(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trác Thế Tuyết trong biệt thự về cơ bản mỗi ngày đều phải chịu đựng dục vọng vô tận của Isabella, không chỉ tra tấn về thể xác, còn có sự cai trị áp lực tinh thần cao độ, hành hạ nàng đến mức suy sụp. Nhưng lần nào cũng vậy, khi nàng gần như không thể chịu đựng được nữa, Isabella sẽ đối xử dịu dàng với nàng, và nàng không biết mình nên dùng thái độ hay tâm trạng gì để đối mặt với Isabella.
Nàng theo bản năng tránh xa nơi Isabella đang ở. Ví dụ, nếu Isabella đang ở trong phòng làm việc, nàng sẽ không bao giờ bước vào phòng làm việc, nhưng có ích gì? Nàng vẫn phải ngủ với Isabella. Tức là vào ban đêm, phần lớn thời gian cô ấy sẽ ở trong phòng ngủ với nàng, trừ khi nàng đang trong kỳ kinh nguyệt, Isabella nhất định sẽ lên làm tình với nàng một cách vừa cưỡng ép vừa dịu dàng quyến rũ. Thậm chí trong những ngày nghỉ, thậm chí còn tệ hơn, cô có thể làm nàng cả ngày, ngoại trừ việc ăn uống và nghỉ ngơi.
Trác Thế Tuyết cũng thử những biện pháp khác nhau để khiến Isabella giảm bớt ham muốn, nhưng không có tác dụng gì, nếu nàng chống cự trên giường, Isabella sẽ hưng phấn, nếu nàng nghe lời và hợp tác, Isabella cũng sẽ hưng phấn hơn. Nàng thực sự sắp điên rồi!
Nàng luôn cảm thấy Isabella sẽ chán nàng, không phải mọi người đều nói bảy năm là thử thách của một mối tình hay sao? Dù sao ở cùng nhau lâu như vậy, cô sẽ cảm thấy mệt mỏi phải không? Trác Thế Tuyết mỗi ngày đều chờ đợi chuyện đó xảy ra. Nhưng Isabella dường như bám lấy nàng hơn và không có gì thay đổi.
Về cơ bản, mỗi ngày khi nàng mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là Isabella ôm chặt lấy mình. Điều này làm nàng cảm thấy càng thêm khó khăn và thống khổ, vẻ đẹp của đối phương vừa mạnh mẽ vừa bản lĩnh, khiến nàng như muốn ngã xuống.
Điều đáng buồn nhất là sau một khoảng thời gian như vậy...
Bởi vì nàng quả thật có ấn tượng tốt với Isabella, sau đó cô làm như vậy mỗi ngày, điều này dần dần khiến nàng có những tình cảm khác với Isabella, nàng dường như trở nên thực sự không thể tách rời khỏi cô ấy, nàng đã dần quen với tình yêu của Isabella. Sự tồn tại, thậm chí nàng cũng bắt đầu có ham muốn, nàng đang tự hỏi liệu mình có bị nghiện tình dục trở lại như ba năm trước hay không.
Theo thời gian mọi chuyện phát triển thành như vậy, chỉ cần Isabella không để ý tới nàng, lạnh lùng và không nói chuyện nhiều, thì ngày hôm đó nàng sẽ lo lắng và bắt đầu tự hỏi liệu Isabella có còn thích nàng không. liệu cô ấy sẽ không còn đối xử tốt và chán ghét nàng không ? Ba nàng rồi sẽ ra sao...
Isabella dùng tư duy song song như vậy để kiềm chế suy nghĩ của nàng, cô rất thích trạng thái bối rối và lo lắng của Trác Thế Tuyết, khi nàng bắt đầu có dấu hiệu cố gắng lấy lòng cô, cô sẽ bắt đầu đưa ra những yêu cầu quá đáng hơn, điều này khiến nàng có cảm giác khó chịu. không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Cô thích khiến Trác Thế Tuyết càng tuyệt vọng hơn chỉ vì muốn có được tình yêu của mình.
Trác Thế Tuyết giống như một món đồ chơi để cô chơi.
"Nơi cưng yêu thích trên thế giới là gì?"
Nhiều khi Trác Thế Tuyết vẫn không xác định được Isabella thực sự thích hay chỉ muốn chơi đùa với nàng, nhưng đôi khi Isabella lại nghiêm túc đến mức đáng ngạc nhiên, chẳng hạn như câu hỏi này ngoài dự đoán của Trác Thế Tuyết.
"Cái gì......?"
Họ đang ăn ở một khách sạn bên ngoài, một nhà hàng đồ Tây rất cao cấp, nghe nói số tiền bỏ ra ở đây một lần lên tới hàng chục nghìn, chỉ có những nhà tư bản lớn như Isabella mới nghĩ rằng ăn một bữa thì không có vấn đề gì. Hôm nay Trác Thế Tuyết cùng cô đi ăn tối, cô yêu cầu nàng mặc một bộ váy sang trọng, trang điểm nhẹ nhàng đẹp đẽ, không có cảm giác luộm thuộm khi phải sống biệt lập, từ đầu đến chân đều rất xinh đẹp.
Isabella đang mặc một bộ đồ màu trắng, không khác gì những bộ váy thường ngày của cô ấy. Có vẻ như Isabella đặc biệt thích màu trắng, cộng với mái tóc bạch kim, khí chất vừa quý phái vừa bí ẩn, hơn nữa với vẻ ngoài đặc biệt nên cô mang phong cách Anh rất tự nhiên.
"Này, em có nghe không đó?" Isabella mỉm cười, "Em muốn đi đâu nhất?"
"Tại sao, tại sao chị lại hỏi câu hỏi này?"
"Tôi chỉ muốn hỏi, em không có nơi nào khác muốn đi sao?"
Rất nhiều khung cảnh hiện lên trong đầu Trác Thế Tuyết, phần lớn đều là những địa điểm du lịch mà nàng nhìn thấy khi đọc tạp chí thời trung học, nhưng không biết tại sao nàng lại không thể miêu tả được.
"Hoặc -" Isabella đặt tay dưới cằm và mỉm cười nói từng chữ, "Em thích ở nhà hơn à?"
Lời nói khêu gợi dục vọng khiến Trác Thế Tuyết đỏ mặt, nhưng ở nơi công cộng, nàng không muốn tỏ ra mình hiểu ý tứ của những lời này, nàng giả vờ không quan tâm, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Không, tôi không có nơi nào đặc biệt muốn đến cả."
"Ồ, thật đáng tiếc, vốn dĩ tôi muốn đưa em đi du lịch." Isabella thở dài, "Chúng ta về Đức nhé? Tôi có chút muốn quay về."
"Trở về Đức?" Trác Thế Tuyết hỏi ngược lại, cảm giác như đầu lưỡi sắp bị cắn đứt, "Ba mẹ tôi thì sao? Họ..."
"Cha mẹ em? Họ sẽ ở lại đây, tôi sẽ sắp xếp người khác chăm sóc thật tốt, em đừng lo lắng."
"Vậy tôi vẫn có thể... quay lại được chứ?"
Khi Trác Thế Tuyết nói điều này, nàng quan sát biểu hiện của Isabella, nhưng Isabella cười thậm chí còn đáng ghét hơn.
"Trở về Trung Quốc?"
"Đúng..."
"Sao em lại muốn quay lại?" Isabella tựa lưng vào ghế sau và đặt hai tay lên lưng ghế, chiếc nhẫn bạc trên tay cô lấp lánh dưới ánh đèn, "Gia đình tôi đều ở Đức."
" Nhưng... Tôi sẽ không thích ứng được, tôi không nói được tiếng Đức..." Trác Thế Tuyết đưa ra nhiều lý lẽ để từ chối nhưng nàng không nghĩ được nhiều, vậy làm sao đây? Nàng có thể từ chối được không?
"Tôi nói được là đủ rồi." Isabella mỉm cười, "Tôi là phiên dịch viên độc quyền của em, được không? Tôi muốn đưa em về nhà gặp ba mẹ và anh trai tôi. Có thể lúc đầu em sẽ không quen, nhưng chẳng phải như chúng ta hiện tại hay sao ? Lúc đầu em cũng không quên, bây giờ em không phải đã bắt đầu quen với nó rồi sao?"
Bàn tay của Isabella tiến tới nắm lấy tay nàng. Lời nói của Isabella rõ ràng có ý gì đó. Trác Thế Tuyết nhìn nụ cười cực kỳ tà ác của Isabella. Tại sao ai đó có thể nói chuyện không đứng đắn một cách tinh tế như vậy?!?
Nếu nàng không trong tình thế như bây giờ, nàng có thể kiện Isabella vì tội quấy rối tình dục!
Đi và sống ở Đức?!
Trong đầu Trác Thế Tuyết tràn ngập cảnh tượng nàng không thể cầu cứu vì rào cản ngôn ngữ, chẳng phải điều đó có nghĩa là nàng chỉ có thể dựa vào Isabella để đi ra ngoài sao? Ở Trung Quốc không có tự do đã rất ngột ngạt rồi, nhưng bây giờ nàng phải đến Đức? Nàng sẽ làm gì khi đến Đức? Nàng thậm chí không có một người thân nào ở đó! Nàng cũng không có bạn bè. Nàng còn phải đối mặt với Isabella hàng ngày!?
Chỉ trong vài giây, Trác Thế Tuyết đã đổ mồ hôi đầm đìa.
"Tôi nghĩ Trung Quốc khá tốt, và chị vẫn có việc làm ở Trung Quốc, phải không ...?" Trác Thế Tuyết mỉm cười nói, bây giờ nàng hoảng sợ đến mức lắp bắp, nàng đang cố gắng khuyên can Isabella hãy loại bỏ ý nghĩ khủng khiếp này.
"Cục cưng, tôi sắp cưới em, nhất định sẽ mang theo em về nước Đức."
Isabella một tay ôm đầu, thái độ tựa hồ đang muốn nói điều gì đó, khi nghe lời này vẻ mặt nàng sửng sốt, mặc dù trước đó Isabella đã nhắc đến chuyện ở bệnh viện, cô muốn cùng này xây dựng tổ ấm, nhưng sau đó, nàng luôn cho rằng Isabella chỉ đang nói đùa.
"Tôi, tôi chưa bao giờ nói muốn cưới chị..."
"Vậy em cho tôi biết tại sao lại từ chối?" Isabella cười hỏi, "Nếu không có lý do thích đáng nào để từ chối, tôi sẽ xem như em đã đồng ý."
Isabella nheo mắt nhìn Trác Thế Tuyết, điều này khiến Trác Thế Tuyết vô cùng khó chịu, đầu óc trống rỗng, nàng sẽ đưa ra lý do gì để từ chối? Nàng dường như thực sự không nghĩ ra được một lý do nào. "Em không tìm được lý do gì đúng không? Tiểu Tuyết của tôi."
__________________________________________
Editor : Cách duy nhất để Isabella chán bé Tuyết chắc là bé sau khi bị gắn chip. Bả cũng nhận ra tình cảm thật của mình với bé ở mấy chương trước nên không còn muốn gắn chip bé nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");