(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trác Thế Tuyết chú ý đến ánh mắt của Isabella, hai tay không khỏi kéo mạnh vạt áo của mình, trái tim băng giá của nàng lúc này dường như bị lời nói của Isabella làm tan chảy.
Mặc dù nàng thực sự không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng...
Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, mẹ nàng đã chấp nhận điều kiện tiền bạc của Isabella. Cho dù Isabella là phụ nữ, điều đó có nghĩa là chỉ cần người đang hẹn hò có tiền, mẹ nàng sẽ không quan tâm đến sự sống hay cái chết của con gái mình? Và cha nàng thà nàng lấy một người đàn ông thấp kém còn hơn chấp nhận sự tán tỉnh của một người phụ nữ có điều kiện tốt.
Dù thế nào đi nữa, ba mẹ cũng chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của nàng, họ chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Chỉ để ý đến cuộc sống của riêng họ.
Hay quan tâm đến thể diện của chính họ.
Ngược lại, Isabella có thể đặt câu hỏi "Ngay cả khi cô ấy cưới một người đàn ông thấp kém?". Bất kể Isabella có làm tổn thương nàng sâu sắc hay không, nhưng chỉ với một câu như vậy, Trác Thế Tuyết có thể cảm nhận được những cảm xúc rất mạnh mẽ trong đó. Có vẻ như Isabella thực sự đang nghĩ cho nàng, thật sự ân cần quan tâm đến hạnh phúc của nàng.
Không rõ vì sao, nàng rất muốn khóc, nhưng nàng lại cảm thấy mình không thể khóc được. Nếu đây là một trò lừa khác do Isabella sắp đặt thì sao? Liệu cô có thực sự yêu nàng không? Vậy tại sao cô lại đối xử như vậy với nàng trước đây ?
Vạn vật đều có thể thay đổi, nhưng liệu Isabella có thực sự đổi thay?
Trong lòng Trác Thế Tuyết có một thanh âm không ngừng thúc giục, cho dù nàng không muốn nghe.
[Hãy tin tưởng chị ấy một lần.]
"Tôi không đồng ý, tôi sẽ không đồng ý." Ba Trác Thế Tuyết đứng lên nói: "Cuộc trò chuyện này sẽ không dẫn đến kết quả gì, dù cô có cho tôi bao nhiêu tiền đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đồng ý việc con gái tôi là người đồng tính. Chúng ta đi thôi."
Cha mẹ Trác Thế Tuyết chuẩn bị rời đi, nhưng nàng vẫn ngồi đó, cúi đầu và im lặng.
"Thế Tuyết, đi thôi." Ba của Trác Thế Tuyết hét lên với thái độ lạnh lùng, "Con có nghe thấy không?"
Nhìn thấy Trác Thế Tuyết ngồi bất động, Isabella hứng thú nhìn chằm chằm nàng, cô đối với phản ứng của ba nàng không hề để tâm. Ngược lại, cô còn chống tay giễu cợt và nhìn sắc mặt Trác Thế Tuyết, cô cũng không nói gì, đang chờ Trác Thế Tuyết bày tỏ quan điểm của mình.
Trong lòng còn bế tắc, Trác Thế Tuyết vẫn im lặng.
"Trác Thế Tuyết! Con thậm chí không nghe lời ba mình nói sao?!" Ba nàng lại hét lên.
"Ems ao vậy? Ba em đang gọi kìa." Isabella thở dài, "Có lẽ chúng ta quả thực không có duyên phận..."
Isabella còn chưa nói xong, Trác Thế Tuyết đã cúi đầu cắt ngang lời cô, tuy giọng nói rất thấp và thiếu tự tin nhưng Isabella có thể nghe thấy: "Những lời chị nói có phải là sự thật không?"
"Vừa rồi tôi nhiều thứ lắm."
"Chị nói chị yêu tôi."
Trác Thế Tuyết ngẩng đầu lên, Isabella nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, đôi môi Trác Thế Tuyết vẫn đang run rẩy, nước mắt lần lượt rơi xuống quần áo và cánh ta. Isabella hơi nhướng mày và dùng tay chạm nhẹ vào trán.
"Em nghĩ đều tôi nói là giả sao?"
"Tôi-tôi không biết."
Isabella nhìn Trác Thế Tuyết, đột nhiên cười nhẹ, cầm lấy cây gậy quý tộc của mình, đứng dậy rời khỏi bàn, nghiêng người nói với Trác Thế Tuyết:
"Nếu như em vẫn cho là giả, tôi cũng sẽ không phản bác cái, tôi đã cố hết sức để thể hiện tình yêu dành cho em, tôi chỉ muốn thấy em vui vẻ. Tôi đương nhiên có thể hiểu được, hiện giờ em không muốn tiếp nhận. Dù sao, những tổn thương đã gây ra trong quá khứ vẫn chưa lành lại."
"Hôm nay tôi đến giải vây cho em chỉ vì tôi không thể chịu đựng được việc phần đời còn lại của em bị hủy hoại bởi một người đàn ông như vậy. Em xứng đáng có được thứ tốt hơn." Isabella vừa nói vừa dùng tay gõ cửa, và các vệ sĩ của cô ấy đều đứng trước mặt, hộ tống cô.
Trước khi rời đi, cô quay lại nói với Trác Thế Tuyết: "Tiểu Tuyết, cho dù tôi không thể làm người yêu của em, tôi cũng sẵn lòng trở thành nơi trú ẩn an toàn cuối cùng cho em. Chỉ cần em gặp khó khăn, tôi nhất định sẽ giúp, không làm phiền em nữa. Mong em hiểu được tấm lòng của tôi."
Nói xong, vài vệ sĩ theo bước chân Isabella rời đi.
"Ơ... Isabella..."
Trác Thế Tuyết từ lâu đã quen với việc Isabella xông thẳng vào cuộc sống của nàng, cho dù nàng bỏ trốn ba năm, tiềm thức vẫn nghĩ rằng Isabella chưa bao giờ rời bỏ. Ác cảm đối với Isabella đã ăn sâu vào não, và giờ nàng không thể biết liệu ác cảm này có phải là một loại "tình yêu" khác hay không.
Nàng không muốn thừa nhận rằng khi Isabella nói "Không làm phiền em nữa", sự hoảng sợ trong lòng còn nặng hơn niềm vui, nàng không muốn rời xa Isabella chút nào, cô sợ Isabella sẽ như vậy. thực sự sẽ bỏ rơi cô ấy.
Nếu nàng thực sự rời xa Isabella, liệu đến bao giờ nàng mới tìm được người yêu đối xử tốt với mình như vậy?
Đáng buồn thay, Trác Thế Tuyết biết rất rõ rằng trên đời này không thể có ai có điều kiện tốt hơn Isabella, và không ai đối xử với nàng tốt hơn thế.
Ai sẽ yêu nàng chứ, ngay cả cha mẹ ruột cũng đối xử tệ với nàng như vậy, chứ đừng nói đến Hạ Đồng. Ai là người thật lòng yêu nàng chứ ?
*Editor : Hinh Ngôn tốt mà, nhưng có lẽ đó chỉ là tình bạn
Mặc dù cách yêu của Isabella rất cực đoan nhưng cô ấy vẫn dành cho nàng tình yêu thật sự ở mức độ nào đó.
"Isabella! Isabella!"
Khi Trác Thế Tuyết kịp phản ứng, nàng hoảng sợ bước ra khỏi nhà hàng, mới phát hiện Isabella đã lên xe từ sớm, nàng đang chuẩn chạy đến thì chiếc xe thể thao đã bắt đầu rời đi.
"Thế Tuyết! Trác Thế Tuyết! Con đang làm gì ở đây vậy?" Ba nàng bước tới, nắm lấy tay Trác Thế Tuyết và giận dữ nói: "Con định đuổi theo người phụ nữ đó à!? Ta không chấp nhận người đồng tính trong ngôi nhà của mình!"
Trác Thế Tuyết dùng hết sức hất tay ba mình ra. Lúc này trước mặt mọi người, nàng không hề có bộ dáng phục tùng thường ngày, gần như tức giận nói:
"Thấy con nhảy lầu ba mới vừa lòng phải không? Từ nhỏ con đã luôn nghe lời. Nhưng ba thật sự yêu thương con sao? Ba chỉ nghĩ cho ba mà thôi, do là đấng sinh thành, con bắt buộc phải nghe lời, giống như nô lệ phải nghe lời chủ nhân. Con cũng là con người mà !"
"Trác Thế Tuyết, con————"
"Con cũng có cảm xúc, con không phải con rối. Con làm sao có thể sống theo ý ba được? Con cũng có quyết định của riêng mình. Tại sao ba không bao giờ chịu nghe ý kiến của con!?"
Trác Thế Tuyết vừa nói vừa nhìn ba mình với đôi mắt ngấn lệ, tiếp tục nói: "Sở dĩ con yêu một người như cô ấy là vì ba chưa bao giờ thật sự yêu thương con! Chưa bao giờ! So với cô ấy, ba thực sự rất tệ, căn bản không xứng làm cha mẹ!"
Trác Thế Tuyết nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
"Con là người đồng tính thì sao chứ? Con chỉ thích cô ấy mà thôi! Cứ coi như ba chưa từng sinh ra đứa con gái như con đi. Từ nay chúng ta không còn quan hệ, con sẽ không bao giờ về nhà nữa, ba dù muốn hay không cũng sẽ không nhìn thấy con"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");