Thập Ngũ Niên Chi Dương

Chương 10




Tôi sờ cái đầu ướt sũng của anh, nói: “Anh muốn thì làm đi, đừng để ý em.”

Anh nói: “Không phải anh muốn thế kia, anh muốn em cơ.”

Tôi có chút hiểu ý anh, nhưng đôi khi mi biết nơi đó có vấn đề, bọn mi cũng biết lầm đường rồi thế nhưng mi không thay đổi được, cũng không khống chế được.

Tôi ôm anh, nói: “Vậy em cho anh ôm lâu hơn một chút.”

Anh tựa đầu vào bả vai tôi cọ cọ mũi.

***

Trương Tử Kiếm rất hiểu tôi cũng giống như tôi rất hiểu anh. Anh hiểu được tâm tình tôi khi đối đáp với anh, anh biết việc này không thể chỉ làm nũng, mắng chửi người hay giở thói ra là có thể qua được.

Nhưng anh có chút luống cuống, vì nó không chỉ ảnh hưởng đến chúng tôi trên mặt tình cảm mà đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến sự hài hòa giữa chúng tôi, nhất là trong cuộc sống tình dục.

Mấy ngày gần đây tôi rất hay về nhà, nhà của bố mẹ tôi ý. Trương Tử Kiếm không hề oán hận, tôi đi đâu anh cũng đi cùng, tuy tôi đã nói anh không cần đi cùng.

“Hôm nay anh tan làm thì về nhà luôn đi, tối nay em đến chỗ mẹ.” Tôi nói xong thì mới nhận ra, lại thêm một câu, “À, nếu anh muốn thì đến cùng cũng được.”

Anh gật đầu, “Được, chờ anh đến đón em.”

“Vậy anh muốn ăn gì không? Để em bảo mẹ làm.”

Anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Ăn gì cũng được, em thích ăn gì thì anh ăn đấy.”

Tôi cười: “Phu xướng phụ tùy hả?”

Thế mà Trương Tử Kiếm lại thật sự gật đầu: “Đúng vậy, một đời của anh đều tùy em.”

Tâm tình tôi rất tốt, sờ sờ tay anh: “vợ ngoan.”

Anh không hề phản bác tôi.

Tôi thừa thắng xông lên, vui vẻ khiêu cằm anh, nói: “Lại đây nào, gọi ông xã đi, gọi ngọt một chút, ngọt như đường ý.”

Anh ‘phì’ một tiếng bật cười, nghiêng mặt sang dụi dụi tay tôi, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy dung túng nhưng cũng có chút giống như đang nhìn đứa ngốc.

Anh nói: “Ông xã.”

Tôi có cảm giác như nông dân được đổi đời đang ca múa ấy, mẹ nó thật giống như thù lớn được báo, trước kia lúc trên giường tôi bị bắt nói không biết bao nhiêu lần.

Luôn có người nói chỉ có kẻ ở bên trên mới là ông xã, mẹ nó chứ giới tính đều như nhau, để cho mi ở bên trên là do ta quan tâm bao dung mi, chứ có ít hơn mi gì đâu. Thế nên tôi rất ít khi lên mấy diễn đàn đồng tính, bởi vì tam quan không hợp đó.

Tôi chỉ là yêu phải đàn ông, nhưng không có nghĩa tôi biến thành phụ nữ và không thể làm chồng người khác được.

“Ngoan, hôm nay ông xã đưa em về nhà chồng,” Tôi lấy ngón tay vỗ vỗ mặt anh, “cuối tuần lại dẫn em đi shopping.”

Trương Tử Kiếm vẫn cười, biểu tình không thay đổi.

Thật là không bình thường, tôi nghĩ vậy, nhìn biểu tình đó của anh làm tôi cảm thấy như được sống lại.

Ngẫm lại thì đúng là Trương Tử Kiếm rất được, cao phú soái còn rất thâm tình, khăng khăng một mực chỉ yêu tôi, tiền lương cũng cất hết vào ví tiền của tôi.

Tôi thừa nhận đây là ngày tôi cảm thấy thoải mái nhất dạo gần đây. Không biết tại sao, nhưng có thể do thời tiết tốt, cũng có khi là đến lúc xuân tâm nảy mầm.

Buổi chiều tôi gọi điện cho mẹ, nói buổi tối tôi sẽ đến, muốn ăn sủi cảo nhân thịt bò.

Mẹ tôi vui vẻ nói được, tý nữa sẽ bảo ba tôi đi mua thịt bò về nặn, Tử Kiếm cũng đến phải không? Nếu Tử Kiếm cũng đến thì mẹ sẽ làm thêm chút thịt dê.

Tôi nói: “Không cần cố ý làm cho ảnh, thịt bò anh ấy cũng thích rồi, ảnh là lợn đó.”

Mẹ tôi không hài lòng chậc một tiếng, kêu tôi đừng có bắt nạt anh quá.

Tôi nói: “Mẹ đừng bất công nữa, chả nhẽ con lại hoài nghi mình là được nhặt về, mẹ phải nhớ Trương Tử Kiếm chỉ là con dâu mẹ, còn con mới là con ruột đó.”

Rõ ràng là mẹ bị từ con dâu này thu phục rồi, cười mắng tôi nhưng vẫn rất vui vẻ. Mẹ nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Thôi ăn thịt bò vậy, không ăn thịt dê nữa, hôm qua mẹ thấy Tử Kiếm vẫn hơi ho, chưa khỏi hẳn đâu.”

Tôi đồng ý.

Sau khi tắt điện thoại thì thấy tin nhắn Trương Tử Kiếm gửi đến: Bé cưng, anh có chuyện muốn báo.

Tôi nhướn mày, trả lời: “Gọi ông xã. Nói đi.”

Một lát sau tin nhắn của anh gửi đến: Ông xã, vừa rồi Trương Lôi gọi điện thoại cho anh, anh không biết là ai gọi nên nhận. Cô ấy hẹn anh nhưng anh nói anh có người trong lòng rồi, xin lỗi sau này sẽ không tiếp nữa. Giờ chủ động xin chỉ thị của cấp trên, xin tổ chức xử trí khoan dung. Việc này chúng ta nói sau có được không.

Tôi xem tin nhắn. Nhìn hồi lâu, đến dòng cuối thì có chút ngây ngẩn.

Đây là lần đầu chúng tôi nhắc đến chuyện này kể từ ngày ấy, tôi không hỏi anh còn liên lạc với người ta không, anh cũng không chủ động nói với tôi. Tôi biết anh sợ tôi giận, sợ không khí yên bình vừa mới có lại giữa chúng tôi vì việc này mà đông cứng.

Nói thật, tôi cũng không hiểu sao mình lại để ý chuyện lần này như vậy. Trước kia chuyện này cũng xảy ra rồi, nhưng nháy mắt cái tôi liền quên. Thế nhưng lần này lại cứ như cái nút buộc trong lòng tôi, không chạm thì không đau, nhưng chạm vào là lại hoang mang. Có lẽ vì lần này tôi tận mắt chứng kiến, còn thấy mẹ Trương Tử Kiếm vừa lòng với cô con dâu kia như thế nào.

Cũng có khi chỉ do tôi không vững lòng.

Tôi liều lĩnh xin nghỉ để đến với anh, anh nằm viện tôi nằm với anh, ở đến khi cả hai đều nhớ nhà. Đến lúc vui vẻ về nhà mong muốn cuộc sống mới thì lại gặp cảnh anh với mẹ anh thân thiết với đối tượng xem mắt, mẹ anh thì cứ tiểu Diệp tiểu Diệp khiến tôi cực kì khó chịu. Cả nhà ba người của anh ngọt ngào đi ăn cơm, còn tôi thì chán nản về nhà ăn một bàn ăn lớn mẹ tôi làm cho anh.

Thực ra tôi có để ý mà, là người thì sẽ cảm thấy đau khổ thôi. Cho dù rộng lượng đến đâu thì cũng phải có một chút.

Giống như dây pháo bị đốt sắp vang lên tiếng nổ rồi thì lại bị một gáo nước lạnh dập tắt, cuối cùng chỉ còn lại người đốt và một dây pháo đang bốc khói. Mi vẫn muốn để nó nổ nhưng có đốt lửa lớn thế nào cũng vô dụng, không đốt được.

Nhưng cũng không phải dây pháo đó không đốt được nữa, mi chỉ cần hong khô nó dưới ánh mặt trời, hoặc cắt bỏ đoạn ướt đi thì vẫn có thể.

Tôi không trả lời tin nhắn ấy, cũng không biết tại sao mình lại làm vậy.

“Yo, Diệp ca, sao lại ngẩn người thế?”

Tôi nghe thấy có người nói chuyện với mình, ngẩng đầu thì thấy hóa ra là Tần Châu. Cậu cầm cả một cái giỏ đầy cherry lớn chín mọng, đặt lên bàn tôi.

Tôi lấy ra hai quả rồi trả lại cho cậu nói: “Cảm ơn nha.”

Cậu lại đẩy cho tôi, “Em không thích ăn cái này, ban trưa ăn cơm cùng người ta rồi được cho, em nghĩ cầm về văn phòng ai thích thì ăn.

Tôi cười nói: “Rất ngọt, thích hợp với các cô nàng đấy.”

Sau đó tôi liền làm chủ mang đống cherry đi phân phát. Chỗ chúng tôi không có nhiều ban nhưng phụ nữ cũng không thiếu.

Nếu lúc trước tôi còn không chắc chắn lắm Tần Châu bị sao, thì giờ có thể xác định rồi. Tên tiểu tử này có vẻ quá nhiệt tình với tôi, hoặc là nói quá niềm nở.

Tôi cũng không ngờ lão già hơn ba mươi tuổi như tôi còn có thể hấp dẫn những người trẻ tuổi như vậy. Xem ra tôi còn rất có mị lực, tôi cứ ngỡ mị lực của mình đã cùng Trương Tử Kiếm củi gạo dầu muối hao mòn sạch sẽ rồi chứ.

Thế nhưng đứa trẻ này vẫn chưa nói rõ ra, tôi cũng không thể nói với cậu, này chú em, mau đổi đối tượng đi, tình cảm của ca tẩu cậu rất tốt, như keo như sơn, chỉ thỉnh thoảng mới có chút mâu thuẫn nhưng sẽ không gây ảnh hưởng gì nha. Đùa sao.

Aiii, nghĩ đến vấn đề này còn có chuyện phải than thở đây, anh với chị dâu chú còn có khúc mắc nhỏ vẫn chưa giải quyết nè. Anh được người ta gọi là chồng mà cảm thấy luống cuống hổ thẹn đó, nói chung là giờ anh đâu có cứng nổi.

Nghĩ nghĩ, tôi lại gửi tin nhắn cho Trương tử Kiếm.

Tôi đem quả cherry còn lại thả vào lòng bàn tay, giơ lên những ngón tay thon dài tuyệt mĩ, chỉ là móng tay cắt hơi quá nên xấu chút, nhưng cũng không thể nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó.

Tôi viết dưới bức hình, đây là cherry siêu lớn Tần Châu cho em, rất ngọt

Tôi thừa nhận là tôi cố ý, bởi vì cái tin nhắn trước anh gửi cho tôi khiến tinh thần sung sướng của tôi giảm bớt.

Tôi cứ nghĩ Trương Tử Kiếm sẽ sớm nhắn lại cho tôi, tỏ vẻ anh tức giận như thế nào, vậy mà không có.

Mãi đến khi hết giờ làm anh vẫn không hề liên lạc với tôi, sau đó lúc ra về tôi thấy ghế sau xe anh bày hai thùng cherry nhập khẩu mà siêu thị hay bán.

Tôi rất muốn nói Trương Tử Kiếm sao anh vẫn ngây thơ như thế. Nhưng thực sự chịu không nổi cong khóe môi, thực ra tôi rất không muốn thừa nhận mình thích anh như vậy. loại tâm tính không được tự nhiên này đôi khi khiến tôi rất phiền muộn, đôi khi lại khiến tôi thấy muốn khóc, dễ thương không chịu nổi.

Đáng ghét.

“Sau này đừng ăn bậy đồ người khác cho nữa.” Trương Tử Kiếm không nhìn tôi, nghiêng mặt sang bên kia nói: “Ai biết có sạch sẽ không.”

Tôi nhướn mày nói đồng ý.

Anh liếc nhìn tôi rồi nói: “Em muốn ăn gì thì nói với anh, lúc xong việc anh sẽ đi mua cho em, muốn bao nhiêu cũng được.”

Tôi nói: “Vậy em muốn một tấn.”

Anh nói được.

Tôi nói: “Bản lĩnh quá ha!”

Anh nắm tóc tôi, xoa loạn lên rồi nói tôi chính là bản lĩnh của anh.

Hai chúng tôi anh một câu em một câu, cả đường cứ ồn ào. Tôi cho mẹ một thùng cherry, mẹ hỏi tôi sao lại mua nhiều thế, tôi nói là do Trương Tử Kiếm bị động kinh.

Trương Tử Kiếm vẻ mặt chăm chú nói với mẹ tôi: “Mẹ ạ, em ấy cứ tùy tiện ăn đồ người lạ cho, con sợ thuốc trừ sâu ở trên đó chưa rửa sạch đến lúc ăn vào lại đau bụng.”

Mẹ tôi chỉ cười không nói gì.

Tôi bĩu môi: “Hai quả cherry cũng đau bụng hở?”

Anh gật đầu, “Có vài người đến một quả cũng không ăn được.”

Tôi không nói nữa. Tôi đoán có lẽ cả buổi chiều nay trong lòng anh đã tức điên rồi, thế nhưng chắc vẫn chột dạ chuyện cũ với tôi nên không dám phát tác. Trong lòng tôi vui chịu không nổi, tôi nghĩ có lẽ mình đã học xấu rồi.

Hư hỏng hơn trước. Nhưng rất vui.

Trên đường về nhà tôi nói: “Bây giờ cậu ấy ngồi ngay cạnh em, em không thể cái gì cũng không nhận được, mà người ta cũng còn trẻ, bộ dáng cũng không tệ, ở bên cạnh thấy cũng được.”

Anh nhìn tôi, tôi cảm thấy trong đôi mắt anh có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy.

“Hơn nữa lúc em xin nghỉ cậu ta cũng làm giúp em rất nhiều, chắc phải xem lúc nào rảnh mời cậu ấy bữa cơm.”

Ngọn lửa trong đôi mắt anh thành công thiêu cả mặt anh thành đen xì.

Anh vẫn chưa nói câu nào, mặt xầm xì chảy dài. Tôi biết anh không muốn tức giận lúc này, vì cuộc sống tình dục của chúng tôi vẫn còn chưa bình thường trở lại.

Giờ anh đang cố gắng tiêu cơn giận nên vẫn im lặng.

Sau đó tôi đoán anh tiêu không được, che chắn không tốt nên một ngọn lửa nhỏ thoát ra rồi. Anh bình tĩnh nói: “Giờ không cứng nổi với anh thì dĩ nhiên sẽ nghĩ đến mấy thứ đó?”

“Ai lại không thích trẻ tuổi?”

“Chê anh già chứ gì?”

End chương 10.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.