Thập Ngũ Niên Chi Dương

Chương 13




Bà nhìn Trương Tử Kiếm nói: “Nhưng lần này mẹ rất thích tiểu Lôi, con cứ thử cùng con bé xem sao. Duyên phận có cái nào là tuyệt đối với không tuyệt đối đâu, biết đâu ngày nào đó con lại thích thì sao.”

Tất nhiên là Trương Tử Kiếm không đồng ý.

Anh mất nửa ngày võ mồm cũng không khiến mẹ anh lùi bước, hai người mẹ một câu con một câu nói nửa ngày. Loại thời điểm này dĩ nhiên tôi sẽ không nói xen vào, mãi đến khi mẹ anh lái xe đi rồi tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được.

***

Sau đó chúng tôi lại thuận lý thành chương lâm vào trạng thái im lặng.

Trương Tử Kiếm không biết nói gì với tôi, anh vừa mới thoát ra khỏi cảm giác khẩn trương lúc trước giờ lại quay về như cũ.

Tôi biết lúc này anh rất xấu hổ, cũng không muốn làm khó anh, tôi cười một tiếng đụng vào vai anh, nói: “Bị dọa ngốc rồi hả? Có tỉnh lại được không? Định đi mua đồ tiếp hay về nhà? Có phải cảm thấy như yêu sớm bị ba mẹ phát hiện đúng không?”

Anh thấy tôi không truy cứu thì nhẹ nhàng thở ra, sụp bả vai xuống nói với tôi: “nếu em không giận thì mình đi mua tiếp, nếu em giận thì mình về nhà anh mới dễ dỗ em.”

Tôi cười nói: “Dỗ cái lông à, may cho anh là em không giận, đừng lo nữa.”

Anh cầm tay tôi, “Bé cưng em không biết đâu, lúc anh quẹt thẻ kí tên cảm thấy có người đứng sau anh, nhưng anh không để ý, đến lúc quay đầu nhìn thấy người thì sợ hết hồn luôn, nói nhảm gì chứ đó chính là mẹ anh mà?”

Khóe miệng tôi nhếch lên, kéo anh đi lên lầu, “Sau đó anh liền cho bà một cái ôm yêu thương hả?”

Anh nói: “Còn ôm cái gì chứ, sợ muốn chết.”

Tôi nói với anh: “Vừa rồi mấy câu mẫu thân đại nhân nói không phải là tùy tiện đâu, em nghĩ bà đã nghi ngờ rồi, em cần chú ý một chút. Mặc kệ anh về nhà nói như thế nào, dù mẹ anh có thích Trương Lôi thế nào thì anh cũng không được liên lạc. Em không thích, đương nhiên anh cố ý liên lạc cũng được, chẳng qua hậu quả thì anh phải gánh lấy. còn hậu quả là gì thì anh có thể phát huy trí tưởng tượng của mình một chút, tùy ý bay bổng.”

Bờ vai anh căng cứng, nhanh chóng lắc đầu: “Bé cưng em đừng nghĩ nhiều.”

Tôi giật giật khóe miệng nói: “Ngoan, ông xã thương anh.”

Buổi tối hôm ấy về nhà, chúng tôi lăn lộn một đống trên sô pha ăn trái cây. Thời tiết bắt đầu lạnh, tôi theo thói quen vẫn mặc áo ngủ, còn Trương Tử Kiếm thì để trần thân trên, bên dưới mặc một cái quần đùi. Tôi ném khăn tắm cho anh, không lại bị cảm lạnh.

Anh lấy khăn tắm phủ lên đầu tôi xoa loạn, tôi phản kháng không được.

Đang đùa nghịch thì điện thoại Trương Tử Kiếm reo, tôi cảm giác có lẽ là mẹ anh gọi. Sự thật chứng inh tôi ngày càng giống Thần Toán.

Trương Tử Kiếm không nghe điện thoại trước mặt tôi, nhưng không phải là anh ra ban công mà do tôi chủ động vào phòng tránh mặt. Tôi không biết vì sao mình lại làm thế, nhưng tôi thực sự không muốn nghe họ nói chuyện.

Tôi dang tay dang chân nằm ngửa trên giường, lúc anh bước vào tôi đã hơi buồn ngủ. Tôi nhắm mắt hỏi anh: “Mẫu thân đại nhân nói gì thế?”

Anh nói: “Hỏi anh định lúc nào ăn cơm cùng Trương Lôi, anh nói anh thật sự không thích, có ăn cơm cũng vô dụng thôi, nên sẽ không gọi.”

Tôi hỏi: “Ừ, sau đó thì sao?”

Trương Tử Kiếm nằm sấp cạnh tôi, muốn nói lại thôi.

Tôi hé mắt nhìn anh, rồi lại nhắm mắt lại hỏi tiếp: “Còn nói gì nữa?”

Trương Tử Kiếm thở dài, nằm xuống cạnh tôi. Anh nói: “Cũng không có gì, chỉ hỏi anh em là ai, làm gì.”

Tôi đoán được, nói: “Nếu bà hỏi nữa thì anh nói em là cấp dưới của anh, nhà không trong thành phố, rất đáng thương.”

Anh sờ tóc tôi, rồi nói: “Không, anh nói né sang chuyện khác. Anh không muốn như vậy nữa, rất mệt, nếu có ngày mẹ cứ hỏi làm anh nóng lên rồi sẽ nói.”

Hô hấp của tôi chững lại một cái, suy nghĩ loạn xạ trong đầu. Rồi tôi không trả lời anh, nói thật, đói với chuyện này tôi cũng không biết phải làm sao.

Tôi không hề muốn anh nói chuyện này cho bố mẹ, vì tôi cảm thấy chúng tôi như bây giờ cũng rất tốt rồi, nếu anh come out thì sẽ gây nên một trận ồn áo gió tanh mưa máu, tôi không muốn phải đối mặt. Hoàn cảnh chính là xấu hổ như thế, anh không nói rõ chuyện của chúng tôi, lại về nhà gặp đối tượng xem mắt mẹ anh giới thiệu làm tôi rất tủi thân, nhưng nếu anh thật sự nói tôi lại cảm thấy phiền.

Gia đình Trương Tử Kiếm không giống gia đình tôi, nhà tôi là một gia đình bình thường như bao nhà khác, nhà nghèo cửa nhỏ, ba mẹ tôi cũng thật tâm tiếp thu anh, coi anh như con trai trong nhà. Nhưng gia đình anh không như thế, không nói việc ba mẹ anh có đồng ý hay không, nếu có đồng ý thì khi tôi với anh về nhà sẽ không khác gì con dâu gả vào nhà giàu, cả đời không được yêu thích.

Mấy điều đó tuy phiền nhưng cũng không phải nguyên nhân chính.

Nếu anh come out thì việc phiền toái nhất là trái tim mẹ anh không tốt. Tôi không biết tố chất tâm lý bà thế nào, cũng không biết bà biết bao nhiêu chuyện giữa chúng tôi. Dù sao lúc trước tôi công khai với mẹ tôi là đồng tính luyến ái thì huyết áp mẹ tôi tăng vọt.

Hình như vào bốn năm trước mẹ anh từng phải mổ một lần. Bẩm sinh trái tim đã có bệnh, tôi sợ đến lúc đó bà không thoải mái sẽ làm Trương Tử Kiếm hối hận.

Đây có lẽ cũng là vấn đề đè nặng tôi nhiều năm khiến tôi không để anh về nhà công khai mọi chuyện. Máu chó có ở khắp nơi trong cuộc sống, tôi đối với nó cực kì sợ hãi, sợ cuộc sống của mình cũng bị một chậu máu chó dội xuống, dội đầy đầu hai chúng tôi, dù sau này có sống cùng nhau thì vẫn còn mùi máu chó.

Vì thế lúc sau tôi vẫn mở mắt hỏi anh, “Gần đây thân thể mẹ anh thế nào?”

Tay Trương Tử Kiếm che mắt, nói: “Vừa rồi có nói, mấy hôm nay ngủ không ngon lắn nên không có tinh thần.”

Tôi nhớ lại lúc sáng gặp bà, tuy cảm thấy không có chút gì giống với không ngủ ngon nhưng tôi vẫn nói: “Thế nên anh đừng xúc động, nói chuyện thì phải nghĩ, đừng làm cho bà không thoải mái.”

Trương Tử Kiếm há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng không thốt nổi lời nào. Nghiêng người gục mặt vào vai tôi, buồn phiền nói: “Em nói xem tại sao em không phải là nữ chứ?”

Tôi cười: “Má, sao anh không nói vì sao anh không phải à nữ chứ?”

Nắm cầm tay tôi sờ soạng, rồi cắn vành tai tôi nói: “Em xem kích thước này của anh, nếu là nữ không phải sẽ phung phí của trời sao?”

Tôi đạp anh một phát, “Mẹ nó đúng là không biết xấu hổ.”

Anh thầm thì, tôi biết có anh có chút phiền lòng nên định trêu anh chút, tôi cầm tay anh thả vào quần mình, nói: “Xoa xoa cho ca ca đi nào.”

Anh ngạc nhiên sau đó trừng mắt nhìn tôi: “Má nó! Thương của người đàn ông của em vẫn còn đây mà phải dùng tay sao?!”

Anh muốn chứng minh cho tôi thấy lời tôi nói đối với anh là sỉ nhục như thế nào, nhưng tôi không có hứng thú lắm, mặc kệ anh ở trên người tôi làm lung tung nhưng đến cuối hai tôi cũng không thật sự làm.

Sáng hôm sau lúc tôi dậy Trương Tử Kiếm vẫn đang ngủ, một tay anh đặt lên trán, một tay kê dưới cổ tôi làm gối. Tư thế ngủ của anh rất phóng khoáng, khuôn ngực nửa hở cực kì đẹp trai. Bỗng nhiên tôi cảm thấy người đàn ông của tôi đúng là càng già càng có hương vị.

Mở mắt ra liền thấy khuôn mặt cực kì đẹp trai của anh, rồi tự dưng nghĩ lại bộ dáng vừa ngu ngốc đê tiện lại vừa dễ thương lúc bình thường của anh, trong lòng liền ngứa ngáy.

Tôi xoa bóp cằm anh, nói: “Trương Tử Kiếm, hôm nay anh đẹp trai thật đấy.”

Anh đang mơ màng ngủ bị tôi bóp tỉnh, sau đó giơ cái tay vừa vắt trán nắm lấy tay tôi đưa lên miệng hôn, thì thầm nói: “Bé cứng, em dậy sớm thế…”

Tôi cảm thấy cuối tuần đẹp như vậy mà chỉ ngủ thì hơi đáng tiếc, vì thế tôi xoay người đè lên anh, Trương Tử Kiếm mở mắt ngay lập tức.

Anh bị đè đến mặt đỏ bừng, vỗ vỗ mông tôi, “Người đàn ông…của em….sắp…bị em đè…chết rồi…”

Thế nên mới nói những thứ trong tiểu thuyết như người này nằm sấp trên thân thể người kia đều là giả dối. Dù sao thì mỗi lần tôi thả lỏng đè lên người anh thì Trương Tử Kiếm toàn nói chuyện như kiểu phổi sắp bị tôi đè lòi ra ngoài đến nơi.

Nhưng cũng có thể do hình thể chúng tôi khá tương đương, nếu là 1m61 với 1m9 thì chắc chắn có thể làm được.

Tôi hỏi anh: “Còn mệt hay không?”

Mặt anh đỏ lên, nghẹn ra một câu: “Không ….mệt….”

Tôi thỏa mãn lăn khỏi người anh, sau đó Trương Tử Kiếm liều mạng ho. Tiếng ho không dứt, lúc này tôi mới nhớ anh vừa mới khỏi viêm phổi xong, tuy bây giờ tốt rồi nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Tôi trách bản thân không tốt, vỗ vỗ sau lưng anh, thấy anh ho đến chảy cả nước mắt thì có chút đau lòng, đi xuống chắt cho anh cốc nước.

Sau khi anh khỏi viêm phổi thì trong phổi vẫn còn ít dịch lưu lại, có lẽ bị tôi đè nên bùng phát.

Tôi nói: “Nhìn xem đáng thương chưa này, yếu ớt quá.”

Trương Tử Kiếm hòa hoãn lại, hỏi tôi: “Bé cưng, đêm qua em mơ cái gì mà vừa sáng ra đã muốn giết anh hả?”

Tôi nói: “Mơ thấy anh ngoại tình, em bắt được kẻ thông dâm ngay tại giường.”

Trương Tử Kiếm vui vẻ: “Giấc mơ này của em quá không thực tế rồi, tất cả chỉ là hư ảo thôi.”

Hai người chúng tôi đùa nghịch trên giường một lúc, đến khi tôi đói bụng Trương Tử Kiếm mới rời giường làm đồ ăn sáng cho tôi. Lúc tôi rửa mặt xong, ra khỏi toilet thì nghe thấy chuông điện thoại của Trương Tử Kiếm reo.

End chương 13.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.