Thập Đại Khốc Hình

Chương 17




Đông Tụ rời đi, người trong cung chẳng ai hầu hạ Tiểu Chu thật tốt. Chu Viêm Minh liền nghĩ muốn đem Thúy Nữ tiến cung. Tiểu Chu lại nói: “Thúy Nữ cùng Nghiêm An tình đầu ý hợp, không nên chia rẽ bọn họ, hãy chọn ngày tốt để bọn họ thành thân.”

Chu Viêm Minh cười nói: “Nhìn ngươi cứ như cha của nàng vậy.”

Tiểu Chu nói: “Cho dù là nô tài, cũng không thể bừa bãi tự nhận là cha người ta được.”

Nói giỡn là nói giỡn, còn sự tình kia thì lại lo thật chu toàn. Đến ngày vui, Chu Viêm Minh hồi cung, gặp Tiểu Chu ngồi đó hứng khởi nói: “Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đi xem náo nhiệt đi.”

Tiểu Chu tỏ vẻ không hứng thú: “Tội gì đi quấy nhiễu chuyện tốt của người ta.”

Chu Viêm Minh nói: “Ăn mặc nhẹ nhàng chút, không kinh động bọn họ là được.”

Tiểu Chu vẫn dửng dưng, bị Chu Viêm Minh lôi đi, thay sam y nguyệt sắc. Chu Viêm Minh cao hơn y nửa cái đầu, vừa giúp y mặc xong quần áo liền đem y ôm vào lòng.

Tiểu Chu là quan văn, không biết cưỡi ngựa. Chu Viêm Minh nói: “Đi ngựa rất tiện, ngươi không đi được thì phải làm sao đây?”

Tiểu Chu nói: “Không đi nữa là được.”

Chu Viêm Minh cười: “Trẫm đành phải hạ mình, cùng ngươi cưỡi một con.”

Tiểu Chu nói: “Thật ủy khuất cho Hoàng Thượng.”

Chu Viêm Minh cười to, xoay người lên ngựa, mũi chân thúc bụng ngựa, ngựa liền chạy thật xa.

Tiểu Chu chỉ cảm thấy hai bên cảnh vật bay vút qua, nếu không phải Chu Viêm Minh đỡ phía sau có lẽ đã ngã xuống ngựa rồi. Dù như thế nhưng khi tới nơi, khi hai chân chạm đất vẫn cảm thấy thập phần hư nhuyễn. Chu Viêm Minh một tay ôm y nói: “Vui lên một chút, nếu không người trong phủ ngươi lại nghĩ trẫm khi dễ ngươi.”

Tiểu Chu nói: “Đó là bọn họ không hiểu chuyện, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, sao có thể khi dễ ai?”

Chu Viêm Minh cười nói: “Ngươi hiểu được đạo lý này là tốt.”

Gia nô trong phủ trông thấy Tiểu Chu, kinh hô một tiếng: “Thiếu gia?”

Đang định hành lễ, Chu Viêm Minh lại ngăn cản hắn nói: “Không cần lộ mặt, tìm một góc, chúng ta nhìn một cái rồi đi.”

Nô gia kia đoán ra thân phận Chu Viêm Minh, toàn thân run rẩy. Chen vào đám người đang náo loạn, bọn họ tìm một chỗ yên tĩnh. Cũng may mọi người đều bận ngắm tân nương, không ai rảnh để bọn họ. Tiểu Chu thấy Nghiêm An cùng Thúy Nữ cùng quỳ trên mặt đất, bên kia có người hô một tiếng: “Nhất bái thiên địa.”

Hai người dựa vào nhau thân mật, lại bị một đám tiểu tử đè nặng, cúi đầu liền cụng trán vào nhau. Tất cả nhất thời cười to. Chu Viêm Minh nghiêng đầu nhìn Tiểu Chu, trên gương mặt diễm lệ tuyệt luân lại không có chút ý cười.

Chu Viêm Minh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, trong ngày vui sao lại mang sắc mặt dọa người này?”

Tiểu Chu yên lặng hồi lâu mới nói: “Thấybọn họ khoái hoạt, ta cũng an tâm.”

Chu Viêm Minh nói: “Nhưng sao lại không vui?”

Tiểu Chu ngẩng đầu hướng hắn cười: “Như thế nào là không vui?”

Chu Viêm Minh chăm chú nhìn y: “Ta nói không đúng chỗ nào?”

Tiểu Chu nói: “Là Hoàng Thượng để ý tới tâm tư của thần, chứ chính bản thân thần cũng không tự biết rõ.”

Chu Viêm Minh mỉm cười nói: “Vậy ngươi tính tạ ơn trẫm như thế nào?”

Tiểu Chu cười nhẹ: “Phiền Hoàng Thượng định đoạt.”

Chu Viêm Minh thấy y cười đẹp như hoa, khỏa hồng chí giữa mi gian rực rỡ hơn thường ngày, trong lòng kiềm chế không được, kéo tay y ra ngoài. Tiểu Chu có chút giật mình: “Hoàng Thượng?”

Chu Viêm Minh không cho y lên tiếng: “Mang ngươi tới một chỗ này.”

Ngựa đi về hướng đông, thẳng đến thành đông, bị một tòa núi nhỏ ngăn cản đường đi, Chu Viêm Minh giật dây cương giục ngựa lên núi, lên tới đỉnh núi phóng tầm mắt ra xa, Tiểu Chu không khỏi hít sâu một hơi.

Chu Viêm Minh ghé tai y nhẹ giọng nói: “Trẫm khi từ Giang Nam hồi cung liền lên ngôi tự mình chấp chính, quốc sự bận rộn, nhưng lúc nào cũng nhớ đến vùng sống nước cảnh sắc tuyệt trần này, đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy.”

Hoa đào trong cốc thản nhiên cười, từng đợt cánh hoa mai theo gió tới. Tiểu Chu cũng có chút nhập tâm, nghe Chu Viêm Minh thì thầm: “Kỳ thật, thứ làm cho trẫm nhớ mãi không quên, là bốn chữ ‘sắc như xuân hoa’!”

Tiểu Chu toàn thân run lên. Chu Viêm Minh nâng mặt y nói: “Tâm ý của trẫm, ngươi có hiểu?”

Tiểu Chu run rẩy không trả lời. Chu Viêm Minh nói: “Trẫm yêu ngươi, hận ngươi, nhưng đã từng cứu ngươi. Mọi chuyện như cơn gió vậy, khi đã lên cao tới trời sẽ không thể bay xuống được nữa”

Tiểu Chu mở miệng: “Sẽ có lúc phải chấm dứt thôi.”

Chu Viêm Minh nghe vậy cười, ôm chặt lấy y nói: “Như vậy mới ngoan.”

Thấy y vẫn không lên tiếng, nhân tiện nói: “Nhiều năm qua, ngươi đối với trẫm đã từng có chút thật lòng hay không?”

Tiểu Chu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt y đen sâu thăm thẳm, đem hồn phách đối phương hút hết. Bất tri bất giác liền lên tiếng: “Có.”

Chu Viêm Minh mừng rỡ như điên, điên cuồng ôm y thật chặt. Tiểu Chu cũng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Chu Viêm Minh khó kìm lòng nổi, ôm y lên ngựa trở về cung. Trời cũng sắp tối, nến đỏ đốt lên, la trướng buông xuống. Ánh nến mờ ảo chiếu lên khuôn mặt Tiểu Chu, ánh mắt trong suốt lộ ra vài phần xuân ý. Y ngày thường đã vô cùng diễm lệ, giờ đây tư thái tựa tiếu phi tiếu càng như dệt hoa trên gấm. Chu Viêm Minh chầm chậm cởi áo y, đang muốn thuận tay cởi quần, Tiểu Chu lại hiện ra vài phần khiếp sợ. Chu Viêm Minh ôn nhu nói: “Đừng sợ, sẽ không làm đau ngươi.”

Tiểu Chu lại vẫn co rúm lại. Chu Viêm Minh biết rõ chuyện này làm y đau nhiều lắm, không đành lòng ép buộc y, liền chậm rãi khơi dậy cảm hứng đối phương. Tiểu Chu cảm thấy có chút dục vọng dâng lên. Chu Viêm Minh cười khẽ đem thân mình chen vào giữa hai chân y, một ngón tay chậm rãi đẩy vào trong hậu huyệt. Tiểu Chu khẽ rên một tiếng, trên mặt hiện ra biểu tình đau đớn. Chu Viêm Minh nói: “Nếu đau hãy kêu lên.”

Thời điểm đưa ngón tay thứ hai vào, Tiểu Chu nhịn không được rên rỉ, có chút chần chừ giữ tay hắn lại. Chu Viêm Minh than nhẹ: “Ngươi theo trẫm cũng đã bảy năm, sao lại không thể được.” Nói xong rồi lại cười, ghé vào tai y khẽ hôn vài cái, lấy ra một lọ thuốc.

Tiểu chu đối với mấy thứ cố quái này vẫn thập phần kháng cự, Chu Viêm Minh đành phải dỗ ngọt y: “Ngoan chút, sẽ không đau.”

Tiểu Chu cắn răng chịu đựng, hậu huyệt trương nứt khó chịu. Chu Viêm Minh chỉ sợ y tự làm mình bị thương, liền cúi xuống khẽ hôn y. Tiểu Chu chỉ cảm thấy cự vật kia đâm vào càng lúc càng sâu, thân mình đều sắp bị trướng nứt ra. Dường như rất căng thẳng, Chu Viêm Minh kinh hô một tiếng, hậu huyệt y liền có dòng dịch trắng tràn ra.

Chu Viêm Minh than nhẹ, cúi đầu, hai cái lưỡi quấn chặt trầm mê. Tiểu Chu hơi cứng người, huyết khí ngày càng dày đặc, trong lòng xôn xao kì dị, ngay cả cảm giác đau đớn kinh người kia cũng biến mất. Muốn, muốn nắm lấy cái gì đó, thật điên cuồng, thật mê loạn. Y đột ngột nở nụ cười, ôm lấy Chu Viêm Minh, đầu ngửa về phía sau, tư thế yêu dị tựa như đang hiến tế thân thể mình.

Chu Viêm Minh nhìn gương mặt đỏ ửng của ái nhân phủ một tầng mồ hôi mỏng, càng thêm động tình, hận không thể nuốt trọn cả thân mình y. Tiểu Chu cười khẽ cuốn lấy hắn, mắt như xuân thủy, một loại diễm sắc mê hoặc lòng người. Chu Viêm Minh thở hổn hển đi sâu vào hạ thân y, bất giác khinh di một tiếng. Năm ngón tay căng thẳng, Tiểu Chu kinh hô, càng kẹp chặt tinh khí đối phương. Chu Viêm Minh bị y khiêu khích không nhịn nổi nữa, một tay nâng hạ thân y lên thật cao, mãnh liệt trừu sáp. Tiểu Chu vẫn cười, cùng hắn dây dưa cùng một chỗ, liều chết triền miên. Chu Viêm Minh phun trào trong người y, lại đem y ôm trọn vào lòng. Tiểu Chu vuốt khuôn mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau, Chu Viêm Minh giữ chặt đầu y hôn cuồng nhiệt. Lâu ngày không trải qua chuyện này, Tiểu Chu có chút chịu không nổi, thấp giọng cầu xin hắn. Chu Viêm Minh càng thêm điên cuồng, dường như phát điên mà gây sức ép cho y. Tiểu Chu không còn ham muốn, đau đớn kéo đến ngày một tăng, đến canh ba, thật sự là không chống đỡ nổi, hắn mới tạm ngừng, mệt mỏi ôm y ngủ thiếp đi.

Đêm xuân thật dài, tiếng trống canh dồn dập. Tiểu Chu chậm rãi mở mắt, cũng có thể nhìn rõ cảnh vật trong bóng đêm. Trong bóng tối, y nhìn thấy một đôi mắt hách nhân, y lặng yên ngồi dậy, nhìn Chu Viêm Minh không chuyển mắt. Nét mặt hắn vô cùng trầm tĩnh, khác hẳn vẻ ương ngạnh ngày thường. Tiểu Chu muốn vươn tay chạm vào hắn, nhưng ngón tay chợt dừng lại giữa không trung.

Theo thói quen, mặc kệ ban đêm mệt nhọc thế nào, Chu Viêm Minh vẫn dậy rất sớm. Ẩn ẩn nghe ngoài cửa sổ tiếng gà gáy sáng, hắn theo bản năng vươn tay sang bên người sờ soạng, áo ngủ bằng gấm gian vẫn vương lại chút hơi ấm, nhưng người lại không thấy đâu. Chu Viêm Minh mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, sớm như vậy y có thể đi đâu.

Sắc trời vẫn đang mông lung hôn ám. Ánh nến chập chờn, trong những bụi ánh sáng hư ảo là một dáng người thân quen. Một chút ngơ ngẩn. Một chút sững sờ. Thân thể hắn như cánh bướm giãy dụa trong tơ nhện. Chìm trong bóng đen trải dài, phô bày giữa không trung là một hình bóng mơ hồ.

Chu Viêm Minh dường như nhìn thấy cái gì, nhưng lại giống như không thấy được, là nhìn thấy nhưng làm như không thấy, đứng thẳng lên.

Phúc Hỉ nghe thấy động tĩnh, vào trong hầu hạ. Ánh mắt cùng hơi thở quen thuộc, nhưng lại có chút xa, lắp bắp: “Này … này … đây là … cái gì …”

Chu Viêm Minh rống to: “Là quỷ sao? Kẻ này…” Hắn xoay tay nâng kéo y xuống đất, chạm vào giữa mi tâm. Chu Viêm Minh cười lạnh: “Hay! Thật sự quá hay!”

Hắn ném người trong lòng ra, giật lấy cái roi treo trên tường. Hắn phẫn hận đem hết toàn lực vung roi, huyết nhục bay tứ tung nhưng vẫn còn đọng lại, dính trên tường, cứ như là sự cười nhạo người kia dành cho hắn.

Hắn biết rõ y đang cười ở đâu đó trong bóng tối. Là lặng yên, là vô tình, là lạnh lùng trào phúng.

Người này, tâm cơ sâu, dụng tâm ác độc. Y ẩn nhẫn bảy năm, thận trọng lùi một bước tiến ba bước, dụ địch xâm nhập, cũng chỉ vì một cú chí mạng sáng hôm nay!

Người này, yêu nghiệt ——– Chu Viêm Minh nắm mái tóc dài của y, kéo thẳng vào trong điện: “Người đâu, thiêu xác! Yêu nghiệt bực này, một đốt xương cũng không được để lại!”

Phúc Hỉ vội vàng sai người mang củi lửa đến, đặt trên thi thể, ngọn lửa lam nhạt khẽ lay động trong không trung. Chu Viêm Minh trừng mắt nhìn thi thể trong lửa, cười lạnh, y muốn làm hắn thương tâm sao. Không thương tâm, y nghĩ hắn là ai, sao có thể dễ dàng nằm trong bàn tay y!

“Hoàng Thượng, người này đã chết, bên ngài giờ cũng có thể an tĩnh hơn.” Phúc Hỉ cười nói “Về sau khỏi nghe chư vị đại nhân lải nhải. Bên ngoài gió độc, ngài nên về cung nghỉ ngơi đi.”

Chu Viêm Minh theo hắn xoay người, đột nhiên dưới chân lảo đảo. Phúc Hỉ lắp bắp kinh hãi: “Hoàng Thượng …”

Chu Viêm Minh cúi đầu, đã thấy trên vạt áo hoàng bào nhiễm một vết máu đỏ tươi. Hắn che miệng lại, cái người độc ác tới cực điểm kia tuyệt đối không có tài cán khiến hắn tổn hại tâm thần, chợt thấy cổ họng dâng lên một trận tanh ngọt, máu lại trào ra không ngừng nghỉ!

Phúc Hỉ sợ tới mức kêu to: “Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy, Hoàng Thượng …”

” Dừng…tay…” Chu Viêm Minh mãnh liệt quay người “Bảo bọn họ dừng tay!”

“Hoàng Thượng, ngài đã nói không được để sót lại dù chỉ một đốt xương.”

Chu Viêm Minh một chưởng đánh bay Phúc Hỉ, lao người vào lửa, chúng cung nhân sợ hãi vừa lôi vừa kéo, liều chết liều sống ngăn cản hắn: “Không được, Hoàng Thượng, đừng tổn hại long thể!”

“Hoàng Thượng, xin lấy giang sơn xã tắc làm trọng.”

“Hoàng Thượng …”

Chu Viêm Minh thấy đông nghịt người trước mắt đồng loạt quỳ, cách đó mấy thước, ngọn lửa đã ôm trọn thi cốt người kia. Bất quá là nghĩ sai thì hỏng hết, nghĩ sai thì hỏng hết! Hắn cười lớn một tiếng, một tay che ngực, cúi gập thắt lưng, mọi người không ngờ hoàng đế máu lạnh của họ giờ đây lại cuộn mình khóc như tiểu hài tử!

…………………………

“Đã chết?!” Chu Viêm Húc ngón tay buông lỏng, lồng chim vàng rơi xuống, lăn trên mặt đất mấy vòng.

“Phải” Cảnh Loan Từ nhặt lồng chim lên, con chim bên trong không bị thương, nhưng lại giống như bị kinh hách, nhảy loạn trong lồng “Là treo cổ cạnh giường, Hoàng Thượng vừa mở mắt liền thấy tình hình như vậy, y cũng thật nhẫn tâm.”

Chu Viêm Húc buồn bã: “Cứ tưởng rằng hắn hiểu y.”

“Thật sự hiểu mà, chỉ là do số mệnh.”

Chu Viêm Húc quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Loan Từ, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Nếu một ngày kia ta làm điều gì không đúng, ngươi có hận ta không?”

Cảnh Loan Từ chăm chú nhìn hắn nói: “Hận!”

Chu Viêm Húc chấn động, ngữ khí càng lúng túng: “Lúc ấy ——– ngươi có thể giết ta không?”

Cảnh Loan Từ trầm mặc, khẽ thở dài một tiếng: “Ta sẽ giết chính mình trước.”

Chu Viêm Húc cười cười: “Rốt cuộc là ——-”

Hắn muốn nói lại thôi, chậm rãi nghiêng mặt. Cách đó không xa nắng chiều đã nhạt, để lại một sắc trời đỏ đến hung tàn.

Phúc Hỉ cùng mấy nha đầu lo mọi chuyện, hắn dùng đầu ngón tay khẽ vén màn che, trộm ngó vào bên trong. Thị nữ kia kêu một tiếng công công, hắn vội dừng tay thở hắt ra một tiếng, đem thanh âm ép tới cực thấp, phân phó nói: “Hoàng Thượng khó ngủ, hiện tại làm gì cũng phải nhẹ tay một chút, người nào không cẩn thận sẽ tự chuốc họa vào thân!”

Mấy người kia khẽ rùng mình, lặng yên không một tiếng động gật gật đầu, rồi tản ra.

Phúc Hỉ từ khe hở rèm cửa nhìn trộm vào, thấy Chu Viêm Minh đã ngủ, mặt hướng ra phía ngoài bàn uống nước. Chiếc bàn làm bằng gỗ lim, trạm trổ rồng phượng, trên đó là một bình sứ phản quang đến chói mắt.

Phúc Hỉ hướng vào trong nhìn không dưới mười lần, thấy bình sứ kia dường như động đậy, thầm mắng chính mình nghĩ tung lung, nhưng cũng không hiểu sao không khí khác hẳn ngày thường. Có nhiều chuyện mắt không thể thấy, bình sứ màu lam kia càng nhìn càng thấy lạnh, cả phòng u ám như bao phủ một tầng tử khí.

Phúc Hỉ nghĩ người nọ khi còn sống không làm chuyện tốt, khi chết cũng vẫn gây chuyện, dù sao y cũng chết rồi, không thể vô cớ tự chuốc họa vào thân, nhìn Chu Viêm Minh ngủ đã sâu, từng bước một rón rén đi vào.

Cái bàn dù ở thật gần nhưng hắn cũng không dám bước tới, nhìn thế nào bình sứ xanh lam kia cũng là yêu khí, giống như thứ ở trong bình vậy. Trong đầu loạn rầm rầm, lại nghĩ tới Tiểu Chu, một thị nữ bất giác nói: “Còn sống hay đã chết cũng đều hại người!”

Nào ngờ Chu Viêm Minh nghe được, không nói hai lời, lập tức sai người lôi nàng ra ngoài. Thật đáng thương cho nữ tử mảnh mai, sao chịu được đòn roi khốc liệt, hấp hối hai ngàyrồi tắt thở.

Trong cung mọi người luôn sợ sệt đề phòng, chỉ sợ quân vương trách tội, ngay cả chỗ chôn cũng chẳng có.

Phúc Hỉ là thái giám hầu cận, nếu bàn về độ nguy hiểm, hắn là người đứng mũi chịu sào, lại ẩn ẩn cảm thấy Chu Viêm Minh tâm tính đại biến, không thể thoát khỏi ám ảnh về ái nhân. Nhớ rõ cái ngày Chu Viêm Minh sai người đốt xác, nhưng rồi bất ngờ đổi ý, khóc thật thảm thương. Lửa tàn, một mình quỳ trên mặt đất, đem tro cốt tinh tế cho vào chiếc bình sứ xanh lam, từ nay về sau luôn đặt trong phòng hoàng đế. Phúc Hỉ ngẫu nhiên nghe được trong phòng tiếng mắng mỏ tức giận, rồi bỗng nhiên cười khẽ, lông tóc khắp người đều dựng lên.

Một nam tử bình thường vào cung làm thái giám, thứ quý nhất là thứ đã cắt ra từ bản thân, nếu ngay cả mạng nhỏ đều không có, thì còn cần gì đến thứ ấy. Phúc Hỉ âm thầm quyết định chủ ý, rốt cục từng bước một tới bên cạnh bàn, thầm nghĩ giấu cái bình màu lam đi, nhưng tay còn chưa kịp động đã thấy tiếng bước chân mạnh mẽ phía sau, cả thân mình run rẩy. Phúc Hỉ kinh hãi, xoay người đứng lên, quý dưới chân Chu Viêm Minh: “Hoàng Thượng tha mạng ———–”

Chu Viêm Minh cười lạnh, một cước đạp hắn nói: “Nhìn ngươi đã nhiều ngày lén lút, quả thật là tâm tư không tốt!”

Phúc Hỉ ôm chân hắn nói: “Hoàng Thượng, Phúc Hỉ một lòng trung thành, chính là không muốn Hoàng Thượng suy nghĩ, ngài long thể không tốt, cả ngày lại ngẩn ngơ ngắm vật này, Phúc Hỉ chỉ sợ ———-”

Chu Viêm Minh giận tím mặt, một cước đá bay hắn nói: “Sợ cái gì? Sợ trẫm không chết sớm? Các ngươi những người này ———- hừ ——– người đâu——–”

Phúc Hỉ liên thanh kêu thảm thiết, quỳ lê vài bước: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, niệm tình Phúc Hỉ hầu hạ ngài đã nhiều năm——–”

Chu Viêm Minh phất tay nói: “Theo trẫm bảy năm, một lòng trung thành, cũng bất quá là muốn đẩy trẫm vào chỗ chết, các ngươi … các ngươi những người này ———–”

Hắn nâng cằm một người lên, liên thanh cười lạnh nói: “Có người nào không nên chết!”

…………….

Giữa mùa hè, trong phòng lại không mở cửa sổ, không thể nghe được tiếng động nào

Chu Viêm Húc nửa nằm trên ghế, một tay ở trước mặt quạt mạnh, không kiên nhẫn nói: “Muốn nói cái gì, hãy nói luôn đi, đừng có dông dài!”

Bảy, tám người ngồi đây đều là trọng thàn trong triều, Giang Thượng Cầm khom người nói: “Vương gia, chuyện ra sao cũng ngài cũng đã biết, bất quá phải nói một câu, quan bức dân phản, dân sao có thể không phản?”

Chu Viêm Húc cả kinh nheo mắt: “Thì ra các ngươi có chủ ý này, thôi thôi, ta cũng không góp vui đâu…”

Giang Thượng Cầm đè vai hắn nói: “Vương gia, sự tình đã đến nước này, ngài không muốn làm cũng phải làm, ngài ngẫm lại xem, ba tháng, tám tháng đến một năm, người chết không rõ nguyên do tổng không dưới hơn trăm người, Vương gia ngài nghĩ xem, bản thân có thể thoát hay không?”

Chu Viêm Húc không cho là đúng nói: “Tóm lại là thân huynh đệ …”

“Là thân huynh đệ mới càng phải làm, chuyện hôm nay, chúng ta sao lại không tìm một kẻ họ Hạ họ Đường, cố tình muốn tìm Vương gia ngài, chỉ vì ngài họ Chu!”

Chu Viêm Húc ngẩn ra, cười một tiếng: “Các ngươi chỉ nói suông chứ không chịu làm, thiên hạ to lớn, việc gì phải vậy?”

Giang Thượng Cầm nói: “Ngài mở to hai mắt nhìn xem, Hoàng Thượng, chỉ cần ngài chiếm ngai vàng, vi thần nguyện hậu thuẫn cho ngài”

Chu Viêm Húc nhìn tất cả một lượt, mỗi người đều nhìn hắn, liền run run đứng lên: “Hoàng huynh hắn … hắn là kẻ khôn ngoan… sao có thể khinh địch như vậy…”

” Hoàng Thượng yên tâm, hiện giờ tất cả một lòng, đều căm thù hoàng đế bạo ngược kia, mọi người sự đều đã chuẩn bị, chỉ chờ ngài phán một câu.”

Chu Viêm Húc hoang mang nhìn quanh: “Tiểu Cảnh… y có biết chuyện này không?”

Giang Thượng Cầm mỉm cười nói: “Cảnh đại nhân là người cổ hủ, sao hiểu được đạo lý này, chờ khi ngài ngồi trên ngai vàng rồi, ngài nói gì y cũng phải tuân theo.”

Chu Viêm Húc tâm xao động, nhìn Giang Thượng Cầm trông đợi. Đối phương lại vỗ vai hắn mỉm cười.

Minh Đức năm thứ bảy, theo sách sử ghi lại, Đức Thống đế Chu Viêm Minh bạo ngược thành tính, người người oán trách, phóng hỏa cấm cung. Trong khoảng thời gian ngắn bọn thị vệ cùng cung nhân loạn làm một đoàn, một mặt hô quát cứu giá, một mặt cứu hoả. Mà lúc này, Tô đại tướng quân dẫn sáu ngàn tinh binh phá cửa cung, một đường giết hết, không hề bị ngăn trở, bao vây tẩm cung. Giang Thượng Cầm đứng cạnh Chu Viêm Húc trên bậc thang cẩm thạch, xa xa nhìn lên, cửa cung rộng mở, lộ ra một màu đen không thấy đáy.

Chu Viêm Húc ho nhẹ một tiếng: “Cái đó … hoàng huynh … đệ thấy gần đây sức khỏe huynh không tốt, nên nghỉ ngơi thôi.”

Bỗng nhiên nghe một tiếng ho tê tâm liệt phế. Giang Thượng Cầm vung tay lên: “Bắt giữ bạo quân Chu Viêm Minh!”

Mắt thấy mọi người quỳ rạp, Chu Viêm Húc nhịn không được cười nói: “Ta … ta. xem như đã là hoàng đế?”

Giang Thượng Cầm đùa cợt: “Phải, Hoàng Thượng, ngài nên tự xưng là trẫm!”

Chu Viêm Húc cũng cười, một tay vỗ vai lão nói: “Trẫm có nên cám ơn ngươi?”

“Không cần tạ ơn, chỉ là ——–” Giang Thượng Cầm ngữ khí chợt ngưng, nâng mắt hoảng sợ nhìn về phía hắn.

Chu Viêm Húc vỗ hai má lão: “Coi như người chết trong đám loạn quân, trẫm tạ ơn như vậy liệu đã được chưa?” Hắn bất động thanh sắc rút chủy thủ về, cười cười nói: “Thật đúng là đáng tiếc.”

Chu Viêm Húc từ nhỏ đã thèm muốn ngai vàng, thế nhưng chưa bao giờ ngồi lên được, khi còn nhỏ cũng đã muốn thử xem, lại bị Chu Viêm Minh một chưởng đánh nghiêng trên mặt đất, chỉ chóp mũi hắn mắng: “Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi nghĩ ngươi có thể sao?”

Mà nay Chu Viêm Húc đứng ở ngai vàng, mỉm cười nghĩ: “Trên đời vốn không có cái gì là không được.”

Cung biến mới bắt đầu, cục diện hỗn loạn. Chu Viêm Húc mọi chuyện hồ đồ, toàn bộ ỷ vào mấy thần tử chu toàn. Cảnh Loan Từ từ ngày biết tin tức, liền vẫn đóng cửa không ra, vài lần viết sớ từ quan, Chu Viêm Húc lại phái người khuyên y: “Ngươi chờ một chút, dù sao cũng phải cho trẫm cơ hội chứ.”

Nhiều tháng sau, Chu Viêm Húc lại làm ra không ít nhiễu loạn, đơn giản cũng muốn Cảnh Loan Từ thay hắn cai trị quốc thái dân an. Chợt có một ngày cung nhân báo lại, nói là phế đế Chu Viêm Minh muốn gặp, xin Hoàng Thượng nhìn xem.

Chu Viêm Húc cũng không dẫn người theo, tự mình tới gian thiên điện, đã là cuối thu, nguyệt lạc ô đề, càng thấy gian phòng kia thực rách nát. Lặng yên đẩy cửa, một mùi ẩm mốc đập thẳng vào mũi, lại thấy một người nằm trên giường ho đến không thở nổi.

Chu Viêm Húc rót chén nước nói: “Hoàng huynh, đệ đến thăm huynh …”

Bỗng nhiên chén nước trên tay bị hất ngược lên mặt mình, hắn cũng không giận, dùng ống tay áo lau lau, mỉm cười nói: “Huynh tức giận cái gì vậy? Hoàng huynh?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.