(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cô có nghe thấy điều đó không?"
"Cái gì? Trong công ty có tin đồn mới à?"
"Nói nhảm cái gì! Chúng ta sắp gặp rắc rối rồi. Hôm nay lãnh đạo cao nhất họp. Không thấy bên ngoài đậu rất nhiều xe sao? Nghe nói công ty chúng ta đã bị mua lại!"
"Cái gì? Bị ai mua lại? Người mua là ai?"
"Tôi không biết, rất thần bí. Công ty chúng tôi từ trước đến nay hoạt động ở mức bình thường, không biết ai lại hứng thú."
"Tất cả các nhà lãnh đạo đã được thay thế, bao gồm cả những người giám sát."
"Thật không!?"
Hôm đó công ty của Trác Thế Tuyết rất sôi động, cả công ty đang thảo luận về việc công ty bất ngờ bị mua lại, vào ngày mua lại, toàn bộ quản lý cấp cao đã thay đổi chức vụ, một số nhân viên còn trong thời hạn hợp đồng đã bị sa thải. Chỉ trong vòng vài phút sau khi đi làm, sổ sách, tiền bồi thường đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng, tốc độ nhanh đến mức khiến ai cũng phải thu dọn đồ đạc và rời đi trong thời gian rất ngắn.
Một số nhân viên có lý lịch đều hoảng sợ vì tất cả những người có thể bảo vệ họ đều đã bị thay thế, trong đó có Lại Minh nhân viên kỳ cựu của công ty, ban đầu cô ấy tưởng chỉ là một cuộc họp bình thường nên không để ý đến, kết quả là nhận được lá thư sa thải trong hòm thư công ty trước bữa trưa.
"Làm sao các người lại sa thải tôi!? Tôi đã làm việc ở công ty này lâu rồi! Nếu tôi bị sa thải, ai sẽ làm đảm nhiệm phần việc của tôi? Các người liệu có làm được không?" Lại Minh không thể tin rằng mình đã làm việc nhiều năm như vậy còn chưa kịp nghỉ hưu đã thành ra thế này, sau khi mất việc bà phải làm sao? Bà đã già như vậy rồi.
Bà chạy đến phòng tổng giám đốc thì phát hiện người quản lý vốn bảo vệ mình đang gật đầu cúi chào một người phụ nữ tóc bạch kim.
"Cô là Lại Minh phải không?" Tuy rằng đối phương đang mỉm cười nhìn bà, điều này khiến Lại Minh rất khó chịu. "Cô cho rằng không ai có thể thay thế mình sao? Tôi lại không nghĩ như vậy, không phải có rất nhiều người làm báo cáo thay cô sao."
Những lời này vừa nói ra, Lại Minh đã bị sốc đến mức không nói nên lời, làm sao người này lại biết?
"Nói nhiều nữa cũng chẳng ích gì. Hãy mau thu dọn mọi thứ và rời khỏi công ty trong ngày hôm nay."
"Cô là ai! Cô có tư cách gì sa thải ta? Tổng giám đốc nói gì đi." Lại Minh hoảng sợ: "Ngươi nên nói cái gì đi chứ!"
"Tôi, tôi hiện tại không thể quyết định được..." Tổng giám đốc đầy mồ hôi, "Này... Tiểu Minh, tạm thời cứ như vậy đi..."
Lại Minh tức giận phản bác: "Anh đột nhiên sa thải người khác như thế này thật vô nghĩa! Tôi còn có mấy dự án đang làm, nếu anh đột ngột sa thải tôi thì ai sẽ chịu trách nhiệm quản lý dự án? Không ai rành việc kinh doanh hơn tôi." Tôi! "
"Ồ, ý cô là chỉ có cô quen thuộc những dự án này, không ai có thể thay thế."
"Chắc chắn."
"Tôi vẫn không tin trên đời này có thứ gì mà dùng tiền không giải quyết được." Người phụ nữ bạch kim nheo mắt cười, "Cô thực sự cho rằng thiếu mình thì công ty không thể tồn tại à?"
"Dù sao cô cũng không thể sa thải tôi! Tôi sẽ đến cục lao động kiện cô!"
"Bourne." Cô ngồi trên ghế, lật qua rất nhiều tài liệu trong tay, không thèm nhìn Lại Minh, "Mời cô ấy ra ngoài, tôi chán nghe cô ấy nói nhảm rồi."
"Dạ!"
Nam vệ sĩ to lớn đứng cạnh cô bước ra kéo Lại Minh ra ngoài, ở cửa có hai vệ sĩ đang đẩy Lại Minh ra khỏi tòa nhà công ty.
"Các người hành động như một đám côn đồ! Đồ khốn kiếp!" Lại Minh hét lên khi bị kéo và ném ra ngoài. "Các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"
"Cô ấy bảo chúng ta như ác quỷ, ông thấy thế nào?"
Người phụ nữ tóc bạch kim nhìn vị tổng giám đốc ngoan ngoãn, sợ đến mức không ngừng lau mồ hôi.
"Không, không, không, cô ấy bị mù." Dưới áp lực, tổng giám đốc cũng chỉ dám mắng mỏ không thương tiếc ngay cả những người thân nhất của mình.
"Hahahaha, thú vị thật"
"Cô chủ." Bourne cúi đầu thấp giọng nói vào cô: "Chúng ta không phải cũng đuổi việc Hoàng tiên sinh và cô Hạ sao?"
"A, nếu chúng ta sa thải bọn họ thì sẽ không còn gì vui vẻ nữa." Người phụ nữ tóc bạch kim mảnh khảnh gõ bàn, "Bây giờ bọn họ đang làm việc trong lãnh địa của tôi, tôi còn chưa nghĩ ra cách tra tấn bọn họ, cho nên đừng lo lắng, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi."
*Editor : chị ghim mấy cưng hết rồi nha
Trác Thế Tuyết vẫn đang ở nơi làm việc, nàng chỉ cảm thấy kỳ lạ, Lại Minh, người cùng văn phòng với nàng, ra ngoài đã lâu không quay lại, nàng nghe thấy bên ngoài rất ồn ào, cho nàng ra ngoài hóng chuyện. Nguyên nhân là vì nàng còn có báo cáo khẩn cấp bị Lại Minh đẩy để cần hoàn thành, lãnh đạo đã thúc giục mấy lần.
Nàng khá lo lắng và muốn liên lạc với Lại Minh, nhưng lại do dự có nên gọi cho Lại Minh hay không.
"Sao chị Minh vẫn chưa về..."
Reng... Reng... !
Khi Trác Thế Tuyết đang do dự cầm điện thoại, màn hình điện thoại vừa sáng lên, là cuộc gọi từ mẹ nàng. Nàng hoàn toàn không muốn nghe điện thoại, sau khi ly khai, ba mẹ thường xuyên gọi điện nhưng nàng đều không trả lời. Ngón tay nàng đặt trên nút trượt rất lâu, dù sao họ cũng là ba mẹ nàng, gọi nhiều như vậy, chẳng lẽ thật sự có việc gấp sao?
"Tiểu Tuyết! Cuối cùng thì con cũng đã trả lời điện thoại! Ba con đang ở phòng chăm sóc đặc biệt!" Mẹ của Trác Thế Tuyết ở đầu bên kia giọng điệu bối rồi và hoảng sợ.
"C-Cái gì cơ?!"
"Trước đây con không nghe điện thoại và chặn tin nhắn của chúng ta. Tuần trước, ba con phải nhập viện vì không ăn được. Khi đến bệnh viện thì chân sưng tấy đến mức không thể đi được nữa. Thậm chí còn không thể đi giày. Bệnh viện chẩn đoán ông ấy bị biến chứng do ure máu*, ông ấy đang bị suy tim, lại còn giai đoạn cuối !"
*hemolytic uremic syndrome (HUS) là các rối loạn cấp tính, trầm trọng đặc trưng bởi giảm tiểu cầu, thiếu máu tán máu và tổn thương thận cấp.
"Sao lại như vậy? Bình thường ông ấy rất chú ý đến sức khỏe của mình. Không phải ngày nào ông ấy cũng chạy bộ buổi sáng sao?"
"Chạy bộ thì có ích gì? Cả núi bệnh..." Mẹ của Trác Thế Tuyết khóc lóc thảm thiết trong điện thoại: "Tiền thuốc men và tiền nằm viện của ông ấy mỗi ngày đều rất đắt, làm sao chúng ta có thể chu cấp được? Làm thế nào đây Tiểu Tuyết, con có thể giúp mẹ được không ?"
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến đầu óc nàng trống rỗng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao ba cô, người đang có sức khỏe tốt như vậy, lại đột nhiên đổ bệnh nặng như vậy? Nàng thậm chí còn tự hỏi liệu mẹ cô có nói dối để nói chuyện với nàng hay không.
Trác Thế Tuyết không biết phải phản ứng thế nào, nàng thậm chí không biết phải làm sao.
"Trác Thế Tuyết! Trác Thế Tuyết, cô có đó không?"
Khi Trác Thế Tuyết còn đang nói chuyện điện thoại, một đồng nghiệp đã gọi nàng ra ngoài cửa, nàng nhanh chóng đặt điện thoại xuống.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cô chưa kiểm tra email của mình à? Hoặc thông tin nhóm làm việc?"
"À? Không, vừa rồi tôi bận. Có chuyện gì vậy?"
"Cô có tên trong danh sách sa thải, trước buổi chiều phải đến phòng tài chính hoàn thành thủ tục thôi việc."
__________________________________________
Editor : Bảo yêu mình mà đuổi việc mình, vậy là không yêu mình rôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");