Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 36-1: H




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); !!! Warning : 

Cảnh H 3 ngày đêm kéo dài 11 phần, mỗi phần số chữ còn nhiều hơn chương chính văn.

Có yếu tố bdsm, sẽ tỏi, sì tráp pon, drug... mọi người cân nhắc trước khi đọc

 Mình không biết cảm giác của tác giả khi viết nó thế nào, chứ mình edit cũng mệt lắm 😂.

_____________________________________________________

"Tối nay ăn tối ở nhà tôi."

Trước khi Trác Thế Tuyết kịp phục hồi sau sự việc mình đã biến thành thú cưng hình người, Isabella đã tuyên bố điều này, lưu ý rằng cô chỉ tuyên bố chứ không có ý định trưng cầu ý kiến ​​của Trác Thế Tuyết. Trác Thế Tuyết vẫn quỳ dưới chân Isabella, trên mặt vẫn còn nước mắt, vừa mới khóc còn chưa lau sạch.

"Tôi...tôi muốn về nhà lấy quần áo..." Nàng vẫn muốn rời xa Isabella nhiều thời gian hơn, hít thở không khí tự do xót lại. Bởi vì bên cạnh Isabella thật quá ngột ngạc và hào quang của cô ấy luôn khiến nàng khó thở.

Nhưng khi nói ra điều này, tư thế quỳ gối khiến nàng ít có khả năng "thương lượng".

"Quần áo?" Isabella có chút hứng thú nhìn quần áo nàng đang mặc, "Em không nhắc chắc tôi cũng quên mất. Làm sao em có thể mặc loại quần áo này?"

"C-cái gì..."

Isabella nói lời này, Trác Thế Tuyết cúi đầu nhìn váy của mình, hôm nay nàng đang mặc một chiếc váy, mặc dù hơi cũ nhưng cũng không đến nổi quá xấu. Nó được mua ở chợ đêm với giá hơn trăm tệ, cho nên nó nhìn không thuận mắt Isabella cũng là chuyện bình thường, theo mức tiêu dùng của cô, mỗi bộ quần áo cơ bản có giá hàng trăm nghìn.

"Bourne!"

Isabella không có đáp lời Trác Thế Tuyết, mà gọi lớn, lập tức có người gõ cửa đi vào.

"Cô chủ có chỉ thị gì không? " Bourne cung kính đứng ở cửa, hơi cúi đầu hỏi.

"Được rồi, cậu vào phòng ngủ của tôi lấy quần áo tôi cất trong tủ ra."

"Dạ."

Không biết tại sao, thời gian chờ Bourne mang quần áo cũng rất đau khổ, bởi vì Trác Thế Tuyết biết tính tình của Isabella, cô ấy sẽ không bao giờ để mình về nhà dễ dàng như vậy?

Tại sao Trác Thế Tuyết luôn có cảm giác rằng việc nàng đến nhà Isabella là điều khó tránh khỏi? Isabella có đoán được rằng nàng sẽ đến không?

Nhưng Isabella làm sao có thể ngờ tới, trong lòng Trác Thế Tuyết luôn có một cảm giác khó chịu kéo dài.

"Em đang nghĩ gì vậy? Cục cưng."

"Không, tôi không nghĩ gì cả..." Nàng cảm thấy khó chịu khi nghe Isabella gọi mình thân mật như vậy, dù sao cũng chính Isabella mới bắt nàng bò tới như một con chó, không có chút tôn nghiêm nào cả.

"Em nghĩ có thể che đấu vẻ mặt của mình sao?" Isabella lắc lắc chiếc ghế xoay và mỉm cười, "Thật sự rất đáng yêu. Quỳ dưới đất có mệt không? Em có muốn ngồi lên đùi tôi không?"

"Không!"

Trác Thế Tuyết không kiềm chế được mà hét lên, nàng thực sự không chịu nổi tính khí của Isabella, điều này sẽ khiến nàng phát điên, nhất là khi cô luôn nói những lời lẽ khiến nàng xấu hổ.

"Tiểu thư, là những thứ này phải không?"

"Ừ, cậu có thể đặt nó trên ghế sofa rồi đi ra ngoài."

"Được rồi thưa cô."

Sau khi Bourne bước ra ngoài, Isabella đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến ghế sofa, nhặt một bộ đồ lên, đi đến trước mặt Trác Thế Tuyết, đưa cho Trác Thế Tuyết rồi quay lại ngồi trên ghế sofa đối diện.

Trác Thế Tuyết mở bao bì quần áo ra, phát hiện bên trong là một bộ quần áo vải rất ít, hay nói đúng hơn chỉ là một bộ đồ lót, cô nhìn chằm chằm vào nó rồi lại nhìn Isabella. Không phải cô ấy sẽ bắt nàng ăn mặc thứ này trong phòng làm việc chứ?

"Mặc vào đi." Isabella mỉm cười và làm động tác mời gọi.

"Chị có ý gì? Chị muốn tôi mặc loại quần áo này sao ngay tại đây?" Trác Thế Tuyết vốn nghĩ, trước đâu, mặc dù rất thích chơi đùa nhưng cô luôn làm ở những nơi tương đối kín đáo, chẳng hạn như phòng ngủ, hoặc... dù sao cũng không nên như thế này.

"Tôi không muốn mặc loại quần áo này!"

"Tiểu Tuyết, tôi có nên nhắc lại không?" Nụ cười của Isabella thực sự đáng ghét, nếu có thể, Trác Thế Tuyết thực sự muốn lao và tát vào nụ cười xấu xa đó.

"Bây giờ em không có tư cách để từ chối yêu cầu của tôi."

"Bệnh của ba em sẽ không thể chữa khỏi, vừa rồi khi em bò đến bên tôi, tôi đã sắp xếp người đưa ba em đến bệnh viện trực thuộc công ty của tôi để chữa trị, mọi chi phí đều được miễn. Em cần phải biết bệnh ure máu có rất nhiều biến chứng. Nhồi máu não và suy tim có thể gây ra cái chết của ba em. Nếu em làm tôi không vui..." Isabella vừa nói vừa trượt tay trên đệm sofa, cô trông có vẻ thờ ơ... Đối với cô, mạng sống con người chỉ như một món hàng dùng để mặc cả.

Nghe Isabella nói, nước mắt lại tràn ra từ khóe mắt Trác Thế Tuyết, mặc dù nàng rất hận ba mẹ mình nhưng dù sao họ cũng là người đã sinh ra và nuôi dưỡng nàng, không thể nói rằng nàng không có chút tình cảm nào dành cho họ. Nàng mong ba nàng sẽ khỏe mạnh và gia đình được yên ổn.

"Được... tôi mặc..." Trác Thế Tuyết đau đớn cùng tuyệt vọng buông xuống tôn nghiêm của mình, nàng không biết những ngày như vậy khi nào mới kết thúc, nàng sắp điên rồi, trong trạng thái suy sụp nàng nói "Chị có thể nhắm mắt lại trong khi tôi thay quần áo được không?"

"KHÔNG."

Yêu cầu cuối cùng cũng bị từ chối, Trác Thế Tuyết chậm rãi cởi quần áo, sau đó mặc lại bộ quần áo chỉ có mảnh vải nhỏ dưới ánh mắt dò xét của Isabella.

Isabella mỉm cười nhìn bộ quần áo của Trác Thế Tuyết, trông như thể nàng hoàn toàn khỏa thân, bởi vì những bộ phận quan trọng, đặc biệt là núm vú và âm đạo đều không được che chắn, Trác Thế Tuyết hoàn toàn không quen, cố gắng che đậy bản thân nhưng lại khiến nàng trông gợi tình hơn.

"Tôi đã cho phép em đứng sao?" Isabella nhìn Trác Thế Tuyết đứng đó nói: "Chó thì không đứng được."

Trác Thế Tuyết nghe xong không còn cách nào khác đành phải quỳ xuống đất lần nữa, chống tay xuống đất, nhưng khi làm những việc này, nàng đau khổ đến nỗi không thể ngừng khóc.

"Cún ngoan, bò qua đây."

"Isabella.........Tôi............"

"Vâng lời và bò qua đây."

Trác Thế Tuyết dùng tay lau đi những giọt nước mắt che khuất tầm nhìn của nàng và chỉ có thể bò về phía Isabella.

"Ngồi trên đùi của tôi."

Rõ ràng, vài phút trước Isabella đã đưa ra yêu cầu đó, Trác Thế Tuyết đã tức giận từ chối, Isabella lại dùng một phương pháp khác để khiến nàng phục tùng, bất kể yêu cầu đó là gì, chỉ cần Isabella muốn làm, Trác Thế Tuyết có chống cự thế nào cũng vô ích, cô sẽ dùng các phương pháp khác nhau.

Isabella nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trác Thì Tuyết,cô cảm thấy rất thú vị, vốn là như vậy, mặc dù Trác Thế Tuyết chấp nhận tất cả, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có một tia phản nghịch, rất thú vị. Cô rất muốn biết sẽ mất bao lâu để biến một người như nàng trở thành một món đồ chơi tình dục chỉ tuân theo mệnh lệnh của cô ấy một cách vô điều kiện.

Trác Thế Tuyết leo lên đùi Isabella, nàng dang rộng hai chân ngồi trên đùi Isabella. Trác Thế Tuyết đã lâu không tiếp xúc gần gũi như vậy với Isabella, khi Isabella thở, làn hơi mang theo mùi hương chỉ Isabella có phả vào mặt nàng, khiến Trác Thế Tuyết càng cảm thấy bối rối hơn, thời gian dường như quay lại thời điểm cô bị khống chế và mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ như một cái xác không hồn.

"Tiểu Tuyết."

Isabella nhẹ nhàng kêu lên, nhưng Trác Thế Tuyết không có phản ứng, miệng Isabella trực tiếp tới hôn nàng, đầu lưỡi chạm vào miệng Trác Thế Tuyết, sau đó thâm nhập vào miệng của nàng. Trác Thế Tuyết không còn cách nào khác, đành phải đưa lưỡi đẩy vật đang thâm nhập ra ngoài, nhưng Isabella lại tìm được thời cơ thích hợp để mút đầu lưỡi của Trác Thế Tuyết, miệng Trác Thế Tuyết tràn ngập hương vị của Isabella.

Nụ hôn này khiến Trác Thế Tuyết toàn thân nóng bừng, cô thực sự không hiểu tại sao Isabella luôn có thể tìm được vị trí thoải mái của mình một cách chính xác như vậy, ngay cả khi hôn.

Lúc Isabella hôn nàng, tay cô cũng không nhàn rỗi, đưa tay vào phần thân dưới của Trác Thế Tuyết, lúc này Isabella vừa cười vừa hôn.

"Tiểu Tuyết, em cảm thấy thế nào khi bị đối xử như vậy?"

Trác Thế Tuyết đỏ mặt nhìn Isabella lấy tay từ phần dưới của mình ra, bàn tay của Isabella được bao phủ bởi chất lỏng lấp lánh, bằng chứng cho sự động tình của nàng.

"Nhìn em ướt thế này, giống như là em mong tôi làm điều này với em từ lâu rồi phải không?"

"Không, làm gì có chuyện đó..." Trác Thế Tuyết lúng túng phản bác.

"Thật không? Có lẽ cưỡng ép, em càng hưng phấn?" Isabella vỗ vào mông Trác Thế Tuyết, khiến nàng rên rỉ đau đớn, "Dang chân rộng ra." "Trác Thế Tuyết dang rộng chân ra. Tại Lần này Isabella cũng cởi chiếc áo ngực mặc cũng như không của nàng ra, phần tròn trịa bật ra, Isabella há miệng mút đầu ti nên phải, tham lam mút ngực nàng như một đứa trẻ. Trác Thế Tuyết chỉ có thể dùng cả hai tay ôm lấy vai Isabella, đầu ti của nàng vốn rất nhạy cảm, khi Isabella mút chúng như thế này, nàng cảm thấy một cổ nhiệt nóng ở bụng dưới.

Đầu lưỡi quấn quanh quầng vú, khiến Trác Thế Tuyết khẽ run lên, lực không nặng cũng không quá nhẹ, thậm chí còn có chút dịu dàng, Isabella dùng đầu lưỡi chạm vào lỗ của đầu ti, khiến Trác Nghiên không khỏi cảm thấy khó chịu. Thế Tuyết cảm thấy như ngực mình của mình bị sưng tấy, cảm giác như sữa sắp tràn ra.

Tuy rằng trong lòng Trác Thế Tuyết có những cảm xúc mâu thuẫn, nhưng nếu nói nàng không cảm thấy thoải mái thì sẽ là nói dối, hơn nữa Isabella thực sự rất giỏi làm tình, chỉ cần mấy giây đã làm nàng mất khống chế.

Nàng thực sự muốn bỏ đi sự tôn nghiêm của mình và yêu cầu Isabella chơi với bộ ngực của nàng mạnh hơn và sâu hơn.

Cuối cùng, Isabella đã thấy vui vẻ hơn, sau khi liếm lần cuối đầu ti đang sưng tấy, cô rời khỏi bộ ngực nàng, Trác Thế Tuyết đang say mê vặn vẹo cơ thể, lúc khoảnh khắc này dừng lại khiến Trác Thế Tuyết càng cảm thấy trống rỗng.

Isabella dường như biết Trác Thế Tuyết đang nghĩ gì, tay cô chạm vào phần dưới của Trác Thế Tuyết, bởi vì nó thực sự đủ ẩm ướt, nước của nàng thậm chí làm ướt cả quần áo của Isabella. Vì vậy Isabella thoải mái đưa ngón tay vào lỗ nhỏ của Trác Thế Tuyết. Ngón tay hơi cong khẽ đẩy lên trên, Trác Thế Tuyết đột nhiên cảm giác được thân dưới cương cứng, nàng ôm lấy vai Isabella, vô thức dùng sức.

"À...Isabella.......tôi ừ-huh..."

"Gọi là Chủ nhân." Isabella nói vào tai Trác Thế Tuyết trong khi đang ra vào bên trong Trác Thế Tuyết, "Gọi chủ nhân, tôi sẽ cho em điều em muốn."

"Không... không..." Trác Thế Tuyết lắc đầu, nàng không chịu đựng nổi Isabella chết tiệt này, nhân phẩm của nàng vẫn còn đó, nàng không muốn quay về quá khứ và trở thành nô lệ tình dục của cô nữa.

"Tôi..."

"Thật sự không muốn sao?"

Ngón tay của Isabella dường như có ma lực, rất dễ liền tìm được điểm G của Trác Thế Tuyết. Ngón tay của cô đột nhiên di chuyển về phía phần nhô ra gồ ghề đó, khiến Trác Thế Tuyết rên rỉ lớn hơn, ôm Isabella chặt hơn.

"Isabella...đừng, đừng..."

"Gọi chủ nhân, Tiểu Tuyết của ta, nếu em ngoan tôi sẽ rất yêu em."

Lời nói thôi miên của Isabella quanh quẩn trong tai Trác Thế Tuyết, gây ra sự kích động về thể xác và tinh thần. Isabella nói rằng cô sẽ yêu nàng và dỗ dành nàng. Nàng dường như đang vùng vẫy trong đầm lầy, không biết mình có đang chìm vào vực sâu nhất hay không ? Nàng đang cố vượt qua nó để loay hoay tìm hy vọng sống, giờ đây nàng không thể nói ra được suy nghĩ của chính mình.

"À... ừm... không, không... không, được rồi..."

"Sẽ tốt hơn nếu em gọi Chủ nhân, em có muốn không? Tiểu Tuyết, cục cưng Tiểu Tuyết ngọt ngào của tôi, em là người ngoan nhất phải không? Em gọi tôi là chủ nhân đi nào!"

Chuyển động của Isabella đột nhiên dừng lại, Trác Thế Tuyết thở hổn hển và nhìn Isabella, với đôi mắt ngấn lệ, phần thân dưới của nàng trở nên ngứa ngáy, Trác Thế Tuyết cọ xát vào chân Isabella một cách khó chịu.

"I-Isabella... Tôi cảm thấy không khỏe... Tôi thấy khó chịu quá..."

"Gọi chủ nhân."

"Chủ nhân"

"Giỏi lắm. Nghe lời sẽ được thường !"

"Ừm...uhhhh...Isabella...uhhhhhhh!"

Isabella ngón tay lại lấp đầy bên trong nàng, tiến vào sâu hơn, dùng lực cũng nhiều hơn trước, sau đó Thế Tuyết mệt mỏi ngất đi trên sofa, toàn bộ vải vóc còn sót lại trên người nàng đều bị lột sạch, quần áo đều nằm vương vải trên sàn nhà tạo một mớ hỗn độn.

"Ư-huh...uh-huh..."

Một chân của nàng được nhấc lên đặt trên vai Isabella, ngón tay đưa vào rút ra lỗ nhỏ của nàng, phát ra tiếng nước bắn tung tóe, không khí tràn ngập mùi hoang ái dục vọng.

Trác Thế Tuyết bị đ* mạnh đến nỗi cổ họng khàn đặc, ngực nàng nảy lên và lắc lư theo chuyển động của Isabella, nàng không biết thời gian đã trôi qua trong bao lâu, cũng không biết nàng đã lên đỉnh bao nhiêu lần, phần dưới cơ thể nàng trở nên tê dại, nhưng cũng mang lại cảm giác sản khoái, đầu óc nàng trống rỗng, ngoài Isabella ra, nàng không thể nghĩ được gì.

Isabella ôm nàng và lại mút quầng vú của nàng. Nàng thở hổn hển và rên rỉ. Nàng vô thức nâng ngực lên để Isabella có thể bú đầu ti nàng nhiều hơn. Cho đến khi Isabella bú chán, cô buông đầu ti ra, bầu ngực của nàng trở nên căng tròn, đầu ti sưng tấy đỏ bừng. Isabella dùng tay tinh nghịch trêu chọc, khiến Trác Thế Tuyết càng thở hổn hển.

"Rất vui."

Isabella đùa giỡn với cơ thể của Trác Thế Tuyết, đỡ đầu nàng bằng một tay, nhìn nghiêng về phía Trác Thế Tuyết, sau đó cúi đầu hôn lên khuôn mặt của nàng, Trác Thế Tuyết bất mãn nhìn chằm chằm vào cô, sau đó Isabella lại hôn nàng, hôn lên cổ, và liếm xương quai xanh, cho đến khi Trác Thế Tuyết lại động tình lần nữa, hai chân nàng cọ xát với nhau không chịu nổi.

"Vẫn còn muốn sao ?" Isabella nói khi thấy Trác Thế Tuyết lại xúc động, cô hôn lên tai Trác Thế Tuyết, "Chờ một chút, mặc bộ đồ đó đi ăn tối."

"Bộ đồ đó?" Trác Thế Tuyết khó hiểu nhìn cô, hiển nhiên nàng còn chưa khôi phục lại sau khi lên đỉnh.

"Cái em vừa mặc đó." Isabella nói với một nụ cười xấu xa, "Hình như trên cổ em vẫn thiếu thứ gì đó thì phải?"

"Chị đang nói về cái gì vậy?"

Isabella đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo và lấy ra một thứ như vòng cổ rồi đi đến chỗ Trác Thế Tuyết.

"Ý tôi là, em chỉ có thể mặc bộ quần áo tôi vừa đưa cho đi ăn tối" Sau đó, Isabella nhẹ nhàng cởi khóa chốt của vòng cổ rồi đeo vào cổ nàng, vòng cổ cũng được nối với một sợi xích sắt, "Tôi sẽ dẫn em đến đó ."

"Có vẻ như em chỉ có thể bò."

"Isabella, tôi————"

"Này, em định mắng tôi à?" Isabella lộ ra vẻ mặt ủy khuất, "Có đúng là em muốn mắng tôi không?"

"Chị!" Trác Thế Tuyết muốn chửi thề, nhưng không có từ ngữ nào được thốt ra, vì ngay tại thời điểm nàng muốn chửi rủa, Isabella lại đưa ngón tay vào lỗ nhỏ vẫn còn ẩm ướt của nàng, Trác Thế Tuyết khó chịu rên rỉ: "Ân...chị..."

"Nghĩ đến việc trước đây em đối xử tệ với tôi, bây giờ lại muốn mắng tôi, tôi sẽ rất buồn. Nếu tôi buồn, tôi sẽ không thích em nữa." Isabella cười thật xấu xa, trong tồi tệ đến mức nó khiến nàng

muốn đánh cô một phát:

"Em phải làm tôi vui lòng".

Bàn tay của Isabella không hề dừng lại, đẩy mạnh vào lỗ nhỏ của Trác Thế Tuyết, một cơn cực khoái khác dâng lên, khi Isabella kéo sợi xích sắt ra, Trác Thế Tuyết buộc phải ngẩng đầu nhìn cô một cách khó chịu.

"Khi chúng ta ăn, em có thể mở rộng chân như thế này để tôi đ* cái lỗ nhỏ ướt át này của em không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.