chuyện gì không?”

Trương Tử Kiếm túm áo tôi kéo sang một bên.

Tôi hất tay ra: “Làm gì đấy, đừng kéo áo tớ.”

Cậu trừng tôi: “Cậu không thấy tớ sao?”

Tôi quay mặt đi: “Tớ nhìn thấy rất nhiều người, chả nhẽ ai cũng phải dừng lại hỏi thăm chút hay sao?”

Nhìn cậu bị tôi nói nghẹn họng khiến tôi thấy thật thành tựu.

Tôi nói: “Cậu còn chuyện gì thì nói mau lên, tớ còn phải lên lớp, sắp vào học rồi.”

Cậu không lên tiếng, tôi cũng không đợi mà đi thẳng về lớp.

Lúc ngồi vào chỗ tôi nghĩ, nếu ngày nào mà cũng khiến cậu tức như thế thì có khi nào cậu sẽ bị tức chết hay không. Thực ra hai chúng tôi rất buồn cười, bình thường đều là cậu chọc tức tôi, nhưng tính cách tôi tốt nên chẳng bao giờ tức giận. Ngược lại nếu tôi có hứng trêu cậu một chút, cậu lại có thể khiến tôi tức muốn chết. Cũng như nhau cả.

Tôi lấy bút vạch nát mấy thanh kiếm nhỏ ở trang sách, đúng là rác rưởi.

Tôi định cuối tuần đi tiệm sách mua bộ mới, tôi không muốn dùng bộ này nữa. Cũng không biết là cậu không tin không phổi hay là lòng lang dạ sói nữa.

Giờ cơm giữa trưa tôi cũng không cùng cậu xuống căn tin, tôi bảo mẹ làm cơm vào hộp giữ nhiệt cho mình. Cậu đứng đợi trước cửa lớp tôi rất lâu, đến lúc trong lớp không còn mấy người thì trông thấy cậu, tôi đung đưa hộp cơm trong tay cho cậu xem.

Cậu đi vào, “Ăn cái này không nóng đâu, cậu vẫn nên xuống căn tin với tớ đi.”

Tôi mở hộp cơm ra cho cậu xem, mẹ tôi làm sườn rất thơm, tôi nói: “Có muốn nếm thử không? Nóng hơn ở căn tin đấy. Đây là hộp cơm nhập khẩu từ nước ngoài, giữ nhiệt tốt lắm.”

Không phải hôm qua cậu nói từ giờ sẽ không ăn cơm với tôi sao. Không ăn thì thôi, làm như không ăn với cậu thì tôi phải nhịn ấy.

Tôi nói vài câu đuổi cậu đi.

Tôi vẫn chưa hết giận, hơn nữa cũng muốn suy xét mối quan hệ của hai đứa. Nếu hai chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ như trước thì sau này sẽ ra sao, thật sự trở nên không bình thường. Tôi nghĩ nghĩ, hay là cứ tiện lần này mà cắt đứt luôn….

Nghĩ thế tôi lại có chút không nỡ.

Tiến lên thì không dám, lùi xuống thì không nỡ.

Tròn một tuần tôi không phản ứng cậu, mỗi lần cậu đến tìm tôi tôi đều dùng lời lẽ làm tổn thương cậu rồi đuổi đi. Thực ra đến bây giờ tôi đã không còn giận cậu nữa, nhìn cậu khổ sở thế tôi cũng không đành, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ xong sau này sẽ làm thế nào.

Hai ngày cuối tuần, cậu gọi điện đến nhà tôi, tôi luôn bảo mẹ nghe rồi nói tôi không ở nhà. Mẹ tôi dùng nửa ngày giáo huấn tôi, đừng có giận dỗi như thế với bạn bè, đều là trẻ con mà thôi. Nhưng nói thì nói thế, đến lúc vẫn giúp tôi nói dối, vừa cúp điện thoại thì lại nói tiếp.

Chỉ là do tôi không muốn nghe điện thoại.

Giữa trưa thứ hai, lúc tôi đi rửa hộp cơm thì thấy Trương Tử Kiếm đứng đợi tôi ở cửa lớp. Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ cậu lại ở đây. Tôi hỏi cậu: “Sao cậu không đi ăn cơm?”

Vừa hỏi xong tôi lập tức hối hận, tôi đang giữ khoảng cách với cậu mà, giờ thì hỏng rồi.

Cậu dựa cửa sổ nhìn tôi, khuôn mặt hơi tiều tụy.

Cậu nói: “Hai ta nói chuyện một lát được không?”

Bình thường cậu luôn ý khí phong phát, có sức sống, giờ thấy cậu ỉu xìu như vậy thì không nhẫn tâm.

Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Được, cậu chờ một chút.”

Tôi rửa hộp rồi vào lớp cất xong mới đi cùng cậu dến sân thể dục. Chúng tôi cùng nhau đi một vòng sân nhưng không ai lên tiếng nói chuyện.

Tôi không đi nữa mà lại chỗ xà kép ngồi, tôi nói: “Có chuyện gì thì nói di.”

Cậu cũng nhảy một cái ngồi lên. Cậu nhìn tôi nói: “Hai ta đừng như thế nữa, có được không?”

Tôi quay lại nhìn cậu: “Không phải cậu nói thế à? Không ăn cơm với tớ, cũng không làm tốn thời gian của tớ. Cậu sảng khoái như thế chả nhẽ tớ còn dây dưa với cậu hay sao?”

Cậu nói: “Cậu biết là lúc ấy tớ giận mà, vừa nói xong là tớ hối hận rồi.”

Tôi không khống chế được chua sót trong lòng, vừa chua vừa ngọt. Nhưng vừa nghĩ đến chờ chúng tôi ở tương lại là cái gì thì liền quyết tâm lên. Tôi ra vẻ lạnh lùng nói với cậu: “Vậy sao, nhưng tớ nghĩ là thật. hơn nưa tớ cảm thấy như thế cũng tốt lắm, tự do.”

Cậu nhìn chằm chằm tôi: “Cậu có ý gì?”

Tô nói: “Chính là như thế, hai chúng ta như bây giờ cũng tốt lắm. Lúc trước….chúng ta thân thiết quá.”

Trương Tử Kiếm đỏ mắt, hỏi tôi: “Tớ giải thích được không?”

Tôi đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, nói: “Không phải chuyện nói xin lỗi hay không…tớ cũng không cần cậu phải giải thích. Cậu không cảm thấy à? Hai chúng ta….có nhiều thứ không bình thường lắm…”

Cậu có chút sốt ruột: “Đây là ngày đầu tiên cậu cảm thấy như thế sao? Đâu phải chúng ta mới như thế đâu, tớ tưởng nó rõ rành rành rồi chứ. Cậu cậu, cậu hối hận sao? Cậu coi mọi chuyện là gì?”

Tôi không phản đối.

Đúng thế, không phải bây giờ chúng tôi mới thế. Từ lâu tôi đã biết chúng tôi không bình thường, tôi cũng ngầm thừa nhận. Giờ mới nói như vậy thì có vẻ giả tạo quá. Nhưng lúc ấy còn nhỏ, có lẽ cũng sẽ làm cậu tổn thương. Cậu mà giận một cái là sẽ nói hết ra ngoài, tôi cũng không hi vọng mình bị cậu làm tức đến đau lòng.

Cậu nói: “Hôm ấy tớ không nên nói như thế, cậu đừng giạn được không? Chỉ là trong lòng tớ hơi khó chịu, tớ hẹp hòi, cậu nghe tớ giải thích được không?”

Tôi không chịu nổi cậu như vậy, mũi cũng trở nên chua sót. Tôi nói nhỏ: “Tớ bảo không cần xin lỗi, chuyện kia cũng không có gì. Chỉ là tớ cảm thấy hai ta….”

Tôi không nói tiếp được, hai chúng tôi như thế nào tôi cũng không biết. Tôi không cứng rắn nói được rằng tôi không muốn như trước, hai ta từ nay về sau cứ xem như không quen biết. Tôi không nói ra, chỉ nghĩ đến đã không chịu nổi.

Hôm ấy tôi vẫn chưa nói xong mà bỏ cậu lại ấy một mình, quay về lớp.

Tôi cảm thấy hơi rối loạn.

Có lẽ cậu sẽ ở lại đấy trộm lau nước mắt. Tôi chỉ đoán thôi, không biết cậu có hay không, dù sao lúc tôi đi thì mắt cậu cũng hồng lắm.

Hai ngày sau cậu không hề đến tìm tôi. Thỉnh thoảng gặp nhau trên hành lang cậu cũng chỉ đứng nhìn chứ không lại nói chuyện với tôi. Mà bản thân tôi những lúc ở một mình lại luôn nhớ đến cậu.

Khoảng thời gian này cậu luôn không vui, là do tôi. Tôi nhớ ngày trước cậu luôn luôn điên khùng, một bộ dạng ngu xuẩn, giờ lại như thế thì hơi tự trách.

Nói là tự trách thì không đúng lắm, nói thẳng ra là đau lòng.

Tôi đã tưởng chúng tôi vẫn sẽ như thế, một thời gian sau là quen. Nhưng sao Trương Tử Kiếm có thể để như thế được.

Huynh đệ Chu TIểu Đóa của tôi có không ít công lao trên chuyện này đâu.

Vốn là ba người chúng tôi mỗi ngày đều đi cùng nhau thì đột nhiên Chu Tiểu Đóa lại xin nghỉ hai ngày. Việc này khiến tôi rất xấu hổ, vốn dĩ tôi chỉ đưa mình nhỏ về, giờ lại nhiều thêm một người. Tôi định nếu không đưa Chu Tiểu Đóa thì cũng không đưa nhỏ kia nữa, nhưng như vậy thì không tốt lắm. nên không làm vậy.

Mà cũng trùng hợp lắm, buổi tối đầu tiên tôi đưa mình nhỏ kia về thì bị Trương Tử Kiếm  trông thấy. Lúc tan học ra cổng cũng chỉ có hai chúng tôi, Trương Tử Kiếm ở đằng sau nhìn hai chúng tôi. Tôi bị cậu nhìn đến suýt không đi nổi.

Tôi cứ như thế mà đưa nhỏ hai ngày.

Ngày thứ ba Chu Tiểu Đóa đến nói cho tôi biết ba nhỏ đã về nên không cần tôi đưa nữa. Tôi thở nhẹ trong lòng, vì bây giờ ánh mắt Trương Tử Kiếm nhìn tôi đã giống như hai lưỡi đao rồi, hận không thể cắt của tôi một miếng thịt.

Tối hôm ấy tan học, vừa đúng là ngày tôi phải trực nhật. lúc tôi đi vào WC lấy cây lau nhà thì Trương Tử Kiếm cũng theo vào.

Lúc ấy trong trường đã hết người, cả hành lang đều trống không. Khuôn mặt Trương Tử Kiếm đen thui, cứ không nói gì mà nhìn chằm chằm tôi.

Tôi bị cậu nhìn đến không văn nổi vòi nước. Cuối cùng cực kì bất đắc dĩ nhà buông cây lau nhà, tôi hỏi cậu: “Có chuyện thì nói, trừng tớ làm gì….”

Cậu nói: “Hôm nay không đưa người ta về?”

Tôi thở dài, nói: “Vậy thì liên quan gì đến cậu…”

Tôi không ngờ là chỉ một câu như thế lại khiến cậu bùng phát.

Lúc ấy tôi đang đứng ở gian ngoài nhà vệ sinh, cậu giơ tay kéo tôi một cái vào trong gian nhỏ, rồi đóng cửa lại. Cậu nghiến răng nói: “Liên quan gì tới tớ à? Hôm nay để tớ sẽ để cho cậu biết chúng ta liên quan gì.”

Từ lúc cậu đóng cửa tôi đã giật mình rồi, lúc cậu nói xong câu này thì cả người tôi đều trở nên khẩn trương.

Người kia bị tôi làm tức đến phát điên mất lý trí rồi, chẳng lẽ muốn đánh tôi? Còn muốn …làm gì đó với tôi.

Cậu đè tôi lên cửa, không thèm quan tâm phản kháng của tôi mà mạnh bạo lột quần tôi xuống.

Khi ấy chúng tôi đều mặc đồng phục, rất rộng rãi, ngay cả thắt lưng cũng không có. Cậu vừa tụt một cái liền tụt đến đầu gối tôi luôn, tôi bị dọa đến choáng váng, tôi hỏi cậu: “Cậu điên rồi sao Trương Tử Kiếm?”

Tôi muốn xoay người đi thì cậu lại dùng háng đè chặt tôi không cho tôi động, hai cánh tay tôi đều bị cậu nắm chặt ra sau người, lúc ấy tôi thực sự có chút sợ hãi. Tôi nói: “Mẹ nó cậu biết mình đang làm gì không? Cậu buông tớ ra.”

Hai chúng tôi đang kề cực kì sát, cực kì kín kẽ. Tôi cảm giác có gì đó chọc vào eo mình, như cây gậy, tôi biết nó là gì.

Cậu thở hổn hển bên tai, không nói gì mà chỉ cắn lỗ tai tôi.

Tôi bị cậu cắn đến nửa người bên trái tê rần, da gà nổi hết lên.

Tôi nghĩ cậu thực sự bị tôi làm tức điên rồi.

Cây gậy của tôi bị thứ đó chọc vào khiến tôi hơi xấu hổ, so sánh với cậu, dĩ nhiên của tôi bị dọa đến mềm nhũn. Đây là trường học đấy, tuy lúc này chúng tôi đang đè lên cửa, nhưng nếu có người xuất hiện thì tôi cũng không biết làm sao giải thích được vì sao không mở được.

Sau này nghĩ lại liền thấy buồn cười, từ đầu tới cuối tôi đều không sợ Trương Tử Kiếm  sẽ làm gì với mình mà chỉ sợ trong lúc ấy sẽ có người tiến vào.

Tôi nói: “Cậu buông tớ ra đi, chúng ta nói chuyện.”

Lúc ấy cậu cũng ở lứa tuổi trẻ trung non nớt, đâu có biết thân mật với người ta như thế nào, chỉ biết cắn lỗ tai, liếm cổ tôi.

Tôi bị cậu liếm hơi ngứa.

Cậu đặt tay lên mông tôi, tôi đang định nói cậu mà làm gì tôi ở đây hai ta sẽ kết thúc. Nhưng chưa đợi tôi mở miệng cậu đã….. bóp mông tôi.

Thật sự là bóp. Mông của tôi cũng mượt lắm, cậu nắm mông tôi rồi dùng sức bóp, đau đến mức tôi muốn mắng chửi người.

Tôi không hiểu sao lại đến hoàn cảnh này, dở khóc dở cười: “Cậu buông tớ ra, cậu có bệnh à mà bóp tớ.”

“Cậu còn dám nói thế nữa hay không? Tớ nói cho cậu biết Diệp Tần, tớ không thể nào làm giống như cậu nói được, coi như không quen biết. Muộn rồi!” Cậu vừa bóp tôi vừa hung tợn nói ở bên tai tôi.

Lúc ấy tôi dựa vào cửa nghĩ, chả có tý uy hiếp nào.

Cậu còn muốn đưa người ta về nhà? Còn định không để ý tớ.” Cậu vừa nói đến đấy thì trở nên tủi thân, “Vì sao tớ phải thi vào trường này chả lẽ cậu không biết? Tớ đến đây chỉ vì mỗi ngày có thể thấy cậu, mỗi ngày có thể đưa cậu về nhà? Sao cậu không đưa tớ về, nhà tớ cũng rất xa mà.”

Nếu không phải do cậu bóp tôi đau quá thì tôi đã bật cười rồi.

Tôi thở dài: “Được được được, cậu đừng bóp nữa không tớ chết thật đấy. Đừng bóp nữa, tý nữa tớ sẽ đưa cậu về. Tớ thấy có lẽ cậu bệnh rồi đấy, sau này tớ sẽ không đưa ai về nhà nữa, cậu đừng có cả ngày đều nghĩ mấy thứ linh tinh.”

Cậu nói: “Tớ chỉ nghĩ cậu làm gì có tâm tư nghĩ thứ khác.”

Tôi thật sự bất đắc dĩ, nhưng chẳng có biện pháp nào khác. Tôi từng mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng phát điên ở đây nữa, tay sắp chuột rút rồi. Cậu buông tớ ra đi….tớ ôm cậu một cái.”

Cậu chớp mắt đứng nguyên tại chỗ, còn tưởng bản thân nghe lầm, cậu hỏi tôi: “Diệp Tần, vừa rồi cậu nói….ôm, ôm tớ một cái sao?”

Tôi nói: “Ừ.”

Cậu lập tức buông tôi ra, còn thuận tay nhấc quần tôi lên. Để tôi mặc tử tế lại.

Lúc tôi cử động được người cậu còn không dám nhìn tôi, rất ngại ngùng.

Tôi giơ tay ra với cậu, cậu dùng tay áo xoa xoa đầu, ngượng ngịu không dám tiến lên. Tôi thầm nghĩ, dũng khí bóp mông tôi lúc nãy của cậu đâu rồi?

Tôi ôm chầm lấy, cánh tay vòng đến sau lựng cậu. Lúc ấy tôi thấp hơn cậu nửa cái đầu, miễng cưỡng cũng với đến bả vai cậu.

Tôi cứ như thế im lặng ôm cậu, cậu đến thở cũng không dám, vừa cẩn thận vừa dè chừng.

Trong lòng tôi có chút tê, tôi rất thích ôm người này. Tôi hơi nghiêng đầu một chút, hôn nhẹ lên phần da mềm mỏng sau tai cậu.

Tôi nói: “Cậu thực ngốc.”

End chương 33.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.