Thập Đại Khốc Hình

Chương 4




“Công công thật lớn tiếng.” Tiểu Chu xoa hai tay nói”Ngươi không biết xấu hổ, nhưng cũng nên giữ mặt mũi cho hoàng đế vài phần. Ở ngay ngoài cửa làm loạn thế này, còn ra thể thống gì nữa.”

Tiểu thái giám kia ngây người ngẩn ngơ, dù sao cũng là hầu cận bên người hoàng thượng, cũng coi như có chút thông minh, bùm một tiếng quỳ xuống, tự vả vào miệng mình mấy cái, liên thanh nói: “Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, nô tài là cẩu, cẩu không biết nhìn người, đại nhân sao có thể cùng nô tài so đo?”

Tiểu Chu chớp mắt, không nhìn gã, nói: “Công công làm sao phải như thế, ý tứ của Hoàng Thượng, chúng ta phận thần tử, lại dám làm trái sao? Phiền công công dẫn đường.”

Tiểu thái giám kia khi không lại ăn mấy bạt tai, trong lòng ủy khuất, nhưng không dám ho he. Ngoan ngoãn đứng dậy đi trước, xuyên qua ngự hoa viên, dừng lại trước hành lang thiên điện: “Nghiêm đại nhân, mời.”

Tiểu Chu chậm rãi bước trên thảm, đi vào trong phòng, cảm giác lo lắng dâng lên. Mấy cung nữ vén màn lên, chỉ thấy Hoàng Thượng ngồi cạnh bàn, cầm trong tay một quyển thư, liền một thân quan phục quỳ xuống: “Vi thần Nghiêm Tiểu Chu khấu kiến Hoàng Thượng.”

Chu Viêm Minh lại giống như không nghe thấy, hồi lâu, mới chậm rãi liếc qua Nhất Hiệt Thư.

Tiểu Chu cứ thế quỳ trên mặt đất, y vốn có hàn tật, lần trước quỳ trong tuyết nửa ngày, bây giờ chỉ cần dùng một chút lực, đều đau như kim châm. Gần một canh giờ sau, chân cũng hóa gỗ, trên mặt đất đọng lại một vũng mồ hôi.

Chu Viêm Minh lúc này mới nhìn y một cái nói: “Ồ, Nghiêm khanh tới từ bao giờ, xem trẫm kìa, đọc sách tới hồ đồ, mau đứng lên đi.”

Tiểu Chu một tay chống trên mặt đất, hồi lâu sau cũng chưa thể đứng lên. Chu Viêm Minh đỡ thắt lưng y, hơi dùng một chút lực, đã đem y ôm vào lòng. Tiểu Chu hai chân cứng đờ khó chịu, bất giác khẽ kêu một tiếng. Chu Viêm Minh cởi giày y, nắm chân y nói: “Sao lại lạnh thế này.”

Tiểu Chu cúi đầu, không nói lời nào. Chu Viêm Minh thay y xoa nắn vài cái, rồi phân phó cung nữ: “Chuẩn bị bồn nước nóng.”

Lại nhìn y cười nói: “Ngươi cũng thật là, đã đến đây rồi, sao không chịu lên tiếng, tự nhiên lại để tật cũ tái phát.”

Chỉ trong chốc lát, cung nữ đã chuẩn bị xong thủy bồn, hầu hạ Tiểu Chu cởi tất. Hơi nước nóng bốc lên cao, Tiểu Chu hơi co rúm lại, cung nữ cầm lấy chân y ấn mạnh xuống. Y ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng, chỉ cắn chặt khớp hàm, mồ hôi lạnh tuôn đầy mặt.

Chu Viêm Minh ôm y, hôn lên khuôn mặt y: “Biện pháp này chính ngươi nghĩ ra, dùng ở trên người mình, tư vị thế nào hả?”

Tiểu Chu đôi môi run rẩy, đau đến nhắm nghiền mắt. Chu Viêm Minh mỉm cười, luồn tay vào vạt áo y: “Ngươi lúc này thật ngoan.”

Tiểu Chu ngẫu nhiên bị hắn ôm trong lòng, muốn động cũng không thể động. Quần áo cởi phân nửa, phần da thịt lộ ra lạnh phát run. Chu Viêm Minh xoa nắn nhũ hoa y, cười khẽ: “Lúc ngươi dạy dỗ người khác, quả nhiên là nửa phần cũng không lưu tình, tại sao khi chính mình nếm trải liền biến thành cái bộ dạng này?”

Tiểu Chu không lên tiếng, gắt gao cắn môi mặc cho hắn bài bố. Chu Viêm Minh nâng mặt y, bóp chặt khớp hàm khiến y mở miệng. Y khẽ nức nở, đầu lưỡi nóng như lửa của đối phương cơ hồ làm y hít thở không thông. Cả người y đổ rạp về phía sau, rồi lại bị Chu Viêm Minh kéo trở về, siết thật chặt.

Liền sau đó lại cảm thấy vật trong hạ thân trướng lớn, y hoảng sợ đứng lên, một chân chạm đất, cả người liền chịu một cú đả kích. Chu Viêm Minh cười nhạt tháo hạ khố y: “Cũng không phải lần đầu tiên, ngươi sợ cái gì?”

Tiểu Chu bị hắn khóa trên đùi, hậu huyệt nhất thời trướng đến nứt ra. Y cúi đầu ai oán kêu một tiếng, chống bả vai hắn giãy dụa. Chu Viêm Minh lại giữ chặt thắt lưng y, thấp giọng uy hiếp: “Ngươi mới vừa rồi ở tiệc rượu nói cái gì? Cái gì mà cứ để người khác cường bạo, muốn thay đổi khẩu vị à?”

Tiểu Chu sao không biết thái độ làm người của hắn, không dám giãy dụa, mặc hắn siết chặt thắt lưng, đem tính khí cực đại một chút lại một chút tiến vào cơ thể y. Tiểu Chu đau đến sắc mặt đều thay đổi, vật kẹp trong hạ thân nóng rực, như là muốn đem y xé rách từ phía trong. Chu Viêm Minh không vì vậy mà buông tha y, bức y ngồi thẳng lưng, đem côn th*t liên tục nhả ra nuốt vào, khiến cho y sợ hãi hung khí kia đến cực điểm. Tiểu Chu trước mắt từng đợt biến thành màu đen, rốt cục thì chịu không được tra tấn, dần dần ngất đi.

Tỉnh lại, cũng là do một trận đau nhức bức tỉnh. Bên ngoài sắc trời đã tối, không biết khi nào người đã nằm ở trên giường, bị Chu Viêm Minh một tay khắc chế, giấu khuôn mặt y trong vạt áo ngủ bằng gấm của hắn, người trên thân dị thường thô bạo ra vào hậu huyệt y, cái loại đau này không thể nói rõ là đau thế nào, chỉ là đã đau tới cực điểm, ngược lại sớm mất đi cảm giác.

Chu Viêm Minh thấy y tỉnh lại, liền đem y ôm vào lòng, tính khí cực đại cương cứng nhanh chóng đi vào, Tiểu Chu cũng bất chấp cái gì, thét lên một tiếng liều mạng muốn thoát khỏi hắn. Chu Viêm Minh gắt gao trụ giữ y, cảm thấy y toàn thân đều run rẩy, giống như một con vật nhỏ đang giãy dụa. Theo bản năng miết nhẹ gương mặt y, quả nhiên là một mảnh ướt sũng, liền mạnh mẽ kéo gương mặt ấy lại gần, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

Tiểu Chu khóc, nước mắt cứ thế tuôn chảy như sông. Chu Viêm Minh nhìn y cười khẽ: “Phi tử của ta có người nào khóc đâu, ngươi thật cũng lạ, ngày thường thế nào cũng không thấy ngươi rơi nước mắt. Thử gọi văn võ bá quan đến mà xem, sẽ chẳng dọa họ nhảy dựng đi.”

Tiểu Chu khóc hồi lâu đã mệt mỏi, không còn nghe được hắn nói gì, nhắm mắt nặng nề ngủ.

Ban đêm lại bừng tỉnh, hậu huyệt đau đến lợi hại, nghĩ muốn đổi tư thế ngủ, vừa động lại càng thêm đau đớn khó nhịn, lặng đi trong chốc lát, mới chậm rãi nghiêng mình. Ngẫu nhiên đụng phải cánh tay Chu Viêm Minh, cánh tay dài mà cường tráng, cơ bắp săn chắc, bất tri bất giác liền vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Thật cứng rắn, dẻo dai đến tận xương thịt, nhất định phải trải qua bao phen tập luyện khốn khổ đi? Nghĩ đến vật to dài dưới hạ thân hắn, tâm bất giác nảy lên một đợt run sợ. Y hô hấp dần dần trầm trọng, trong khoảnh khắc, đôi mắt phượng dài nhỏ của Chu Viêm Minh quang hoa bắn ra bốn phía, mí mắt hơi mở ra.

Đầu ngón tay Tiểu Chu còn dừng lại trên da thịt hắn, hai người đối diện một lúc lâu, Chu Viêm Minh liền nhẹ nhàng đem y kéo vào trong lòng,ngực: “Ngày thường thông minh như vậy, trẫm cũng sẽ không làm khó ngươi.” Thấy y vẫn như cũ không lên tiếng, liền nâng khuôn mặt y, ôn nhu nói: “Về sau đừng làm chuyện thất đức thế này nữa, thành thành thật thật đi theo trẫm, trẫm sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Tiểu Chu hơi chấn động, không lên tiếng trả lời. Chu Viêm Minh chăm chú nhìn y, cũng không biết y rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đã thấy con ngươi đen thẫm của y lóe sáng, có chút động tình, không khỏi chậm rãi siết chặt y.

Từ trong cung đi ra đã là giờ Ngọ. Chu Viêm Minh phái người mang kiệu đuổi y về phủ.

Tiểu Chu làm quan xưa nay thanh liêm, nơi ở cũng là Chu Viêm Minh âm thầm trợ cấp cho y rất nhiều, gần đây mới bài trí xong xuôi.

Gia nhân tên Nghiêm An thấy y bị xích hai chân, đau lòng, cơ hồ rớt nước mắt: “Thiếu gia ….này…đây là …”

Tiểu Chu lại khoát tay áo, ý nói hắn không cần ngạc nhiên. Nghiêm An đỡ y vào phòng, lúc này mới nửa quỳ xuống dưới, vỗ chân y nói: “Chuyện tốt này lại là Hoàng thượng làm ra?”

Tiểu Chu thở nhẹ một tiếng, gạt tay Nghiêm An: “Cũng không trách hắn được.”

Nghiêm An bỗng nhiên đứng dậy nói: “Sao lại không trách hắn?”

Tiểu Chu lặng im một lúc lâu, đáp: “Đó là một người thông minh, chỉ là tâm vướng bận một chữ tình, lại vì thế mà trở nên ngu muội.”

Nghiêm An khiếp sợ trừng mắt: “Thiếu gia, người nói cái gì? Có thể nào —— có thể nào người đối với hắn ——”

Tiểu Chu thản nhiên nói: “Ta đối với hắn —— ta đối với hắn có thể có cái gì, ta cũng không phải nữ tử, còn chú ý một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa sao?”

Nghiêm An vội hỏi: “Chính là đạo lý này, thiếu gia, vậy trên đời này, người nào đáng giá để thiếu gia ái mộ?”

Tiểu Chu nghiêng người nằm ở trên giường, nói: “Được rồi, ta thật sự rất mệt, ngươi sẽ không ở bên tai ta lải nhải không ngừng chứ.”

Nghiêm An si ngốc

Nhìn bộ dáng y, thân thể cơ hồ trong suốt như bạch ngọc, che kín nhiều điểm hồng ngân. Nghiêm An cảm thấy trong lòng chua xót, không rõ đó là tư vị gì, cũng không rảnh tay tìm hiểu. Hắn chưa kịp thở một hơi, tay đã bị y mãnh liệt nắm lấy: “Ngươi đang nghĩ gì?”

Nghiêm An hơi hơi vặn vẹo khuôn mặt, hít sâu một hơi nói: “Thiếu gia, nô tài… nô tài…”

Tiểu Chu nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên mỉm cười: “Lẽ nào, ngươi cũng thích thân thể này?”

Nghiêm An hô hấp càng thêm gấp gáp, lại bùm một tiếng quỳ gối trước giường: “Thiếu gia, nếu trong lòng nô tài có tà niệm, thiếu gia hãy đánh chết nô tài đi.”

Tiểu Chu buông lỏng tay hắn ra, nói: “Ngươi biết là tốt rồi.”

Nghiêm An yên lặng thối lui ra ngoài, thay y đóng cửa. Chỉ hận tâm tư không giống như cửa sổ, không thể tùy ý mà mở ra đóng vào. Tuy rằng đã trao lời thề son sắt, nhưng lại nảy sinh tạp niệm, làm sao có thể nói dứt bỏ liền dứt bỏ được?

Tiểu Chu xưa nay thể chất yếu đuối, chân bị phỏng nhưng ước chừng hơn một tháng mới chuyển biến tốt lên. Chu Viêm Minh phái Phúc Hỉ đưa thuốc chữa thương tới. Nghiêm An tìm một cơ hội ném tất cả ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Chu chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, không buồn so đo.

Nghiêm An mười hai tuổi bán mình cho Nghiêm phủ, cùng Tiểu Chu là chủ tớ. Nhưng nhiều năm qua trằn trọc trắc trở, tình cảm này, thật khó có thể nói thành lời.

Là hầu cận của Tiểu Chu, Nghiêm An cũng lo lắng, sợ bọn nô tài tay chân thô thiển, hầu hạ không chu toàn, bỏ lại mọi việc vặt vãnh khác trong phủ, toàn tâm toàn ý hầu hạ Tiểu Chu. Tiểu Chu đi đứng bất lợi, đi nhà xí cũng phải phải để hắn cõng đi. Nghiêm An lại kính y như thần, nào dám có nửa phần động tâm.

Lại nói một ngày này, đầu bếp làm tổ yến nấu đường phèn, Nghiêm An biết Tiểu Chu xưa nay ghét đồ ngọt, liền bưng chung trà ôn nhu ngồi cạnh, một ngụm một ngụm giúp y uống.

Tiểu Chu nhíu mày, tính y vốn cô lãnh, nhưng dù sao cũng cùng Nghiêm An quen biết đã lâu, tự nhiên tỏ ra vài phần thái độ. Nghiêm An biết tính y, cũng không dám cười, chỉ nhẫn nại giúp y dùng bữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.