Thập Đại Khốc Hình

Chương 3




Đạo quân thần của nho gia cổ xưa cùng với đạo Chu công chi lễ của Khổng – Mạnh, Chu Viêm Minh một chữ cũng không chịu tin. Hắn biết rõ những người này ở dưới chân hắn hô vạn tuế, nhưng chẳng can hệ đến thiên tử gì cả, bọn họ sở dĩ sợ hãi, bất quá là do tính tình hay thay đổi và thân phận hoàng gia của hắn thôi. Cho nên quan trường người người khổ tâm luồn cúi, cũng chỉ có kẻ kia lợi hại, có lẽ do tâm bằng phẳng không chút mưu cầu nên khổ ải, nhưng đến nước này rồi cũng phải tranh đoạt một phen chứ?

Chu Viêm Minh biết lòng người khó lường, đối với chuyện Tiểu Chu không màng danh lợi, không suy bì hơn thua càng cảm thấy nghi kỵ, người này, phía dưới bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần kia không biết còn ẩn giấu tâm tư xấu xa đến nhường nào.

Đang mải suy nghĩ, chợt nghe Trấn nam vương Chu Viêm Húc cười khẽ một tiếng nói: “Hoàng Thượng hồn vía lên mây, tâm không ở nơi này, chẳng biết là đang nghĩ đến mỹ nữ nào nơi hậu cung?”

Chu Viêm Húc là đệ đệ cùng cha khác mẹ với đương kim Thánh Thượng, thái độ làm người thập phần khiêm tốn, khôi hài. Chu Viêm Minh tâm tính đa nghi, hỉ nộ vô thường, cũng chỉ có Chu Viêm Húc dám cùng hắn nói giỡn. Chu Viêm Minh đối với hắn dù sao cũng khác hẳn với người bên ngoài, vài lần bị hắn chống đối ra mặt, nhưng chưa bao giờ trách tội hắn.

Ai ngờ hắn còn chưa dứt lời, Chu Viêm Minh liền trầm mặt nói: “Trẫm cùng việc phi tần hậu cung cũng có thể để ngươi lấy làm trò cười sao?”

Chu Viêm Húc ngẩn ra, hắn nào biết người Hoàng Thượng một lòng sở niệm, cùng với hậu cung ba ngàn người kia không hề quan hệ. Như một đao đánh vào vết thương, vội quỳ xuống nói: “Thần đệ không biết sâu cạn nặng nhẹ, mong hoàng huynh thứ tội.”

Chu Viêm Minh đầy bụng tà hỏa bị một tiếng “hoàng huynh” như gió quất vào mặt, mất chí khí, vung tay lên nói: “Bình thân, trẫm xem như không thấy bộ dáng cợt nhả này của ngươi.”

Chu Viêm Húc lại trưng bộ mặt cười cợt nói: “Cả triều văn võ, mỗi người đều có việc riêng, chỉ có thần đệ có thể cùng Hoàng Thượng giải sầu mà.”

Chu Viêm Minh nhoẻn miệng cười nói: “Thôi thôi, Thánh tổ Hoàng đế một đời anh danh, sao lại sinh ra 1 kẻ dở hơi nhường này.”

Không khí vốn dị thường căng thẳng, nhờ có hồi nháo loạn của Trấn nam vương này, mới thấy vài phần thân thiện. Đãi bộ thượng thư Cảnh Loan Từ liền nhân cơ hội cười nói: “Hoàng Thượng, có rượu mà thiếu thơ, không khỏi mất nhã hứng, chi bằng để các vị đại nhân ở đây xuất khẩu thành thơ, lấy thêm hứng thú.”

Chu Viêm Húc giành trước kêu lên: “Ngươi thật hay giảng đạo lý, biết rõ bổn vương kém khoản văn thơ, cố tình đưa ra ý kiến này sao.”

Mọi người nhất thời cười vang. Chu Viêm Minh cười nói: “Ngày thường không chịu chăm chỉ đọc sách, hiện tại lại oán hận ai, vậy khúc dạo đầu để ngươi làm đi.”

Chu Viêm Húc kêu một tiếng khổ, vò đầu bứt tai suy nghĩ một lúc lâu, nhìn cây hoa mai ngơ ngác nói: “Giá hoa khai đắc hảo hi kì——” (Hoa kia nở thật kỳ lạ)

Thần tử muốn cười lại không dám cười, nhịn đến mức mặt đỏ tai hồng, cơ hồ có thể gây nội thương. Chu Viêm Minh cũng phì cười, đối với đệ đệ dở hơi này hoàn toàn không có biện pháp. Ngẫu nhiên cũng có thể bới ra thiếu sót, Tiểu Chu một tay thưởng thức rượu trong chén ngọc lưu ly, mi mắt buông xuống, cơ hồ trên khuôn mặt vốn không tỏ rõ hỉ nộ ái ố lóe lên một tia chán ghét.

Chu Viêm Húc dường như nghĩ ra câu thơ tiếp theo, rung đùi đắc ý thì thầm: “Nhất đóa nhất đóa đại như lê …..” (một đóa lại một đóa to như hoa lê =.=)

Lần này, Cảnh Loan Từ phụt ra một ngụm rượu, vội túm Chu Viêm Húc nói: “Vương gia, hai câu sau, để vi thần làm tiếp đi.”

Cũng không đợi hắn chối từ, liền mở miệng thì thầm: “Tuy tự lê hoa do thắng tuyết, hà lao Chức Nữ tá vũ y.” (Giống như hoa lê trong tuyết, chẳng khác gì Chức nữ khoác vũ y)

Mọi người ngồi đó đều kêu một tiếng hảo, khen: “Khúc dạo đầu của Vương gia phong lưu kì thú, hai câu kết của Cảnh đại nhân cũng thực hay lắm.”

Chu Viêm Húc sao không biết Cảnh Loan Từ thay hắn che đậy, cười vỗ vai y nói: “Cảnh đại nhân giúp đỡ kịp thời, ngày khác tiểu vương nhất định phải tạ ơn.”

Cảnh Loan Từ cười khổ nói: “Vương gia tha cho ty chức đi.”

Người bên ngoài nào biết đâu rằng bọn họ kẻ tung người hứng, huyên náo nói cười, Vân dương hầu Diệp Triêm Cân hắng giọng một tiếng nói: “Đến ta.”

Hắn thì thầm: “Nhất thụ hàn mai bạch ngọc điều, huýnh lâm cung khuyết bàng khê kiều, bất tri cận thủy tiên phát hoa, nghi thị kinh đông tuyết vị tiêu.” (Một cây mai trong lạnh giá trông như ngọc, cành cây cong khuyết cạnh cầu Khê, không biết có phải do gần làn nước mà hoa mắt hay không, cứ ngỡ là tuyết mùa đông vẫn chưa tan) – 

Mọi người vỗ tay cười nói: “Không hổ danh Diệp tiểu hầu gia, quả nhiên là nhân tài, xuất khẩu thành thơ.”

Chu Viêm Minh ban rượu cho người nọ. Diệp tiểu hầu gia vốn nước da trắng bạc, nay được mọi người ca ngợi, sớm đã phiếm hồng, cơ hồ muốn chui xuống gầm bàn.

Mọi người đều ngâm thơ, đều là tứ bình bát ổn, rất bình thường. Chu Viêm Minh buồn ngủ muốn chết. Chợt nghe Hậu gia Giang Thượng Cầm nói: “Sớm nghe nói Nghiêm đại nhân thời niên thiếu đã thành danh, tài văn chương phi phàm, sao trước mặt hoàng thượng lại không mở miệng?”

Nghiêm Tiểu Chu không ngâm thơ mừng đương kim Thánh Thượng, mọi người đều biết. Ban triều thần vì muốn nịnh nọt, liền ra sức chế nhạo y. Nghiêm Tiểu Chu tính như thu thủy, trầm tĩnh khắc chế, thiên hạ có khích bác thế nào cũng không nao núng, thản nhiên lên tiếng: “Chuyện Hầu gia kể, đã là chuyện nhiều năm trước, hiện giờ ty chức chuyên chú về công vụ, không có lòng dạ nào dành cho thi từ ca vũ.”

Giang Thượng Cầm cười ồ lên: “Mọi người nghe xem, một gã quan Hình bộ nhỏ, lại ở trước mặt người ta nói hai chữ “chuyên chú”. Không rõ Nghiêm đại nhân chú tâm lo nghĩ cho đại sự nào?”

Nghiêm Tiểu Chu nói: “Mọi chuyện đều là vì Hoàng Thượng phân ưu, ty chức trời sinh ngu dốt, khó tránh khỏi phải dùng nhiều đầu óc hơn một chút lo công vụ, khiến hầu gia chê cười rồi.”

Giang Thượng Cầm bị y đáp trả, một chữ cũng không thốt nên lời, khụ một tiếng, đang muốn mở miệng, lại nghe Chu Viêm Minh trầm giọng nói: “Hầu gia để ngươi có cơ hội thể hiện tài năng, ngươi cần gì phải chối từ?”

Lời Đương kim Thánh Thượng vừa ra khỏi miệng, trong đó lại có chút bất đồng. Mọi người mở to mắt nhìn Tiểu Chu, thấy y vẫn như cũ ngồi nghiêm chỉnh, thản nhiên nói: “Mong Hoàng Thượng thứ cho thần bất tài, trăm triệu lần không thể so với chư vị đại nhân đang ngồi đây, sao dám ở trước mặt hoàng thượng bêu xấu.”

Y ngang nhiên chống đối, mọi người sợ đến mất giọng, người kia trong lòng như khởi lên khúc nhạc, dùng chén rượu che miệng cười trộm. Tịch gian một mảnh yên lặng, vẻ mặt Chu Viêm Minh âm trầm muốn dọa người. Đột nhiên Chu Viêm Húc cười khẽ một tiếng nói: “Nhắc tới công vụ, lại làm cho bổn vương nhớ lại một chuyện. Một lần bổn vương phụng chỉ Hoàng thượng đến Lãnh Sơn diệt sơn tặc, bắt được một kẻ, bản vương không moi ra được chút tin tức gì từ hắn, tiếc rằng đại hình đã dùng hết, nhưng cũng không thể cậy được miệng chó của hắn, thực làm cho Vương gia ta ủ rũ!”

Lời nói của hắn mang y cười, ngữ khí vui vẻ, mắt nhìn hướng Tiểu Chu nói: “Nghiêm thủ phủ, nghe nói ngươi có nhiều biện pháp thần kỳ, ngươi nói xem, đối với loại người này nên dùng biện pháp gì?”

Tiểu Chu lặng im một lúc lâu, mọi người nhìn y kinh hãi, người này, Hoàng Thượng y không nể, Vương gia thay y giải vây, y cũng không để ý tới, là một lòng muốn chết sao? Không khí tĩnh mịch, Tiểu Chu cất tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng. Mọi người vốn cũng đã quen mặt nhân vật này, nhưng vẫn không tự chủ mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Lũ giang hồ cường đạo, xưa nay tâm cao khí ngạo, tự xưng là anh hùng.” Y nói chuyện, theo thói quen giấu bàn tay trong ống tay áo, vì y cúi đầu xuống, mọi người chỉ thấy được hai hàng lông mày, khỏa tiểu chí hồng kia khiến lòng người cả kinh “Chính cái gọi là xà đả thất thốn, mộc nhập tam phân (đánh rắn phải đánh bảy gậy, đóng gỗ phải sâu ba phân), nếu muốn làm những người này cúi đầu, biện pháp cũng chỉ có một.”

Chu Viêm Minh cười nói: “Ta thật muốn nghe nha, lần sau nếu lại có chuyện thế này, cũng sẽ làm ta đỡ mất mặt trước đám cường đạo.”

Tiểu Chu nhướng mày nói: “Hoàng thượng thật muốn nghe sao?”

Chu Viêm Minh ngạc nhiên nói: “Tất nhiên.”

“Vậy chớ trách ty chức thất lễ.” Tiểu Chu ngẩng đầu lên, hai tròng mắt gợn sóng, giống như thu thủy triền miên “Muốn đập nát tự tôn cao ngạo của một nam tử, biện pháp tốt nhất là cường bạo hắn, đương nhiên không nên để người hầu làm, càng là kẻ dơ bẩn, súc sinh càng tốt, nếu có gia quyến hoặc người quen đứng một bên nhìn, kết quả sẽ rất đáng ngạc nhiên, sau chuyện này, Vương gia còn phải sợ hắn không nhận tội sao?”

Chu Viêm Minh há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy đầu lưỡi khô khốc, không biết nên nói cái gì cho phải. Nhìn chung quanh, người người sắc mặt trắng bệch, câm như hến, tưởng như khổ hình kia sắp xảy ra với chính mình.

Cảnh Loan Từ cười một tiếng nói: “Nghiêm đại nhân, biện pháp này khiến ta nhớ đến một chuyện, khi ta làm tri phủ Chiết Giang, cũng từng đụng tới một án tử, kẻ kia giết vợ hủy xác, biết rõ hắn là hung thủ, nhưng không sao tìm ra bằng chứng. Cạy khớp hàm hắn cũng không mở miệng, Nghiêm đại nhân, loại người này liệu cũng có thể dùng cách kia áp chế sao?”

Nghiêm Tiểu Chu chậm rãi lắc đầu nói: “Loại người này độc nhất vô nhị, chết không biết xấu hổ, dù làm nhục hắn như thế nào cũng không thu lại kết quả, trừ phi ——”

Y ngừng lại một chút, đã thấy mọi người đang ngồi thẳng lưng nín thở nhìn y, giống như tiểu hài tử nghe kể chuyện ma, rõ ràng muốn nghe, nhưng thần sắc lại mang theo vài phần khiếp sợ, y liền lạnh nhạt nói: “Trong tiệc rượu nói chuyện này, không khỏi khiến chư vị đại nhân mất nhã hứng.”

Chu Viêm Minh cười lạnh nói: “Cứ nói, đừng ngại.”

Tiểu Chu nói: “Hoàng Thượng sẽ không trách tội vi thần chứ?”

Chu Viêm Minh chăm chú nhìn y hồi lâu mới nói: “Phán ngươi vô tội là được.”

Tiểu Chu lúc này mới khẽ nói: “Sự tình nói đến, kỳ thật cũng đơn giản. Kẻ kia chịu bao khổ hình cũng không chịu mở miệng, bất quá là bởi vì sợ chết tới cực điểm. Chỉ cần từ trên đỉnh đầu hắn, dùng nước sôi dội xuống luộc chín da thịt, sau dùng dao từ từ lóc thịt, để hắn tận mắt thấy tứ chi mình biến thành bộ xương khô, nếm chút khổ sở. Cũng nên cho hắn hưởng chút tư vị gian nan, cứ làm như vậy chừng một nghìn lần!”

Cảnh Loan Từ bất giác rùng mình, y lại nhạt như cành liễu mảnh nở nụ cười, gắp một miếng thịt lên nói: “Sau khi hoàn tất, thịt kia cũng nên nấu thành một đĩa, không ngại mời hắn chút ‘hương vị’ của chính mình.”

Đột nhiên nghe oa một tiếng, kẻ luôn được tôn là “tử giai hồng trần” Vân Dương, Diệp tiểu hầu gia đã một tay che ngực, đem toàn bộ thức ăn mới nuốt nôn ra.

Chu Viêm Minh sắc mặt trầm xuống, hắn đối với thần tử từ trước đến nay luôn trách móc nặng nề, lại duy nhất đối vị Vân Dương hầu này rất có ý thương tiếc, chỉ vì Diệp hầu gia tính tình dịu ngoan, nhân duyên thật tốt, lại từ nhỏ ham thi từ ca múa, nếu không phải thừa kế Vân Dương hậu vị, sẽ là danh sĩ quy ẩn giang hồ thoát tục.

Chu Viêm Minh lập tức vung tay lên nói: “Vân Dương hầu thân mình không tốt, mọi người giải tán. Phúc Hỉ ——”

Tiểu thái giám Phúc Hỉ hô to: “Có nô tài!”

“Ngươi đưa Vân Dương hầu hồi phủ, có cái gì không ổn, lập tức trở về bẩm báo.”

“Nô tài tuân mệnh, Hoàng Thượng.” Tiểu thái giám lĩnh mệnh mà đi.

Mọi người im lặng đứng lên, không biết vì sao, trong lòng luôn có chút hồi hộp bất an, chỉ biết người khi cao hứng sẽ đến, khi mất hứng liền về, đúng là không tả nổi sự vắng vẻ tịch liêu.

Nghiêm Tiểu Chu vẫn giữ bộ dáng đạm mạc cao xa, cứ như kẻ gieo ác ý làm rối lòng người lúc nãy không phải là y vậy.

Y một mình bước đi thong thả, chậm rãi ra thẳng phía ngoài, liền có một gã tiểu thái giám mi thanh mục tú ngăn cản y nói: “Nghiêm đại nhân, Hoàng Thượng mời ngài quay trở lại.”

Kẻ này tuy là người hầu thân cận hoàng đế, nhưng cũng không rõ y cùng Hoàng Thượng có uẩn khúc gì, chỉ biết Hoàng Thượng đang đợi y, đúng là… ngay cả cung nữ thị tẩm cũng không bằng, ngôn từ tự nhiên vì vậy mà có ý xem thường.

Tiểu Chu thản nhiên nói: “Công công, tâm trạng ta không tốt, sẽ không đi đâu cả.”

Tiểu thái giám kia trợn mắt nói: “Lớn mật, dám kháng chỉ sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.