Gần đây tôi có một tật xấu, đó là cứ lúc rảnh rỗi thì lại nhớ đến Trương Tử Kiếm. Đôi khi nghĩ đến khiến tôi chóng mặt hoa mắt, trong đầu toàn là anh. thậm chí người khác nói chuyện với tôi tôi cũng không load được, bởi vì tôi không nghĩ đến chủ đề mà người ta nói, còn đang bận nghĩ đến Trương Tử Kiếm.
Nên lúc tôi tan làm xuống bãi đỗ xe lấy xe, trông thấy Trương Tử Kiếm im lặng dựa vào xe xem di động, trong nháy mắt ấy tôi còn nghĩ có phải tôi nên tìm thời gian rảnh đến gặp bác sĩ thần kinh hay không.
Hình như tôi gặp ảo giác.
***
Tôi lại gần, anh ngẩng đầu nhìn tôi, nâng một bên mi trông vừa khốc vừa đẹp trai.
Tôi giơ tay sờ soạng một trận, là thật, lại nóng. Lúc này tôi mới yên lòng, tôi cười: “Má, làm em sợ muốn chết.”
Anh tiến lại gần, “Xem thái độ của em kìa? Em thấy anh chẳng lẽ không vui vẻ nhảy múa sao? Sao lại bảo dọa em sợ chết? Em không vui hả?”
Tôi soạt cái đem người ôm lấy, rồi dụi đầu vào cổ anh hít sâu hai hơi, trên thân thể người đàn ông của tôi trước kia luôn có một mùi nhàn nhạt, giờ tôi ngửi thấy mùi hương này liền cảm thấy căng đầy đến mức sắp tràn ra ngoài.
Tôi buồn phiền hỏi anh: “Sao lại đến đây?”
Anh giơ tay ôm tôi: “Anh rất nhớ em, nhớ đến không chịu nổi. Không thấy em anh cảm thấy mình không sống được.”
Tôi cười nói: “Tiền đồ…”
Nếu không phải tôi cũng nhớ anh đến không chịu nổi thì sẽ không ôm anh ngay tại bãi đậu xe này, quá khoa trương luôn. Tôi nói: “Mình đi thôi, đừng ôm, nhỡ có người xống thì sẽ dọa sợ người ta. Anh lái xe à?”
“Không lái,” Anh lắc đầu cười, “anh sợ hai xe sẽ phiền nên không lái đến.”
Tôi lập tức ném chìa khóa cho anh: “Thông minh.”
Anh mở cửa xe đi vào, còn tôi vòng về ghế phó lái, tôi cảm giác mấy bước này mình đi đến muốn bay lên. Thật sự rất vui, vui cực kì.
Vừa ngồi vào xe, động tác đầu tiên của tôi là ôm chầm lấy anh, sau đó hôn lên. Anh lập tức đè chặt gáy tôi, trong nhất thời hai chúng tôi khó mà tách ra được. Tôi thò tay qua sờ bụng và eo anh, nếu đây không phải trong xe thì tôi đã trực tiếp cho anh cởi hết.
Đợi đến lúc hai chúng tôi tách ra thì trái tim tôi đã tê rần rồi. Tôi nhìn anh cười, nói: “Em cứng rồi, anh thì sao?”
Anh không lên tiếng, kéo tay tôi đến giữa hai chân. Khàn giọng nói: “Sờ xem.”
Tôi thuận tay xoa nhẹ hai cái, anh thẳng lưng, tiếng thở càng trở nên thô nặng.
Cho dù chúng tôi cơ khát đến đâu cũng không định ở đây chơi xe chấn, thế nên tôi thu tay, hỏi anh: “Tối muốn ăn gì?”
Anh nhìn chằm chằm tôi: “Ăn em được không?”
Tôi giương cằm, “Thế thì về nhà rồi ăn, than thở cái trứng gì chứ.”
Hôm nay đường phố cũng cực kì ủng hộ chúng tôi, không hề tắc đường. Tôi tựa đầu vào ghế dựa, vẫn quay đầu nhìn người đàn ông của mình. Thật sự dễ nhìn, liếc một cái liền không dời được mắt.
Tôi không biết anh cảm thấy thế nào, nhưng tôi cả một đoạn đường này chỉ mềm xuống một chút. Chỉ cần tôi vừa nghĩ đến bộ dạng cởi hết quần áo của anh, đường cong khêu gợi từ bả vai đến eo, còn cả quang cảnh từ bụng trở xuống, thì trong nháy mắt tôi lại trở nên cứng rắn.
Từ bãi đỗ xe vào thang máy tôi vẫn còn giữ được ý chí, không hề nhào lên cắn anh. Thế nhưng vừa mở cửa vào nhà tôi liền không nhịn được, trực tiếp áp anh vào tường, giày được cởi ra như thế nào tôi không biết, áo sơ mi bị xé, cúc áo rơi đầy đất. Thắt lưng cũng là cởi loạn cho nhau, vừa cở quần tôi liền quỳ xuống luôn, đem anh ngậm vào.
Trương Tử Kiếm tất nhiên là bị hành động này của tôi kích thích đến sắp không chịu nổi, anh “Hư” một tiếng, đè chặt đầu không cho tôi động.
Tôi nghe thấy anh thở dốc: “Bé cưng…”
Tôi sờ chân anh, xoa xoa hai quả trứng, nói: “Gọi ông xã đi, ông xã sẽ làm anh thoải mái.”
Trương Tử Kiếm cười hai tiếng, sau đó giơ ngón tay chọc chọc trán tôi: “Ông xã. Gọi một tiếng cũng được, nhưng anh cũng không muốn thoải mái, thoải mái nữa thì anh sẽ bắn mất.”
Tôi vẫn ngậm anh mà cười lên, “Thật sao.”
Anh sờ sờ mặt tôi, “Đã sắp hai tháng rồi anh không làm em, tất nhiên là thật.”
Vào phòng đã lâu, cũng đến mức này rồi mà đèn cũng chưa mở. Nhưng cũng không phải là không nhìn thấy gì, cứ mờ mờ như thế này lại có một mùi vị khác.
Thứ đó của Trương Tử Kiếm giật giật trong miệng tôi, đầu lưỡi tôi di chuyển dọc theo mạch máu bên trên nó. Đầu gối tôi quỳ trên mặt đất cứng nên bị cấn đau. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, Trương Tử Kiếm thở mạnh cái rồi xoay đầu đi không nhìn tôi.
Anh không thể chịu nổi việc tôi nhìn anh như vậy, anh bảo mỗi lần tôi nhìn anh như thế anh đều phải nghiến chặt răng nhịn không bắn.
Anh kéo tôi đứng dậy: “Đứng dậy đi bé cưng, dưới đất lạnh.”
Tôi hôn hôn vai anh, nói: “Không lạnh, nhà chúng ta có lò sưởi sàn, anh quên hở?”
Anh ôm chặt tôi, ép tôi vào trong lòng, “Bật đèn lên, anh muốn thấy em.”
Tôi nói: “Anh bật.”
Mỗi ngày lúc về nhà việc tôi ghét nhất đó là bật đèn, cuối cùng hôm nay cũng không phải bật. Đèn vừa sáng lên tôi liền không nói hết được thỏa mãn trong lòng, nhìn Trương Tử Kiếm, tôi cảm thấy chỉ cần hai chúng tôi vẫn còn bên nhau, chỉ cần anh vẫn là của tôi, bắt tôi dùng cái gì đổi tôi đều cam tâm.
Anh thò tay quyệt phía trước của tôi, nhẹ giọng cười: “Bé cưng, em chảy nước nè.”
Tôi ưỡn về phía trước, “Liếm cho em.”
Anh khiêng tôi lên ném vào sô pha, tách hai chân của tôi ra, một ngụm ngậm lấy.
Tôi thích đến nỗi chân co quắp lại.
Lúc ấy tôi chỉ muốn thở dài, kêu lên một tiếng rên rỉ mềm nhẹ. Dĩ nhiên thực tế tôi cũng đã làm vậy, tôi muốn cho anh biết anh có thể làm tôi thoải mái như thế nào, nó giống như là một loại cổ vũ.
Anh nâng tay sờ mặt tôi, sau đó nhét ngón tay vào miệng tôi. Tôi ngậm lấy ngón tay anh mà liếm, anh nhẹ nhàng trêu chọc đầu lưỡi của tôi. Anh đem ngón tay được tôi ngậm ướt đặt ở mặt sau của tôi, thăm dò ấn vào.
Đã lâu không làm nên tôi có chút không thích ứng, anh cắn một cái vào bắp đùi tôi: “Bé cưng thả lỏng nào, để anh đi vào.”
Tôi cố gắng thả lỏng bản thân, để cho anh hoàn toàn tiến vào. Anh cúi đầu ngậm của tôi, đồng thời cũng ấn vào nơi khiến tôi không nhịn được đó.
“A….Đờ…” Tôi không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Cái kiểu tiền hậu giáp kích này thực sự khiến tôi hơi không chịu nổi, tôi nói: “Má…thích quá.”
Trương Tử Kiếm ngẩng đầu nhìn tôi, cười lên: “Gọi ông xã đi, ông xã sẽ làm em càng thoải mái.”
Đúng là tiện nhân.
“Bà xã,” tôi nghiến răng nói, “Liếm ông xã đến bắn đi.”
Ngón tay Trương Tử Kiếm ở mặt sau của tôi cử động càng kịch liệt hơn, đằng trước cũng nuốt càng sâu. Tôi cảm thấy sắp không nhịn được, nhưng lại không muốn bắn sớm thế.
Tôi nói: “Đừng ngậm nữa, mau làm em đi.”
Anh dùng bàn tay rảnh rỗi tách mở một chân của tôi khiến cho tôi càng rộng mở hơn, động tác cũng theo đó mà nhanh hơn.
Tôi nắm chặt tóc anh, “Đờ, em muốn bắn….”
Hiến nhiên Trương Tử Kiếm cũng muốn làm tôi bắn, động tác không hề chậm lại, khoái cảm của tôi tích lũy đến cực hạn, tôi nhắm mắt, kêu nhẹ một tiếng, đẩy sâu vào yết hầu anh.
…
Trương Tử Kiếm vẫn thong thả nuốt nhả của tôi, khiến tôi đem tất cả mọi thứ bắn ra hết, khoái cảm cũng dần lui. Khóe mắt tôi không biết là do thích hay như thế nào mà đỏ hồng, tôi nhìn anh, cảm giác trong lòng chua chua mềm mềm. Sao có thể thích như thế.
Anh trực tiếp nuốt xuống mấy thứ của tôi, tôi nói: “Anh ăn con em.”
Anh cười cười, nhả ra phân thân nửa mềm của tôi, “Chờ anh.”
Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy bôi trơn trong ngăn kéo, cả người tôi thì bủn rủn không muốn động, anh bôi bôi trơn lên đồ vật này nọ của anh, sau đó tách chân tôi ra, một phát liền đâm vào toàn bộ.
Anh bắt lấy tay tôi, để tôi sờ vị trí chúng tôi kết hợp, thấp giọng nói bên tai tôi: “Xem này, anh đang chịch em.”
Tôi không còn hơi sức nói chuyện, chỉ có thể phát ra một tiếng “Ừ…”
Anh chọc chọc, cắn lỗ tai tôi: “Mỗi ngày em đều gọi video quyến rũ anh, lúc anh tự thủ dâm đều nghĩ đến bộ dạng lúc em liếm cho anh, đúng là muốn anh chết mà…”
Tôi phát hiện mình chỉ nghe anh nói mỗi anh câu này mà cũng cứng ngay được.
….
Đêm đó đợi làm xong thì cũng đến mười giờ, tôi một chút sức lực cũng không có, Trương Tử Kiếm vào nhà tắm xả nước, sau đó mặc quần ngủ đi nấu mì cho tôi.
Tôi hỏi anh: “Đêm nay anh không đi sao?”
Anh lại gần hôn tôi, vẻ mặt thỏa mãn, “Không đi.”
“Vậy anh định nói thế nào?”
Anh đi theo tôi vào phòng tắm, lấy quần lót và quần áo ngủ cho tôi, thuận tiện thưởng thức một chút thứ chất lỏng màu trắng đang chảy dọc theo chân tôi. Tôi đoán trong lòng anh chắc thích muốn khóc rồi.
Anh nói: “Anh nói mình đi công tác, anh cảm thấy mình cần chút thời gian để nghĩ đối sách. Anh vẫn ở nhà mãi thì không được, mẹ anh thật sự là một bước cũng không lùi, bà không thèm nghe anh nói câu nào về vấn đề này hết, anh muốn nói chuyện với bà cũng không biết phải mở đầu như thế nào.”
Anh cứ làm mấy việc đảo quanh tôi, miệng lại cằn nhằm liên miên không dứt. Tôi rất hoài niệm kiểu sinh hoạt này, nhin không được giơ tay kéo anh lại ôm.
Anh sờ tóc tôi, sau đó lời đến lỗ tai rồi lại sờ mặt.
Tôi ngồi trong bồn tắm, anh cứ đứng bên ngoài như thế ôm tôi, tôi ôm eo anh, anh sờ đầu tôi. Lúc này tất cả mọi chuyện đều trở nên không quan trọng, tôi không muốn nghĩ gì nữa, cũng lười nghĩ.
Thật tốt. Trương Tử Kiếm của tôi đang ở bên cạnh.
End chương 24.