Thập Ngũ Niên Chi Dương

Chương 30: Phiên ngoại : Trung Học 1




“Này Diệp Tần, cậu cho tớ mượn vở đi.”

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, “Cậu biết tớ không làm còn hỏi cái gì. Sao cậu không cho tớ mượn vở cậu ấy?”

Cậu xòe tay: “Tớ cũng có làm đâu?”

“Vậy còn hỏi tớ cái gì.” Tôi cũng không biết vì sao dạo gần đây lại thấy chán ghét cậu như vậy, ngày nào cũng chít chít xung quanh tôi, tôi hỏi cậu: “Trương Tử Kiếm, cậu có thể không chuyển chỗ được không, cậu để Lâm Viện Viện trở về đây được không? Tớ không muốn ngồi cùng cậu, cậu phải tự hiểu chứ.”

Cậu cực kì dứt khoát lắc đầu: “Không được, tớ muốn ngồi cùng cậu, hơn nữa tớ đã nói với giáo viên rồi, không thể nào nói đổi là đổi được, hôm nay ngồi chỗ này mai ngồi chỗ khác, cậu nghĩ đây là nhà mình sao?”

Tôi đã từng nói với cậu rồi, lúc ấy là giờ địa lý, vì môn này không kiểm tra giữa kì nên mới học vài tiết mà chúng tôi đã muốn nghỉ. Tôi không muốn nói chuyện với cậu nên gục lên bàn ngủ.

Giáo viên địa lý là một người đàn ông rất ẻo lả, đã cao to mà còn ẻo. Cả ổng và Trương Tử Kiếm tôi đều không muốn thấy.

Trương Tử Kiếm ngồi bên cạnh đẩy tôi: “Này cậu đừng ngủ chứ, cậu mà ngủ thì tớ biết làm sao. Cậu dậy đi, chúng ta chơi cờ vây nha?”

“…” Tôi cực kì bất đắc dĩ. Ngẩng đầu nhìn cậu, tôi nói nhỏ: “Miệng cậu có thể khép lại một chút được không? Để tớ ngủ mười phút đi?”

“Được, mười phút đấy.” Cậu gật đầu, mắt nhìn lên chiếc đồng hồ phía trên bảng đen, “Bây giờ là hai giờ bốn mươi phút, cậu ngủ đến hai giờ năm mươi tớ sẽ gọi cậu.

Tôi gật bừa: “Được được được.”

Thực ra ngủ trong giờ không dễ dàng vậy đâu, vì dù sao giáo viên cũng ở trên bục giảng nhìn quanh lớp mà. Tôi cảm thấy nằm gục xuống quá gây chú ý. Nhưng giáo viên cũng rất tự giác, biết môn học của mình không phải môn chính nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua hành vi ngủ gật trong lớp của tôi.

Tôi nằm năm phút vẫn chưa đi vào giấc ngủ được, cũng do vừa rồi cậu nói lắm quá làm tôi hết cả buồn ngủ. Đợi đến khi tôi bắt đầu mơ màng ngủ thì Trương Tử Kiếm lại ghé vào lỗ tai tôi nói: “Diệp Tần, đến giờ rồi. Diệp Tần, Diệp Tần, đến giờ rồi!”

Tôi quay mặt ra hướng khác, chường ra cho cậu cái gáy.

Trường chúng tôi quy định tất cả nam sinh đều phải để đầu húi cua nên tóc của tôi cũng chỉ dài có một cm. Cậu nhìn chằm chằm đầu tôi nửa phút, cũng có lẽ đã bị cái đầu tôi mê hoặc. Đầu tôi khá tròn, trước kia mẹ tôi sợ tôi bị bẹp đầu nên từ khi sinh ra, mỗi khi ngủ mẹ đều xe dịch đầu tôi. Lúc đặt nó bên này, lúc đặt bên kia, cố gắng để nó mượt mà một chút.

Tôi nghĩ thầm nếu cậu mà thích nó như vậy thì cứ nhìn nó đi, để tôi ngủ một lát đã.

Ý nghĩ này vừa lướt qua đầu tôi thì Trương Tử Kiếm đã ghé sát vào lỗ tai tôi nói: “Diệp Tần, Diệp Tần, cậu không thể nói mà không giữ lời như thế được.”

Tôi không để ý đến cậu.

Khi tôi vừa cho rằng cậu sẽ mặc kệ tôi thì cậu đã dùng sự thật nói cho tôi biết mình còn đơn thuần lắm.

Tôi nghe thấy bạn cùng bàn của tôi – Trương Tử Kiếm, dùng chất giọng đặc biệt vang dội nói với giáo viên: “Thưa thầy, Diệp Tần ngủ! Còn ngáy nữa!”

Nếu lúc đầu thầy giáo còn có thể ngầm đồng ý cho hành vi ngủ trong lớp của tôi nhưng giờ có người cáo trạng như thế, ông không thể nào bỏ qua được, thế nên thầy giáo dùng ngón trỏ đầy kính mắt, “Bạn học này, lúc lên lớp thì không được ngủ đâu, nếu cậu không muốn học địa lý thì có thể học mộ khác, hơn nữa đừng làm ảnh hưởng đến bạn học khác. Nào nào, các bạn học khác cũng lên tinh thần đi, đừng có ngủ nữa.

Tôi thở dài một hơi, cảm thấy Trương Tử Kiếm thực sự rất phiền.

Tôi ngồi dậy, trừng cậu: “Sao cậu lại đáng ghét như vậy?”

Trương Tử Kiếm cười lên để lộ ra mấy chiếc răng cửa, “Lại đây, chúng ta cùng bắn máy bay?”

Tôi chỉ muốn bắn rụng đầu cậu.

Tôi nói: “Chút nữa tớ sẽ nói với giáo viên, chúng ta cứ ngồi xa nhau một chút. Cậu đừng ngồi gần tớ, tớ thấy cậu phiền lắm, thật đấy.”

“Không được đâu,” Cậu lắc đầu, ghé sát vào đầu tôi, dùng thanh âm cực kì nhỏ nói chuyện: “Tháng trước bâ tớ cho cô ấy một cái tivi, hơn bảy nghì đó! Cô ấy hỏi tớ muốn ngồi ở vị trí nào, tớ nói muốn ngồi cạnh cậu. Cậu nói xem bây giờ cậu nói vói cô không muốn ngồi cạnh tớ cô sẽ đồng ý sao?”

Tôi bị một câu của cậu nói đến nghẹn họng, mất hết mặt mũi.

Tuy tôi không thể khiến cô giáo tách hai chúng tôi ra, nhưng tôi còn có thể dùng cách của mình để ghét cậu. Cả buổi chiều tôi chưa hề nói với cậu câu nào, ngay cả nhìn cậu một cái tôi cũng không muốn. Tên này bộ dạng thật xấu, trên trán còn có vết thương chưa khỏi, trên mặt lấm tấm vài cái mụn đỏ, cả ngày lúc nào cũng cười nhe ra cả miệng đầy răng.

Phiền chết tôi aaaa.

“Ây Diệp Tần, đừng giận mà.” Cậu dùng khuỷu tay thúc thúc tôi, “Đừng nghiêm mặt như vậy có được không?”

“Cậu xem mình nhỏ nhen chưa kìa, có thế thôi việc gì mà giận chứ.”

Tôi cau mày huých khuỷu tay của cậu, nói: “Tiết toán mà cậu cũng dám nói chuyện, không muốn sống nữa sao?”

Cậu nói: “Không sao, ba tớ cũng tặng đồ cho cả cô ấy nữa.”

“…”

Cậu như như thế lảm nhà lảm nhảm bên lỗ tai tôi, mãi đến buổi tối tan học. Ra đến cổng trường rồi mà vẫn còn ở cùng tôi.

Tôi cảm giác mình sắp điên rồi, tôi hỏi cậu: “Xe nhà cậu đâu?”

Trương Tử Kiếm nhếch miệng cười nói: “ba tớ đi công tác rồi nên tuần này sẽ không có ai đón hết, mà cậu về giờ này cũng muộn rồi nhề? Vậy tớ đưa cậu về nhà rồi tớ sẽ về.”

“Không cần đâu,” Tôi không chút do dự từ chối, “nhà tớ gần lắm, đi bộ mười lăm phút là đến rồi, cậu mau về nhà đi, không phải lúc chiều còn kêu đói bụng hả? Mau về nhà ăn cơm đi.”

Cậu vờ như không nghe thấy.

Cả một đoạn đường đều khoác vai tôi, thỉnh thoảng lại giơ tay sờ cái đầu đẹp của tôi, ai kêu cậu cao hơn tôi, khiến tôi có kháng cự cũng vô ích.

Cậu cười nói: “Có phải cậu thấy tớ rất phiền không Diệp Tần?”

Tôi cũng chả phải kiểu người vô tình, cậu vừa hỏi tôi như vậy tôi liền ngại ngùng, nói: “Không phải, chỉ là cậu nói nhiều quá.”

Cậu nói: “Tớ biết thỉnh thoảng cậu thấy tớ rất phiền, nhưng mà tớ rất thích cậu.”

Tôi có chút ngại ngùng, cũng cảm thấy kì lạ, tôi hỏi cậu: “Sao cậu lại thích tớ, có nhiều nữ sinh viết thư tình cho cậu vậy mà, cậu có thể chơi đùa với các cậu ấy.”

Cậu nói: “Tớ cũng không biết nữa, chỉ muốn chơi cùng cậu thôi.”

Lúc ấy cậu cười đến cực kì sáng lạn, rất dễ nhìn. Vết thương trên trán cũng trở nên dễ thương hơn nhiều. Đột nhiên một suy nghĩ chợt lướt qua đầu tôi, rốt cuộc cũng nhớ ra là cậu giống ai! Nếu nhuộm tóc đỏ không phải giống hệt Sakuragi Hanamichi sao?

Tôi cực kì thích Sakuragi Hanamichi, hơn nữa cậu lại nói với tôi như vậy dĩ nhiên tôi sẽ mềm lòng. Hôm sau đi học tôi cảm thấy cậu cũng không đáng ghét như tôi tưởng.

Đôi khi chính là như thế, bạn càng ghét một người thì càng cảm thấy cậu ta phiền, mà bớt ghét thì lại cảm thấy cậu ấy cũng chả đến nỗi nào.

Tôi vừa ngồi xuống cậu liền đưa cra một hộp chocolate, cậu nói: “Này Diệp Tần cậu thích ăn ngọt không? Tớ không thích ăn ngọt, chocolate nhà tớ còn nhiều lắm, cậu thích không.”

Tôi có chút dở khóc dở cười: “Tớ là con trai ăn chocolate làm gì chứ.”

“Vậy cậu thích ăn cái gì?”

Tôi chớp mắt vài cái hỏi cậu: “Cậu là mẹ tớ sao? Sao lại hỏi mấy vấn đề này, tớ thích ăn gì cậu sẽ làm cho tớ sao?”

Cậu sờ sờ mũi: “Hỏi chút thôi mà.”

Tôi không thèm phản ứng cậu, tôi cảm thấy có lẽ do gia đình cậu từ nhỏ đã khá có tiền, ba mẹ cậu lại chiều cậu nên thỉnh thoảng đứa nhỏ này sẽ không bình thường lắm.

Thỉnh thoảng có lúc tôi sẽ ghét cậu đến mức nhìn cũng không muốn nhìn, hận sao bản thân lại quen biết cậu. Nhưng đôi khi lại cảm thấy cậu mặt dày quấn lấy tôi như thế làm tôi cảm thấy bản thân rất quan trọng.

Ví dụ như khi tôi báo danh thi chạy hai ngàn mét trong đại hội thể dục thể thao ở trường.

Một người có thể báo danh tối đa hai hạng mục cho nên cậu không chọn chạy đường dài. Nhưng toàn bộ hành trình của tôi cậu đều chạy cùng. Thể lực của tôi kém hơn cậu nhiều, để chạy được hai ngàn mét này mỗi ngày tôi đều phải tập luyện. Trương Tử Kiếm chạy theo tôi ở sân bóng đá phía trong đường chạy, thế nên lúc chạy xong lòng tôi cũng kiên định hơn.

Có bạn học nữ muốn đưa nước hco tôi, tôi vừa muốn nhận lấy thì Trương Tử Kiếm đã giơ tay ngăn lại, cau mày nói: “Giờ cậu ấy không được uống nước, chờ một lát đã.”

Cậu cứ ở bên cạnh tôi nói liên miên: “Sao cậu chạy nhanh thế làm gì, ngốc quá? Dù sao cũng không chạy về nhất được, thứ bốn năm sáu hay chín thì khác gì, cứ liều mạng chạy.”

Tôi cười nói: “Người đã thấp thì phải được hạng cao chứ.”

Lúc đó suy nghĩ rất đơn thuần, ngay cả chúng tôi cũng chỉ cảm thấy rất tốt thôi, loại tình cảm bạn bè thuần khiết thực sự là khiến người khác than thở.

Lúc ấy tôi cực kì cảm động.

Nhưng là do cậu có năng lực ấy, cậu có thể khiến người ta muốn đối tốt với mình, nhưng nhoáng cái lại ghét cậu đến mức nghiến răng.

Kiểu người như tôi, không chỉ cái đầu hình tròn đẹp không thôi đâu mà lớn lên cũng tốt lắm. Tiểu soái ca trắng bóc, đôi khi soi gương tôi còn nghĩ nữ sinh lớn lên trông như thế nào thì sẽ xứng với tôi.

Thật sự có một người xứng với tôi.

Lớp bên cạnh chúng tôi có một hoa khôi của ban, rất xinh đẹp. Mắt to lấp lánh, cũng rất trắng, học lại giỏi. Tôi vẫn luôn cảm thấy nhỏ rất được, không biết có phải do ảo giác hay không mà tôi cảm thấy nhỏ cũng có ý với tôi, vì mỗi khi chúng tôi gặp nhau ở hành lang nhỏ đều cười với tôi.

Mãi đến một ngày, nhỏ đột nhiên gọi tôi lại: “Diệp Tần.”

Khiến tôi giật nảy mình, tôi hỏi nhỏ: “Sao thế?”

Nhỏ đưa cho tôi mọt tờ giấy màu xanh da trời. Tim tôi đập rất nhanh, giơ tay nhận lấy. Sau đó nhỏ rất bình tĩnh rời đi, tôi cũng bình tĩnh quay lại lớp.

Lúc ấy Trương Tử Kiếm đang úp sấp ngủ trên bàn, tôi vừa ngồi xuống cậu đã huỵch một phát đứng lên, cười đần với tôi, “Cậu đến rồi?”

Tôi gật đầu, “Ừ, ngủ tiếp đi.”

Cậu chớp mắt vài cái, thấy trong tay tôi cầm mẩu giấy, cậu chỉ tay tôi hỏi: “Đấy là gì vậy?”

Tôi không hề đề phòng, còn cười rất tươi với cậu: “Là thư tình.”

Cậu sửng sốt hai giây, tôi vừa muốn mở ra xem thì tên thần kinh này lại giơ tay cướp mất.

“Ơ cái tên này!” Tôi muốn cướp lại, cậu lại đổi tay ngăn tôi lại, tay kia thì mở ra xem.

“Diệp, Tần,” Không ngờ cậu lại đọc ra, “tớ, rất, thích, cậu.”

“Cậu có bệnh à?” Tôi tức đến đổ bừng mặt, tôi mới là một học sinh cấp hai vẫn còn không được tự nhiên, thư tình của tôi lại bị cậu đọc to lên, trong lớp có vài nữ sinh nghe thế thì bịt miệng cười trộm, tôi thật muốn cắn chết cậu, “Cậu quá đáng rồi đấy.”

Vẻ mặt Trương Tử Kiếm vô tội: “Có gì đâu mà quá đáng, tớ giúp cậu đọc có được không.”

Tôi giơ tay muốn giật, cậu lại giơ lên cao không để tôi với đến, mà cánh tay cậu dài hơn tay tôi.

Cậu cười lộ cả hàm răng, “Đừng nóng giận đừng nóng giận. Cậu xem cậu hẹo hòi chưa kìa. Vậy cho cậu đọc lại của tôi, được không.”

Sau đó cậu rất không biết xấu hổ, lấy ra từ ngăn bàn, cặp xách, túi quần túi áo phải đến bảy tám tờ giấy xanh xanh hồng hồng. toàn bộ đưa ra trước mặt tôi.

Cậu nói: “Này tên nhỏ nhen, đòi mãi. Cho cậu đấy, đọc đi, tớ vẫn chưa xem đâu, từ giờ thư tình của tớ đều cho cậu đọc. Đọc đi, đừng lạnh mặt hẹp hòi thế!”

Tôi chẳng biết nói gì, sao lại có người như thế chứ, thật không hiểu nổi.

“Tớ có bệnh đâu mà đọc của cậu,” Tôi trừng mắt nhìn cậu, “cậu đừng giơ lên nữa, mau trả cho tớ.”

“Không trả,” Trương Tử Kiếm một phát thả vào túi mình, “hai chúng ta đổi. Mà cái này ai đưa cho cậu? Cô gái này không được rồi, giấy này xấu quá, chẳng có mắt thẩm mĩ gì cả. Chậc chậc, trên giấy không xịt nước hoa à? Làm tay tớ bị dính mùi khó ngửi này!  Cậu đừng có sờ chả dính mùi đấy!”

Người trong lớp đến ngày càng nhiều nên tôi lười cãi nhau với cậu, cậu muốn thì tôi cho.

Cậu lại lôi từ trong cặp xách ra một hộp chocolate đưa cho tôi: “Đừng hé ra bộ mặt của cô vợ nhỏ thế chứ, ăn chocolate đi này, không ngọt đâu, tối hôm qua tớ ăn thử một cục rồi, hơi đắng. Của Thụy Sĩ hay Bỉ gì đấy, ba tớ mang về.

Nào, ăn đi, ăn rồi sẽ không muốn thư tình nữa.

Tôi thật sự không muốn nói chuyện với cậu nữa.

Tôi sắp bị cậu làm phiền đến chết rồi a a a a.

Tôi cảm thấy mình mà phải ngồi cùng cậu vài ngày nữa thì sẽ điên mất.

End chương 30.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.