Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 51




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ầm! Ầm! Ầm!"

Vụ nổ phá hủy bức tường kính dày, Jocelyn lao vào biển lửa và phát hiện Thiệu Hinh Ngôn đang nằm trên chiếc giường inox, đối phương cũng có dấu hiệu tỉnh lại sau vụ nổ, nhưng cô không thể mở được mí mắt.

"Thiệu Hinh Ngôn! Tỉnh lại!"

Jocelyn nghĩ đến cảnh anh vừa nhìn thấy Thiệu Hinh Ngôn chĩa súng vào mình trên màn hình, anh không biết tại sao Thiệu Hinh Ngôn lại làm điều này, anh rất sợ nếu cô thật sự nổ súng trong lúc ngủ, cô sẽ không bao giờ tỉnh lại.

"Tỉnh dậy! Hinh Ngôn! Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng hối hận không giải quyết được vấn đề gì!" Jocelyn nói: "Trong mắt tôi, cô là cảnh sát giỏi nhất mà tôi từng gặp."

"A..." Thiệu Hinh Ngôn đau đớn rên rỉ, ý thức tán loạn, mơ hồ.

"Hinh Ngôn, cô không hiểu sao? Những lời tôi sắp nói ra, bất kể cô tin hay không. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô thật sự là người tốt, cô không tệ như mình nghĩ!"

"Bùm" ngọn lửa dữ dội bùng nổ từ sau lưng Jocelyn, Jocelyn chỉ có thể dùng lưng để chặn những tia lửa bắn tung tóe, ngọn lửa tiếp tục khuếch đại và lan rộng.

"Ai cũng có sai lầm, và không phải ai cũng là người tốt cả đời! Đừng chối bỏ cuộc đời mình chỉ vì một sai lầm đã qua!"

Lời nói của Jocelyn giống như một tia sáng xuyên qua thế giới nội tâm của Thiệu Hinh Ngôn. Thiệu Hinh Ngôn nhìn thấy một điểm sáng mờ nhạt trong sự hỗn loạn. Cô thả súng xuống và dùng hết sức lực chạy về phía điểm sáng.

Trong đường hầm tối tăm, khoảng cách đến điểm sáng ngày càng lớn, giống như trời mặt trời đang mọc từ phía đường chân trời, cô xuyên qua bóng tối và mở mắt ra, cô nhìn thấy đầu tiên là Jocelyn, khuôn mặt đầy tro bụi từ ngọn lửa đang nhìn cô.

"Jo, Jocelyn...?"

Lúc này, ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội xung quanh Jocelyn, họ đang ở giữa biển lửa, Jocelyn nhìn thấy một chiếc áo khoác trắng trên tường, khoác lên người cô. Sau đó Jocelyn lấy ra một chiếc sợi dây từ ba lô và buộc nó quanh eo hai người.

"Chúng ta......"

"Không sao, tôi đưa cô ra ngoài." Jocelyn vỗ ngực mỉm cười, như thể biển lửa trước mặt không có gì đáng nhắc đến.

"Đưa tôi đến gặp Isabella Dietrich. Tôi sẽ bắt cô ấy."

Thiệu Hinh Ngôn giọng điệu bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định, Jocelyn có thể nhìn ngọn lửa kiên cường đang bùng lên trong mắt cô.

"Được rồi! Giữ chặc tôi!"

Jocelyn cõng Thiệu Hinh Ngôn trên lưng, ném hai chiếc móc vào tường và cố định chúng, sau đó anh bước mép tòa nhà và nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới, bởi vì các tầng bắt đầu bốc cháy từng cái một, khiến tình thế của họ càng nguy hiểm hơn.

"Hừ..." Jocelyn hít một hơi thật sâu, "Cô phải ôm chặt lấy tôi, tôi sắp nhảy xuống rồi."

"Ừm."

Jocelyn nắm chặt sợi dây và nhảy xuống từ tầng trên cùng. Khói đen bao phủ bầu trời từ từ lộ ra ánh sáng, phản chiếu lên họ, bình minh phương Đông đầy hy vọng đang ở ngay trước mắt họ.

_______________________________________

"Tại sao em không ăn?"

Isabella hỏi khi thấy bữa sáng trước mặt Trác Thế Tuyết gần như chưa được động đến.

"Ăn không vô..."

Trác Thế Tuyết làm sao có thể ăn sáng? Tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là sau bữa sáng, nàng sẽ đáp máy bay riêng của Isabella đến Đức, có khả năng nàng sẽ không bao giờ quay trở lại, trừ khi một ngày nào đó Isabella có dự án kiếm ra nhiều tiền, muốn cùng nàng trở về, nếu không nàng sẽ không tưởng tượng được mình sẽ một mình trốn thoát khỏi nước Đức như thế nào.

Nàng nên làm gì? Nàng chỉ có thể đến Đức? Ba mẹ nàng... và những người bạn... nàng nên làm gì? Nàng phải sống ở Đức đến hết cuộc đời...đối mặt mỗi ngày với Isabella? Còn gia đình Isabella, nàng thậm chí còn không biết gia đình Isabella là người như thế nào, nếu họ giống Isabella thì sao?

Ôi trời ơi, ngột ngạt quá...

"Em có muốn tôi đút không?"

Isabella đến gần hơn, nheo mắt nhìn Trác Thế Tuyết, đưa tay ra, khoảng cách gần đến mức hơi thở gần như chạm vào mặt nàng. Điều này khiến Trác Thế Tuyết lập tức nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, mặt nàng đỏ bừng, nàng thật sự không chịu nổi Isabella ở gần như vậy.

"Tôi...tôi, tôi ăn, tôi ăn..."

"Tại sao cưng lại dễ thương đến vậy——"

Isabella huýt sáo khe khẽ, đặt tay lên đùi Trác Thế Tuyết, vừa vuốt vừa bóp bên trong đầy khiêu khích, Trác Thế Tuyết muốn kháng cự nhưng lại gặp phải ánh mắt của Isabella, đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh của cô dường như đang hút hết linh hồn nàng vào trong cơ thể cô.

Khi Trác Thế Tuyết muốn nói điều gì đó, một vệ sĩ đột nhiên bước vào. Anh ta nói với Isabella:

"Cô chủ, máy bay vẫn đang trên đường, khoảng một giờ nữa sẽ hạ cánh."

"Ồ, hãy để họ đáp xuống bãi cỏ."

"Vâng."

Isabella ra lệnh cho vệ sĩ sau khi quay đầu nhìn Trác Thế Tuyết, cô mỉm cười nắm lấy tay nàng.

"Em yêu, chúng ta có thể sớm quay lại Đức. Em có vui không?"

Làm sao nàng có thể cảm thấy hạnh phúc được?

"Cưng ơi." Trác Thế Tuyết không có phản ứng, Isabella lại thúc giục.

"Rất vui vẻ..."

Trác Thế Tuyết cười khô khan, nàng không biết nên đáp lại thế nào mới thoát khỏi cái lồng giam giữ sự tự do, được tạo ra từ sự chiếm hữu và chuyên chế, cả cuộc đời nàng sắp bị hủy hoại như thế này.

____________________________________

Toàn bộ tòa nhà bị lửa thiêu rụi dữ dội, "Prometheus" đã bị phá hủy cùng nhà máy sản xuất nô lệ hắc ám và những người bên trong bị chôn vùi cùng bí mật kinh hoàng này. Thiệu Hinh Ngôn trên chiếc xe máy của Jocelyn rời đi, cô nhìn lại tòa nhà đang gào thét trong biển lửa, cô nghĩ đến cặp song sinh tội nghiệp, họ không có tâm trí, một kết thúc như vậy có thể là một sự giải thoát?

"Nhà của Isabella Dietrich, tôi đại khái biết nó ở đâu." Jocelyn nhấn ga chiếc xe máy, và chiếc xe máy lao vút về phía trước với một âm thanh "vù vù!".

"Làm sao cậu biết?"

"Lúc trước khi tôi kiểm tra thông tin cho cô ta, tôi nhớ ra trong thông tin có đề cập đến tài sản ở Trung Quốc. Có một biệt thự ở ngoại ô thành phố, cách đây không xa." Anh nói như hét lên trong gió, "Chúng ta có đi không?"

"Đi! Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ bắt được con khốn đó! Chỉ cần còn một chút hy vọng!" Thiệu Hinh Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho tôi mượn điện thoại của anh, tôi sẽ thông báo cho đồng nghiệp, nhờ cậu ta phái người đến đó."

Jocelyn lấy điện thoại di động từ trong túi ra bằng một tay và đưa cho Thiệu Hinh Ngôn, khi Thiệu Hinh Ngôn đang định gọi điện thì cô đột nhiên dừng lại.

"Ồ, tôi đã đến nơi đó... Tôi không tìm thấy bằng chứng hay gì cả, tôi chỉ chứng kiến ​​những chuyện đang xảy ra... Tòa nhà đó có thể không phải là nơi thử nghiệm của Isabella Dietrich."

"Không sao đâu. Chỉ cần bắt được Isabella Dietrich, chúng ta có thể tìm cách khiến Diệp Kính Phân tiết lộ tất cả bí mật về Isabella Dietrich, bao gồm cả thuốc thử. Sophia, bạn gái bù nhìn của Diệp Kính Phân, cô ấy cũng có thể được sử dụng làm vật chứng."

"Tốt!"

Thiệu Hinh Ngôn bấm điện thoại xong, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc đó.

"Bách Hàn?"

"Thiệu Hinh Ngôn! Cô đi đâu lâu như vậy?"

"Sau này tôi sẽ nói cho cậu biết, hiện tại cậu phái người đến khu biệt thự ở ngoại ô thành phố để bắt Isabella Dietrich!"

"Đã tìm thấy chứng cứ phạm tội của cô ta chưa?"

"Tôi có một chủ kiến, hãy liên lạc với Lý Hạo."

"Cô có bằng chứng để chứng minh mọi chuyện sao?"

Đầu bên kia điện thoại lặp đi lặp lại những câu hỏi khiến Thiệu Hinh Ngôn cau mày, tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của Chu Bách Hàn có gì đó không ổn?

"Tôi...tôi có cách."

"Xoẹt, xoẹt, xoẹt"

Đột nhiên, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng sột soạt, giống như tiếng máy móc, ngay khi Thiệu Hinh Ngôn cảm thấy có gì đó không đúng thì đầu bên kia điện thoại nói:

"Được, tôi sẽ thông báo cho Lý Hạo, cô đi trước, tôi tới sau."

Lý Hạo?

Chu Bách Hàn chưa bao giờ gọi thẳng tên mà luôn gọi là cục trưởng Lý.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.