Anh giơ tay kéo tôi một cái rồi buông ra, nói: “Anh đi tắm cái.”
“Ừ.”
Tôi biết vì sao anh không dám lại gần tôi, thực ra tôi lại gần đã ngửi thấy mùi khói trên người anh. Hai chúng tôi đều không hút thuốc, trừ lúc cãi nhau Trương Tử Kiếm mới hút vài điếu, nhưng mùi trên người anh chứng tỏ anh phải hút đến nửa hộp.
Tôi thở dài, lau mặt, tôi đoán được kết quả khi anh về nhà. Mẫu thân đại nhân thái độ kiên quyết, bà nói, một bước cũng không lùi, nếu Trương Tử Kiếm chỉ cần gọi vài cú điện thoại rồi về nhà một lần mà có thể giải quyết xong thì lời ấy của bà thành vô ích rồi.
***
Bình thường tôi ngủ rất ngon, có lẽ do Trương Tử Kiếm giống thuốc an thần, chỉ cần anh bên cạnh thì đảm bảo tôi sẽ ngủ đến sáng sớm. Thế nhưng đêm đó tôi lại mơ một giấc mộng.
Tôi mơ về lúc chúng tôi học trung học, trộm hôn nhau trong khu rừng bên trường học, trong mộng Trương Tử Kiếm cao hơn tôi hẳn hai cái đầu, tôi muốn hôn anh nhưng làm thế nào cũng không với tới. Tôi trở nên nóng nảy, bảo Trương Tử Kiếm ngồi xổm xuống nhưng anh lại cười cười ôm tôi lên. Hai chân tôi quắp chặt thắt lưng anh, ôm cổ anh hôn lên.
Đang lúc chúng tôi trầm mê vào bên trong thì cảnh vật xung quanh thay đổi, khu rừng nhỏ biến thành giữa sân thể dục, hai chúng tôi đang đứng dưới quốc kì, giáo viên chủ nhiệm thì xanh mặt trừng chúng tôi. Tôi nhất thời muốn quay lại bảo Trương Tử Kiếm thả tôi xuống, nhưng vừa quay lại thì thấy người này không phải Trương Tử Kiếm, hoàn toàn là một khuôn mặt xa lạ.
Có thể do biểu tình của giáo viên chủ nhiệm cực giận dữ, cũng có thể người tôi vừa hôn kia lớn lên rất xấu mà tôi ngay lập tức tỉnh dậy.
Lúc tôi tỉnh có lẽ đã động một chút nên Trương Tử Kiếm liền ôm tôi, một tay vỗ nhẹ sau lưng tôi. Anh chưa tỉnh ngủ nên thanh âm khàn khàn: “Sao vậy bé cưng, gặp ác mộng sao?”
“Ừ, nằm mơ.” Tôi dở khóc dở cười, mơ kiểu gì vậy chứ, đúng là không có ý nghĩa.
Trương Tử Kiếm vẫn mơ mơ màng màng, tay vô thức vỗ bả vai tôi, miệng lầm bầm: “Không sao không sao, anh ở đây đừng sợ, đều là giả thôi, không sợ nha bé cưng…”
Tôi thật muốn cười, thế này là xem tôi như trẻ con mà dỗ dành sao.
Có lẽ do tôi rất ít khi gặp phải ác mộng nên anh không có kinh nghiệm lắm, dỗ tôi mà như dỗ trẻ con. Nhưng không thể phủ nhận tôi được anh dỗ đến thoải mái, tôi thò tay vào quần anh sờ sờ tiểu Trương Tử Kiếm, sau đó lại sờ sờ lên bụng rồi mới ngủ.
Thời gian chính là như vậy, mi càng muốn nó trôi chậm nó trôi càng nhanh. Sáng hôm sau tôi vừa mở mắt mới nhớ hôm nay là thứ sáu, nhất thời cảm thấy chán nản, không muốn dậy, không muốn đi làm, không muốn ngủ, không muốn tỉnh dậy mở mắt đã là hôm sau.
Tôi thở dài, nói với Trương Tử Kiếm: “Đúng là đáng ghét…”
Trương Tử Kiếm thế mà mười phần phối hợp “Ừ” một tiếng, “Thật đáng ghét.”
Tôi hỏi anh: “Hôm qua anh về nhà có kết quả gì không?”
Anh nói: “Có. Mẹ anh nói, cuối tuần này anh có muốn chuyển hay không thì mẹ vẫn đến chuyển cho anh.”
“…..” Quả nhiên một chút thay đổi cũng không có.
Tôi nghĩ nửa ngày, cảm thấy ngực hơi đau, do dự nhiều lần tôi mới nói: “Vậy anh chuyển đi, sau này từ từ khuyên bà sau.”
Tay anh lập tức siết chặt tay tôi, không nói gì.
Tôi biết là anh không biết nói gì. Thực ra anh muốn nói không dọn, nhưng nếu không dọn thì đến lúc mẹ anh đến tôi sẽ xấu mặt, nhưng anh càng không nói được lời chuyển đi, việc ấy còn làm anh khó chịu hơn so với tôi.
Chúng tôi vẫn nằm như thế một lúc, nếu không dậy thì sẽ đi làm muộn, tôi kéo anh rời giường rửa mặt. Tôi nói: “Đừng giận, anh cứ về nhà trước, hai ta sẽ không thay đổi, mỗi buổi tối em sẽ gọi video cho anh, vừa gọi video vừa ngủ cũng tốt mà phải không.”
Ánh mắt Trương Tử Kiếm nặng nề, biểu tình cũng u buồn. Tôi chỉ nhìn thế thôi cũng thấy khó chịu, haiiii, con tôi tôi biết, nhiều năm như thế vẫn không chịu nổi tủi thân.
Tôi thả nhẹ ngữ khí, hỏi anh: “Anh còn nhớ lúc chúng ta học trung học không? Khi ấy không phải ngày nào cũng về nhà hả, tối đến chui trong ổ chăn nhắn tin cho nhau, như thế không phải rất tốt à? Cứ coi như tưởng nhớ lại.”
Trương Tử Kiếm không lên tiếng, ôm chầm lấy tôi, xoa bóp gáy tôi.
Trong lòng tôi cũng không chịu nổi, nhưng chuyện đã thành thế này rồi, tôi cảm thấy nó cũng không đáng sợ như tưởng tượng.
Ban ngày đi làm Tần Châu hỏi tôi: “Diệp ca anh sao thế? Cảm giác mấy ngày hôm nay tinh thần anh không tốt lắm.”
Tôi nói: “Có lẽ đến thời kì mãn kinh.”
Cậu chớp mắt vài cái, “Trong lòng anh có chuyện hả.”
Tôi cười một cái, “Đừng đoán mò, sống trên đời làm gì có ai không có chuyện.”
Tôi nghĩ trong lòng, Tần Châu cậu đừng sáp đến chỗ tôi nữa. Bây giờ Trương Tử Kiếm vẫn chưa chuyển về nhà, nhưng đến khi anh ấy về rồi mà cậu vẫn cứ dính tôi như vậy, nhỡ đâu anh thấy thì xong rồi.
Lúc hai người ở bên nhau dù có hiểu lầm gì cũng không lo, nhưng nếu không ở bên nhau thì không được, kiểu như phim ấy tôi nghĩ thôi cũng đau đầu rồi.
Vì thế lúc Tần Châu cố ý muốn nói chuyện với tôi thì tôi xị mặt xuống nói: “Suỵt, giữ im lặng.”
Chắc là tại tôi chưa xị mặt nói chuyện bao giờ nên không có lực uy hiếp. Cậu thế mà “Phì” một tiếng bật cười, nói “Được được.”
Tôi bất đắc dĩ, hiệu quả gì đây.
Buổi tối Trương Tử Kiếm đến đón tôi toàn thân vẫn toàn mùi khói, cả người cũng không có tinh thần. Tôi thắt dây an toàn rồi nói với anh: “Không cho hút thuốc nữa, có phải anh cảm thấy sắp thoát khỏi lòng bàn tay em nên không ai quản anh nữa đúng không?”
Trương Tử Kiếm sờ mũi: “Còn hai điếu.”
“Anh đừng nói láo, lại đây chúng ta xem thế nào, để em tìm chứng cớ.” Tôi nói xong liền thò tay vào túi áo anh lục lọi, móc ra một hộp thuốc, tôi vừa mở ra thì thấy bên trong còn hai điếu.
Tôi vui vẻ: “Uầy anh nói đúng nè, còn hai điếu.”
Trương Tử Kiếm cười, không nói.
Tôi sờ tay anh, nói: “Không cho hút nữa, em nói cho anh biết, tuy chúng ta không ở cùng nhau nhưng cũng không có nghĩa là không gặp mặt. Nếu em mà phát hiện anh còn hút nữa thì hậu quả anh tự chịu lấy.”
Trương Tử Kiếm “Ừ” một tiếng.
Hôm nay đường cực kì tắc, ngay cả thanh chắn cũng trồi lên. Tình cảnh này càng khiến người ta tâm phiền. Tôi thấy mày anh đều dính vào nhau rồi, vừa định lên tiếng thì điện thoại anh liền vang.
Vì điện thoại anh luôn tạo cho tôi ấn tượng không tốt, nên lần này vừa nghe nó reo tâm tôi liền lộp bộp. Tôi giúp anh lôi điện thoại ra, nhìn thoáng qua. Quả nhiên là mẹ anh.
Tôi nói: “Gọi hối thúc anh.”
Trương Tử Kiếm thở dài, “Mở hộ anh đi.”
Tôi ấn nghe, Trương Tử Kiếm nói: “Mẹ.”
Âm thanh thanh lãnh từ đầu bên kia truyền đến: “Ừ, con tan tầm chưa.”
“Tan rồi, có gì không?”
“Vậy tối nay con thu thập đồ đạc đi, buổi chiều mai mẹ rảnh, một mình con dọn được không? Không được thì để mẹ giúp.”
Trương Tử Kiếm nói: “Không cần, mẹ cứ ở nhà chờ.”
Đầu kia nói: “Được, chiều mai ba con cũng về nhà, phòng con mẹ cũng dọn xong rồi.”
Trương Tử Kiếm trầm mặt: “Được, giờ không nói nữa.”
Bên kia “Ừ” một tiếng, tôi giúp anh cup máy.
Tôi nhìn anh, rất hiếm khi tôi thấy anh trong tình trạng này, anh mà tức giận thật tôi cũng rất sợ. Tôi nói: “Tổ chức phái anh về trước tìm hiểu tình hình quân địch, chứ không phải để anh vung chân làm loạn.”
Trương Tử Kiếm không nói gì, thừa lúc kẹt xe lại gần hôn tôi một cái.
Tôi hỏi anh: “Đêm nay em giúp anh thu dọn đồ đạc?”
Anh lắc đầu: “Không dọn, anh không mang gì hết.”
Tôi nói: “Vậy làm sao được, anh lấy đâu đồ mặc, chí ít cũng phải mang hai bộ quần áo quần lót chứ.”
Anh nhíu mày: “Không lấy. Đều để lại, ngày mai anh ra ngoài mua, em đừng dọn cho anh.”
Tôi nhanh chóng đồng ý: “Được được được, không dọn, để nguyên như vậy.”
Thực ra nếu bảo chỉ về nhà một thời gian thì chúng tôi cũng chả đến mức như thế. Chủ yếu là lần này anh về là do chúng tôi come out thất bại. Mẹ anh ở bên kia không cho chút đường sống, khiến chúng tôi có chút không có hi vọng.
Chuyện come out này rất nhiều khi là lùi một bước rồi sẽ không tiến được.
Tối hôm ấy chúng tôi cố gắng ba ba ba vài lần, Trương Tử Kiếm giống như muốn phá nát tôi rồi ăn vào, cực kì hung ác, khiến tôi có chút đau lại cực kì thích.
Anh ghé vào lỗ tai tôi nói không cho tôi léng phéng linh tinh.
Tôi chỉ có thể “Ừ ừ” mà không thể nói gì khác.
Lúc sáng tôi tỉnh đã là mười rưỡi, thấy bên người không còn Trương Tử Kiếm, trong lòng liền suy sụp, lập tức xuống tinh thàn, tôi cho rằng anh đã đi.
Tôi để chân trần bước ra ngoài, thấy ở cửa vẫn còn giày cả anh. Tôi nhẹ nhàng thở ra, Trương Tử Kiếm đi ra từ phòng bếp, hôn nhẹ trên mặt tôi, “Tiểu Trư.”
Tôi nói: “Cứ tưởng anh thừa dịp em ngủ mà đi, lần sau em thấy anh nhất định phải tát anh một cái, em ghét nhất việc người khác im lặng bỏ lại mình em.”
Trương Tử Kiếm sờ mặt tôi: “Chẳng nhẽ anh lại không biết? Lại ăn cơm đi tiểu Trư, anh nấu canh xương cho em.”
Tôi đạp một cước lên chân anh, nói: “ Ngu ngốc, cõng em đi qua.”
Trương Tử Kiếm lập tức xoay lưng lại, “Em nhảy lên, nhảy lên được thì anh cõng em, không nhảy được thì thôi.”
Lời anh nói đúng là xem thường tôi, dù tôi thấp hơn anh hai ba cm, nhưng cũng không phải không nhảy được. Tôi dùng sức đạp cái lên vai anh.
Hôm nay tôi có cảm giác như kiểu đây là lần cuồng hoan cuối cùng, giống như qua hôm nay sẽ không có ngày mai, nên phải đem tất cả sức lực ra làm hết.
Tôi hỏi anh: “Này anh nói xem, lúc về liệu mẹ anh có bắt anh đổi số điện thoại không, rồi không để anh liên lạc vói em, mỗi ngày bắt anh đúng giờ đi làm, không được đi đâu khác.”
Anh nói: “Không thể đâu, anh cũng không phải đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, anh còn phải đi làm, số điện thoải không thể bảo đổi liền đổi được? Nếu thật sự làm thế thì anh không đi làm nữa, sáng chín giờ cùng em đi, chiều năm giờ cùng em về, em nuôi anh là được.”
Tôi thấy vậy cũng được. Tuy lương tôi không nhiều như anh nhưng để nuôi hai chúng tôi cũng vẫn thoải mái.
Buổi chiều hôm ấy Trương Tử Kiếm trở về, lúc đi không mang theo gì hết, ngay cả sạc điện thoại cũng không mang. Lúc gần đi cứ nán lại mãi không đi, vẫn phải để tôi bấm thang máy cho anh.
Xe anh cũng không mang, thậm chí tôi đưa anh tấm thẻ tín dụng anh cũng không lấy.
Anh nói anh chỉ về nhà ở vài ngày, đừng làm như định phân nhà thật. Là điềm xấu đấy.
Tôi nói được được.
Sau đó tôi thấy cửa thang máy đóng lại, người đàn ông đẹp trai anh tuấn của tôi cúi đầu đi xuống.
Tôi sửng sốt ngây người, đóng cửa lại rồi nhìn căn nhà của chúng tôi, đột nhiên cảm thấy không biết nên làm gì.
Không còn sức lực nữa.
End chương 20.