(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vườn quốc gia Berchtesgaden là một trong những khu vực được bảo vệ lâu đời nhất trên dãy núi Anpơ của Đức. Phong cảnh dễ chịu, nhìn ra xa có thể nhìn thấy dãy núi Anpơ phủ đầy tuyết quanh năm, đi xuống thấp hơn một chút có thể nhìn thấy rừng rậm xanh ngát và hồ nước xanh thẳm. Không khí trong lành và phong cảnh đẹp đến mức bạn chỉ cần bước vào là không nỡ rời đi.
Trác Thế Tuyết trong đời lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy, cỏ xanh phủ đầy sương và bầu trời xanh vô tận làm rung động tầm nhìn của nàng, nàng đứng giữa bãi cỏ hít một hơi thật sâu, mũi tràn đầy hương hoa cỏ và sương sớm.
"Nó thật đẹp."
Isabella đứng bên cạnh cầm dù che cho nàng và nói lời này, Trác Thế Tuyết chú ý tới cô đang đứng bên cạnh, nàng không nói gì, cũng không quay đầu lại nhìn Isabella mà chỉ im lặng đứng đó.
"Hai người đứng đó làm gì vậy! Mau qua đây đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, Tiểu Tuyết còn chưa trang điểm sao?" Yên Nam đứng cạnh xe. Hôm nay bà ăn mặc rất lịch sự, với một chiếc mũ nhỏ, thắt lưng đặt trên chiếc áo choàng màu nâu và đeo kính râm, "Anh chàng Leonhar lại đi đâu rồi."
Nhiệt độ ở Berchtesgaden mùa này dễ chịu, ông Dietrich mặc vest ngồi nhàn nhã dưới ô, bình thản uống ly Americano đá trên tay, tay kia cầm một bài luận của sinh viên và nhìn vào đó. Ông từng là giáo sư tâm lý học được nhiều trường đại học tuyển dụng, nhưng vì sống ở Munich nên ông đã giảng dạy tại Đại học Munich trong một thời gian dài.
Mặc dù Isabella đã thảo luận rằng ông có thể nghỉ hưu và số tiền kiếm được từ công ty dược phẩm có thể chăm lo cho gia đình, nhưng ông vẫn tin rằng người lớn tuổi vẫn cần có một công việc để tiêu khiển hàng ngày, vì vậy ông đã từ chối lòng tốt của Isabella.
"Hãy đến bên mẹ đi, Tiểu Tuyết." Isabella nói.
Cho dù Isabella có nói thế nào, Trác Thế Tuyết cũng không quay đầu lại. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy hoa màu trắng và đi đôi bốt ngắn. Nàng nghiến răng, nhưng Isabella không phản ứng. Khi thời cơ đến, nàng chạy thẳng đến đoạn đồi đầy cây.
Isabella chợt nhận ra Trác Thế Tuyết muốn làm gì, cô hét lên về hướng Trác Thế Tuyết trốn thoát:
"Trác Thế Tuyết! - Bên đó rất nguy hiểm! Hãy quay lại!"
Trác Thế Tuyết hiển nhiên đã nghe thấy, nàng xoay người chi đã chạy được một quãng, tiếng gầm gừ của Isabella vẫn còn ở phía sau nàng.
"Bên đó là khu bảo tồn! Có động vật hoang dã! Hãy quay lại nhanh!"
Nàng nhắm mắt lại, không muốn nghe lời khuyên của Isabella mà lao thẳng về phía ngọn đồi.
"Chết tiệt!"
Isabella ngơ ngác tại chỗ, cô không nghĩ đến việc đám cưới đã cận kề, ý chí kiên cường của Trác Thế Tuyết vẫn còn đang phát huy, nếu biết trước cô đã dùng xích trói lấy chân nàng.
"À, vị hôn thê của em chạy mất rồi~"
Leonhardt không biết từ đâu xuất hiện, mỉm cười nhìn Isabella, cô lần đầu tiên bị xịt keo sau mười nghìn năm, không thể tả trong lòng Leonhar vui mừng như thế nào, anh còn tức giận vì Trác Thế Tuyết ngày hôm qua xông vào phòng thí nghiệm, khiến anh bị mẹ trách mắng.
Isabella sờ lên mặt, đau đầu, lấy điện thoại di động ra gọi điện, nhanh chóng giải thích tình hình cho người nghe điện thoại bằng tiếng Đức.
"Này, con đã làm cái quái gì khiến con bé không vui mà không chịu cưới con hả?" Yên Nam đi đến bên cạnh Isabella, bà nhìn quanh dãy núi, "Không biết vùng núi rộng lớn này có gấu hay không ?"
"Mẹ, mẹ có thể đừng nói về con như vậy được không." Isabella nhíu mày, "Con vừa gọi cho bảo vệ công viên, nhưng họ đang thiếu nhân lực. Mẹ kiếp, con không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này. Nếu biết trước con đã mang theo vệ sĩ..."
"Nhìn con, chắc hẳn con đã làm con bé không vui. Với tư cách một người mẹ, ta cũng không biết nên nói gì với con. Con có thể kiềm chế tính khí quái đản của mình không? Với người ngoài thì muốn làm gì thì làm, muốn giết người cũng được. Nhưng đó là người yêu của con, bộ con sẽ chết nếu đối xử với con bé dịu dàng hơn à?"
Isabella bị mắng đến mức không thể phản bác được một lời, phải mất một lúc cô mới kìm được cơn tức giận và hỏi: "Vậy bây giờ con phải làm sao đây mẹ ?"
"Hỏi mẹ làm gì ? Em phải chịu trách nhiệm về việc mình làm." Leonhardt đổ thêm dầu vào lửa bên cạnh mà không sợ chết.
Isabella trừng mắt nhìn anh trai mình, trong khi Leonhardt vẫn đang nhăn mặt với cô.
"Không có cách nào, Leonhardt nói đúng, con phải tự mình đi tìm nàng." Yên Nam nghi ngờ liếc nhìn Isabella, "Con sợ đi vào rừng sẽ làm bẩn quần áo mình, cho nên không muốn đi sao?"
"Làm gì có chuyện như vậy."
Isabella không muốn thừa nhận rằng mẹ cô hiểu rõ những gì cô quan tâm, nhưng bây giờ vợ cô đã bỏ trốn, việc quan tâm đến việc quần áo của cô có bẩn hay không là điều trọng yếu sao ?
"Nếu không thì nhanh đi tìm con bé đi! Nếu chiều nay chúng ta không tìm được thì đám cưới sẽ bị hủy! Mặc dù chụp cảnh đêm rất lãng mạn." Yên Nam thở dài, nhìn Leonhar và nói: "Leonhar, hãy giúp em gái con đi tìm con bé, dừng việc hành động như một kẻ ngốc đi!"
"Hừ!" Leonhardt bất mãn khịt mũi, "Thôi quên đi, anh sẽ không để bụng bởi vì em là em gái. Vừa rồi anh không có ở đây là để đi thuê một chiếc xe mô tô địa hinh."
Leonhardt chỉ về một chiếc xe có đèn pha đứng cách đó không xa, Isabella nhìn chiếc xe, nắm chặt tay.
"Ồ, em cũng không thể lái nó đúng không?" Leonhardt nhìn biểu cảm của Isabella đang chuyển sang màu sắc sặc sỡ, anh cười khúc khích, trông rất hoạt hình. "A, suýt nữa anh quên mất, ngoại trừ bộ não của em, em hoàn toàn là một con ngốc khi nói đến thể thao."
"Im đi!" Isabella nhìn Leonhardt với ánh mắt u ám.
* Thêm cái hình cho sinh động
"Leonhardt, con đang nói nhảm cái gì vậy!" Yên Nam đi tới và lập tức kí đầu anh, "Con không nhớ chân của em gái mình bị thương sao!? Con muốn nổi loạn phải không?"
Isabella Dietrich khi còn nhỏ đã bị tai nạn xe hơi và bị gãy xương nhỏ ở nửa dưới của chân trái. Các bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình giỏi nhất ở Đức chỉ có thể giúp cô gắn lại xương. Kể cả khi đã trưởng thành, cô vẫn gặp khó khăn khi đi lại nên thỉnh thoảng phải chống gậy để hỗ trợ. Điều này cũng khiến cô không thể vận động trong thời gian dài, tập thể thao cũng vất vả. Cô cần nghỉ ngơi sau khi đi bộ vượt quá một quãng đường nhất định.
Cô đã bị cô lập khỏi thể thao trong cuộc sống của mình.
Trong giới kinh doanh, hầu hết các đối tác của cô chỉ nghĩ đơn giản rằng cô đang bắt chước một quý tộc người Anh khi dùng gậy, họ không biết sự thật và cô cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó với người khác vì đó không phải là một chuyện vẻ vang gì.
Điều này cũng giải thích tại sao mỗi khi đi du lịch cô đều phải mang theo vệ sĩ, nếu không có vệ sĩ thì cô sẽ khó có thể tự bảo vệ mình.
"Rồi rồi! Con biết rồi! Con phải đi cùng em ấy sao?" Leonhardt sờ sờ chỗ sưng tấy trên đầu nói: "Con đi cùng với em ấy là được rồi?"
"Mau đi tìm đi!" Yên Nam ở phía sau tức giận mắng: "Sao ta có thể sinh ra hai đứa khốn nạn phiền toái các ngươi!"
_____________________________________
Editor : mình nhớ Beo ở cạnh tiểu Tuyết là toàn vận động mấy ngày liên tục mà, thật cũng có năng khiếu thể thao =)))))). Nhưng tính ra gia đình này cũng dễ thương, hai anh em đều sợ mẹ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");