Tôi có thể thấy thang máy đi dần xuống dưới, một thang máy khác thì không dừng ở tầng tôi đang đứng, tôi quay người chạy xuống bằng thang bộ. Tôi còn phải nhanh chóng chạy theo con tôi, làm gì có thời gian mà chờ thang máy.
Nhưng dù sao cũng tận tầng bốn, tôi chạy một lúc bốn năm bậc thang, cuối cùng nhảy một bước lớn, nhanh chóng chạy xuống.
Đợi đến khi tôi ra đến bên ngoài thì vừa kịp trông thấy Trương Tử Kiếm lái xe ra khỏi bãi đỗ. Tôi cào cào tóc, cực kì khó chịu.
Anh đi xuống bằng thang máy tôi có thể đuổi theo, nhưng anh đi ô tô thì tôi có chạy thế nào cũng không kịp.
Tôi lấy di động gọi cho anh, điện thoại vẫn vang chỉ là anh không gnhe máy.
Xem ra lần này khó rồi, chứ nếu không sao lại không nghe máy của tôi. Tôi không cảm thấy mình làm sai, nên không hề cảm thấy tự trách, vì đó chỉ là vui đùa thôi, kiểu đùa này bình thường sẽ không ai coi là thật.
Nhưng hỏng ở chỗ là lại để con tôi nghe được. Anh cực kì mẫn cảm với chuyện này, đối tượng lại vẫn là Tần Châu, tôi vẫn chưa nói cho Trương Tử Kiếm việc sau khi Tần Châu biết tôi bị đau eo đã không trông cậy gì vào tôi nữa, nên giờ chắc anh đã tức điên rồi. Anh cực kì ghét việc Tần Châu qua lại với tôi, thê mà tôi còn chủ động nói với Tần Châu những câu kia. Cho dù anh biết là tôi đùa cũng không được, tôi nghĩ một lúc liền thấy đau lòng, thiệt thòi cho con trai tôi.
Tôi vẫn đứng trước cổng khách sạn gọi cho anh, trên người chỉ mặc mỗi áo sơ mi, áo khoác vẫn để trong phòng, vừa rồi vội quá nên quên không lấy. Anh không nghe điện thoại, nên lúc này tôi cực kì muốn nói cho anh biết hiện giờ bản thân không mặc áo khoác mà đứng ngoài đường, như vậy anh sẽ lập tức quay lại.
May mà ông trời có mắt, tôi khổ sở dây dưa bám diết không tha cuối cũng anh cũng tiếp điện thoại.
Tôi chỉnh chỉnh giọng, cố làm ra vẻ như đang run: “Trương Tử Kiếm, anh mau tấp vào lề đường cho em, lập tức. Đêm nay anh uống nhiều như thế, nên giờ anh say anh bị rượu điều khiển anh biết không?”
Anh không hề nói gì, nhưng tôi có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh.
“Nghe lời đi bảo bối, anh gọi taxi quay lại, hoặc nói cho em biết vị trí, em lái xe đến tìm anh. Đêm nay hai ta đừng lái xe, hay là anh muốn mình trực tiếp gặp nhau trong đồn cảnh sát. Biết anh giận nên em cực kì muốn dỗ anh, nhưng anh cũng phải để em thấy anh chứ.”
Anh vẫn không nói, cứ để mình tôi huyên thuyên. Bây giờ giọng tôi run run không phải do tôi cố ý nữa, mùa đông ở đây lạnh đến âm ba mươi độ, tay cầm điện thoại của tôi giờ đã không còn cảm giác gì. Tay đã cứng đơ, có lẽ do nắm điện thoại hồi lâu làm nó không trở lại bình thường ngay được.
Tôi nói: “Anh đang ở đâu, để em tìm anh, mai em không đi làm, anh đi làm không?”
Đây là một kiểu ám chỉ rất mỹ diệu, ngày mai em không đi làm, anh giận có thể lấy em ra xả mà, bao nhiêu cũng được.
Nhưng hiển nhiên là anh không định để ý tôi. Đại bảo bối nhà tôi hàng ngày vốn đã không chịu nổi chuyện như vậy, hôm nay lại còn uống rượu. Rượu xông lên anh lại càng không để ý đến tôi.
Nhưng chỉ cần anh không tắt điện thoại là ok. Chuyện khác có thể từ từ dỗ dành, nhưng không thể cứ để anh tếp tục lái tiếp. Thanh âm tôi trở nên nghiêm túc, tôi hỏi anh: “Anh đã dừng xe chưa? Em không đùa với anh, nếu anh còn không tìm chỗ dừng em sẽ giận anh, đừng có ngu ngốc, nếu anh mà bị cảnh sát đưa đi ngồi nửa tháng em sẽ không đi thăm anh.”
Cuối cùng Trương Tử Kiếm cũng chịu lên tiếng, tích chữ như tích vàng mà phun cho tôi ba từ: “Đã dừng xe.”
Tôi nhẹ cả lòng, xe dừng thì chuyện gì cũng nói được. Tôi lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi anh: “giờ anh đang ở đâu? Em đến tìm anh được kông bảo bối? Đừng nóng giận nha, cho em cơ hội đến dỗ anh nha?”
Anh không để ý đến tôi. Tôi nghiến răng đành dùng đòn sát thủ, tôi nói xong mà anh vẫn không phản ứng thì coi như tôi không quen anh.
Răng tôi va vào nhau lập cập, dùng thanh âm không rõ ràng nói vơi anh: “Anh mau nói vị trí để em đến tìm, chồng ơi em không có áo khoác, lạnh lắm, tay cứng răng cũng sắp thành đá rồi.”
Quả nhiên Trương Tử Kiếm lập tức hỏi tôi: “Em bị ngu à!”
“Em vào trong chờ anh trước, em ngu sao mà lại không mặc áo khoác, bị lạnh đến bệnh thì sao? Chỉ số thông minh của em đâu Diệp Tần, mẹ nó!”
“Chỉ số thông minh của em bị dọa bay rồi, chồng em chạy mất em làm gì có tâm tư mặc áo khoác, chồng quay lại được không, em bị đông cứng sắp chết rồi, em sẽ ở đây đợi anh, sẽ không vào. Nhưng anh không được lái xe, anh gọi taxi về đây.”
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa xe ở bên kia, thầm cười trong lòng. Nhưng tôi lạnh thật, tôi thử cử động bàn tay vừa nắm điện thoại, quả thật đã không nghe lời tôi rồi.
“Em nhanh đi vào cho anh, nhanh. Anh về bay giờ đây, em vào trong chờ anh, đồ ngốc nghe lời anh đi.” Hình như Trương Tử Kiếm bị tôi làm tức điên rồi, đột nhiên tôi cảm thấy con mình thật đáng thương, cả đêm bị tôi làm tức điên hai lần.
Tôi cười nói: “Không vào.”
Trương Tử Kiếm ở bên kia mắng: “Mẹ nó em muốn khiến anh tức chết phải không, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn đùa như vậy, mau vào trong đi, thêm tý nữa chim bị lạnh hỏng xem em sau này làm nổi không.”
Tôi lập tức cười lên, “Anh coi em là trẻ con hả mà dọa em như thế? Em không mặc áo khoác không có nghĩa là không mặc quần, mà cho dù bị lạnh hỏng cũng có làm sao đâu chứ, dù sao em cũng không cần dùng? Của anh không sao là được.”
Tôi đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng trêu anh như thế cũng được, vừa bị tôi chọc cho tức phát run vừa luyến tiếc bỏ mặc tôi.
Hình như lâu lắm rồi không tặng cho bản thân cái mặt [doge].
Trương Tử Kiếm trở về rất nhanh, xuống xe liền chạy đến chỗ tôi, cởi áo khoác quàng luôn lên người tôi, ôm cả tôi cả quần áo vào lòng, đẩy nhẹ lưng tôi tiến vào trong xe.
Anh dán mặt lên mặt tôi, mắng: “Ngu ngốc, chỉ số thông minh đều cho chó ăn rồi!”
“Vâng vâng, là em ngốc,” Tôi gật đầu, nhét tay mình vào tay anh: “Mau ủ tay cho em, chồng em giận em lớn như vậy em còn giữ chỉ số thông minh để làm gì, vứt cho chó ăn còn hơn.”
Anh bị tôi lăn qua lộn lại đến không biết nên giận thế nào, hoặc nên nói việc tôi không mặc áo khoác đã khiến anh giận đến mức quên luôn chuyện của Tần Châu.
Tôi hỏi anh: “Mai có đi làm không?”
Anh đen mặt: “Không đi, mai còn phải xem em có phát sốt không đã?”
Tôi nói: “Em đâu có yếu thế, lớn thế này rồi bị lạnh một cái thì sốt sao? Hầy, anh có định về với em không?”
Anh rít từng chữ qua kẽ răng: “Về cái JB, không về!”
Tôi không để ý đến anh, tự nói một mình: “Bây giờ em rất muốn được anh làm cho sảng khoái một trận, chúng ta về nhà nha bảo bối, về nhà rồi anh làm em nha?”
Anh cười lạnh một cái, đẩy tôi vào thang máy: “Không phải em có tiểu tình nhân à? Không phải muốn đá anh rồi ở cùng người khác sao? Mau đi tìm tên nào trắng trắng về làm em, em đá anh rồi làm gì có chuyện gì liên quan đến anh nữa?”
Tuy lời anh nói chỉ là do tức giận, nhưng tôi nghe vẫn thấy đau lòng. Nghĩ là nếu tôi mà thấy anh khoác vai người khác nói ra những lời như vậy thì cũng sẽ cảm thấy không tiếp thụ được.
Tôi hôn anh một cái: “Đừng tức giận, nha. Em thích ai chẳng nhẽ anh không biết sao? Đấy chỉ là lời nói đùa thôi, anh tức giận như vậy để làm gì chứ.”
Thang máy đi đến nơi anh liền buông tôi ra, tôi cũng trả lại áo cho anh, lúc ngẩng đầu nhìn anh ánh mắt trở nên đỏ bừng, cả khuôn mặt đều mang vẻ tủi thân.
Tôi nhéo nhéo lòng bàn tay anh, “Yêu anh mà, đừng tức giận.”
Trương Tử Kiếm hơi bĩu môi, trông vừa dễ thương vừa đẹp trai. Tôi nói: “Vào thôi, vào cùng em một lúc rồi chúng ta về.”
Anh ôm tôi đi vào, muốn thê hiện một chút quyền sở hữu. Tôi đã lớn tuổi thế này rồi mà còn phải phối hợp cùng anh show một trận, cũng là không biết xấu hổ.
Chúng tôi vừa bước vào trong cả phòng liền bùng nổ, “A a a a a hôm nay có phải lễ tình nhân đâu Diệp ca, các anh sao có thể ngược chó như thế?”
“Uây đây là chị dâu sao? Chị dâu xin chào! Chị dâu đẹp trai quá!”
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chị dâu, ở bên dưới chị dâu dùng sức véo một cái vào eo tôi.
Trương Tử Kiếm chào hỏi vói bọn họ, sau đó hai chúng tôi tìm một góc yên tĩnh ngồi ngốc. Một lát sau Tần Châu cầm chén rượu lại gần, đưa một chén cho Trương Tử Kiếm, nói: “Vừa rồi anh tức giận đúng không? Lúc trước em làm vài chuyện không phải nên cho em xin lỗi nha, em không ngờ anh diệp lại không nói với anh, mà dù sao sau này em có muốn đào góc tường thì cũng phải đào từ phía anh rồi. Anh thấy em thế nào, có muốn em đào không?”
Trương Tử Kiếm nghe cậu nói đến mơ màng, tôi nhanh chóng kéo người lai gần, nói với Tần Châu: “Mau cút! Uống rượu xong thì qua bên kia chơi đi! Đừng có nghĩ trò xấu thằng ranh.”
Tần Châu cười, chạm ly cùng Trương Tử Kiếm: “Được, anh, giờ em không thích anh Diệp nữa, giờ em thích anh rồi.”
Trương Tử Kiếm cầm chén uống, Tần Châu cười xong chạy mất. Anh quay đầu hỏi tôi: “Nó điên rồi à?”
Tôi nháy mắt vài cái với anh: “Cậu ấy muốn tìm người ở phía trên.”
“Anh…đệt.” Tam quan Trương Tử Kiếm lại đổi mới rồi.
Đêm đó hai chúng tôi gọi taxi, tôi biết buổi tối mình phải uống rượu nên không lái xe. Tài xế là một cậu trai trẻ, ánh mặt nhìn chúng tôi tràn ngập hiếu kì. Lúc sắp đi cậu còn hỏi tôi: “Hai anh là một đôi sao?”
Tôi cười hỏi cậu: “Đúng vậy, cậu không nhìn ra hả?”
Cậu cười nói: “Năm mới vui vẻ, chúc hai anh hạnh phúc.”
Tôi cũng chúc lại cậu một câu.
Trương Tử Kiếm vừa vào nhà đã đi luôn vào phòng tắm, vừa xả nước vừa mắng tôi. Tôi cởi bỏ đống quần áo ám mùi rượu trên người, sau khi cở sạch quần áo trên người thì trần trụi lại gần đè lên người anh.
“Đừng mắng em, em biết sai rồi. Lần sau nhất định sẽ mặc áo khoác.”
Trương Tử Kiếm giơ tay đánh vào mông tôi: “Còn biết xin sao, còn định có lần sau hả?”
Tôi vừa nóng vừa lạnh, có hơi không thoải mái. Giờ lại cảm thân toàn thân như bị côn trùng cắn, nói không rõ là bị đau hay ngứa.
Tôi hơi mơ màng nằm trên lưng anh, hôn nhẹ một cái lên cổ, lầu bầu nói: “Rất thích anh.”
Trương Tử Kiếm xả xong nước thì đứng dậy, tôi cũng đứng lên cùng anh. Anh lập tức ôm tôi thả vào bồn nước, kéo mạnh tôi một cái: “Đáng ghét.”
Tôi còn tưởng đêm nay sẽ làm một đêm thức trắng vì kích tình, nhưng tôi thực sự mệt lắm, chưa tắm xong mà đã ngủ mất. Trong mơ màng cảm thấy Trương Tử Kiếm lau khô người cho tôi rồi nhét vào ổ chăn, lại đi lấy thuốc cảm để tôi uống. Tôi ngủ không yên ổn lắm, đến tận khi anh tắm rồi dọn dẹp xong xuôi lên giường ôm tôi thì tôi mới an tâm lại, yên ổn ngủ.
End chương 27.