Hạ sang, hoa viên nhỏ nơi hậu viện khoe sắc rực rỡ, một mảnh phồn vinh thịnh vượng.
Tống cách cách ngồi trong đình, bên người là thị nữ Ức Mai.
"Chuẩn bị xong cả chưa?" Tống cách cách hỏi, khuôn mặt thanh tú khó nén vẻ tối tăm.
"Cách cách yên tâm.
Tiểu Tân Tử đã sắp xếp trong hoa viên cả rồi.
Ngày nào con chó kia cũng chạy tới đây chơi.
Hôm nay Nữu Hỗ Lộc cách cách cũng tới thỉnh an phúc tấn.
Tiểu Tân Tử sẽ dẫn con súc sinh kia tới chỗ của Nữu Hỗ Lộc cách cách."
Tống cách cách hài lòng nhếch môi: "Thai này của Nữu Hỗ Lộc thị vẫn luôn không ổn định.
Ta không tin sau khi nàng bị kinh hách thì còn có thể sinh ra đứa nhỏ."
Ức Mai cụp mắt: "Cách cách nói phải."
"Cũng chẳng thể trách ta lòng dạ ác độc.
Trước đó rõ ràng là gia muốn mang theo ta và Cảnh thị xuất kinh, lại bị nàng chen ngang.
Người mang thai nên là ta mới đúng." Tống cách cách siết chặt khăn tay.
Ức Mai không tiếp lời, không dám chọc giận Tống cách cách.
Từ sau khi mất đi hai tiểu cách cách, cách cách liền trở nên cổ quái, ngày nào cũng mê mê sảng sảng.
Huống hồ thân thể cách cách ngày một xấu đi, dù có theo chủ tử gia rời kinh cũng khó có thể mang thai.
Cố tình Tống cách cách còn chưa nhận thức được việc ấy, cho rằng Nữu Hỗ Lộc cách cách đoạt mất cơ hội của mình nên mới có âm mưu lần này.
Tống cách cách yên tĩnh chờ ở trong đình.
Qua khoảng chừng nửa chén trà nhỏ, chợt nghe cách đó không xa truyền tới tiếng chó sủa kịch liệt, ngay sau đó là tiếng người ngã xuống.
"Cách cách! Cách cách! Người đâu mau lại đây..
Cách cách bị chảy máu.."
Tống cách cách nghe được tiếng la lớn của thị nữ Nghênh Nguyệt bên người Nữu Hỗ Lộc thị.
Nàng nháy mắt bật cười, vịn tay Ức Mai đứng lên: "Đi nào.
Chúng ta qua xem bộ dạng thê thảm của nàng ta."
Hôm nay Thanh Mai báo đã làm xong y phục cho Toàn Phong, Vưu Uyển bèn tới nhà bếp lấy.
Đang nói chuyện với Thanh Mai thì có một tiểu thái giám lạ mặt tìm tới: "Vưu Uyển cô nương, mau tới hậu viện cùng ta.
Phúc tấn đang tìm cô đấy!"
Vưu Uyển nhớ mang máng đây là tiểu thái giám canh cửa ở hậu viện.
Bình thường nếu có người từ hậu viện tới cũng đều do hắn thông báo với Tô Bồi Thịnh.
"Phúc tấn? Phúc tấn tìm ta làm gì?"
"Là chó của chủ ta gia đụng phải Nữu Hỗ Lộc cách cách hại cách cách sinh non.
Hiện phúc tấn đang giận dữ muốn gọi tất cả hạ nhân phụ trách chăm chó qua."
Vưu Uyển nhíu mày, đưa đồ trong tay cho Thanh Mai.
Thanh Mai sốt ruột: "Vưu tỷ tỷ, có phải là phúc tấn muốn phạt mọi người không? Sẽ đánh người à?"
Vưu Uyển nói: "Đừng hoảng."
Nàng lén đưa cho Thanh Mai một vật rồi xoay người đi theo tiểu thái giám.
Thanh Mai cúi đầu nhìn thì thấy là lệnh bài của Vưu Uyển.
Nhờ thứ này, nàng có thể tới thư phòng tìm tứ gia.
Nàng mau chóng cầm lệnh bài, liên tục cầu khẩn cho tứ gia mau mau hồi phủ.
Hôm nay là ngày thỉnh an phúc tấn.
Nữ chủ tử mỗi viện đều có mặt ở chính viện.
Xảy ra chuyện như vậy, các nàng cũng không thể trở về, đành ngồi lại ở chính sảnh.
Lý trắc phúc tấn không có hứng thú với đứa nhỏ của Nữu Hỗ Lộc thị.
Theo nàng, nhị a ca của mình là trưởng tử trong phủ.
Mặt sau dù có thêm bao nhiêu đệ đệ đi chăng nữa cũng không thể vượt qua nó.
Lúc này nàng đang chán muốn chết chơi đùa với chiếc vòng trên tay, tùy tiện giương mắt nhìn lên thì bắt gặp Vưu Uyển đang cúi đầu đi vào cổng viện.
Tư thái mạn diệu, thân thể phập phồng, da thịt tuyết trắng trong suốt, cho dù cúi đầu cũng có thể nhìn ra là một mỹ nhân.
Nàng chợt ngồi thẳng dậy, chỉ vào Vưu Uyển nói: "Đó là ai?"
Võ cách cách chỉ biết ăn điểm tâm.
Cảnh cách cách đang vuốt bụng ngủ gật.
Ở đây chỉ có Tống cách cách nghe được lời nàng, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ một cái nhìn này, nàng liền đoán được đó là tỳ nữ mà chủ tử gia điều tới thư phòng hầu hạ, trông dáng vẻ đúng là một con hồ ly tinh.
Tứ gia không phải dạng người háo sắc, không như các a ca khác nạp hết mỹ nhân này tới mỹ nhân nọ vào phủ.
Nữ nhân trong hậu viện của tứ gia đều là người do nương nương ban thưởng.
Cho nên khi Tống cách cách phát hiện tứ gia thế mà lại chủ động tiếp cận một tỳ nữ, nhất thời không tài nào tiếp thu nổi.
Nàng không làm gì được tứ gia, chẳng lẽ lại không làm gì được tỳ nữ này chắc? Nàng là nữ nhân đầu tiên được ban danh phận bên cạnh tứ gia.
Tình cảm với tứ gia tất nhiên là không tầm thường.
Trong lòng Tống cách cách đã lôi Vưu Uyển ra hành hạ cả trăm lần nhưng nét mặt vẫn nhàn nhạt: "Nghe nói chủ tử gia từng điều một tỳ nữ chăm chó tới hầu hạ bút mực.
Xem ra chính là cô nương này rồi! Quả là một mỹ nhân."
Lý trắc phúc tấn nhất thời đứng ngồi không yên.
Chuyện này nàng sớm đã nghe nói.
Để một mỹ nhân như vậy hầu hạ bên người, đúng là muốn hồng tụ thiêm hương mà.
Nàng không cần nghĩ cũng biết ý của tứ gia.
"Đè nàng ta quỳ xuống! Va chạm tới Nữu Hỗ Lộc cách cách chính là va chạm tới tiểu chủ tử trong bụng nàng ấy.
Tội này không thể tha.
Người đâu chuẩn bị hèo!" Lý trắc phúc tấn chưa chi đã định tội Vưu Uyển.
Nàng hiện là trắc phúc tấn duy nhất trong phủ, lời nói vẫn rất có sức nặng.
Lời này vừa ra, mọi người đều nhìn sang.
Cảnh cách cách nhướng mày.
Nàng dáng vẻ cao gầy, mặt mày đại khí, nghe vậy bèn nói: "Lý trắc phúc tấn, đây là chính viện của phúc tấn.
Phúc tấn không có mặt, sao có thể động một chút là đánh hèo?"
Vừa rồi Nữu Hỗ Lộc thị sinh non, phúc tấn đã sớm túc trực ngoài phòng sinh.
Lý trắc phúc tấn không nghe: "Phúc tấn rất coi trọng quy củ.
Đám nô tài này làm sai thì phải chịu phạt.
Dù phúc tấn có ở đây thì cũng là đạo lý này thôi."
Cảnh cách cách rất không đồng tình.
Sự tình còn chưa điều tra rõ đã vội kêu đánh kêu giết.
Chuyện như thế này cũng chỉ có Lý trắc phúc tấn là làm được.
Vưu Uyển vừa định quỳ xuống thì đã bị vài thái giám đè lại trên ghế.
Côn bổng vùn vụt hạ xuống, mang theo tiếng gió bén nhọn.
Thái giám trong phủ căn bản không biết Vưu Uyển, chỉ biết đây là lệnh của trắc phúc tấn.
Mỗi một hèo đều không nương tay, chân thật đánh vào trên người Vưu Uyển.
Thân mình Vưu Uyển run lên, bỗng chốc cảm thấy toàn bộ cái lưng đều không còn thuộc về mình nữa, đau rát nóng bỏng.
Cả người nàng tựa như bị chém thành hai khúc.
Mỗi lần hô hấp đều động tới vết thương, đau tới nỗi Vưu Uyển không thốt nổi nên lời.
Tiếng đánh đập liên tiếp vang lên.
Hạ nhân ở chính viện đều nín thở, không dám phát ra dù chỉ là một chút âm thanh, khiến cho Võ cách cách thần kinh thô cũng phải buông điểm tâm xuống.
Tống cách cách cụp mắt thưởng trà, làm như không nghe thấy gì.
Cảnh cách cách nghe mà hoảng loạn bực tức.
Đứa nhỏ trong bụng cũng không ngừng náo loạn.
Nàng ba lần bốn lượt muốn ngăn cản thì đều bị Lý trắc phúc tấn trừng ngược trở về.
"Cảnh cách cách lo cho cái thân của mình đi! Đừng quan tâm tới chuyện của người khác.
Hạ nhân trong phủ nếu không cảnh cáo, coi chừng lần tới sẽ va chạm tới ngươi, khiến ngươi rơi vào kết cục như Nữu Hỗ Lộc thị đó." Lý trắc phúc tấn cười khẩy.
Khuôn mặt xinh đẹp kiêu căng tới cực điểm.
Lời này quá ác độc.
Cảnh cách cách giận đến khó thở.
Dưới hành lang, tam đẳng nha hoàn thuộc chính viện là Nguyên Thu nắm chặt lòng bàn tay.
Thấy Vưu Uyển bị đánh, nàng gấp đến độ toát mồ hôi, dưới chân không tự chủ được mà tiến lên một bước.
"Ngươi định làm gì vậy!" Tỳ nữ cao hơn nàng ở bên cạnh vội vã ngăn lại.
Nguyên Thu cuống quýt nói: "Nha hoàn đang bị đánh kia là tỷ muội tốt của ta.
Ta muốn giúp nàng cầu tình với trắc phúc tấn."
"Ngươi hồ đồ rồi hả? Trắc phúc tấn biết được ngươi là ai? Dựa vào đâu mà phải nghe ngươi?" Tỳ nữ chỉ điểm nàng, "Ngươi nghe ta đi, đừng dính vào chuyện này.
Trắc phúc tấn không phải là đang xả giận cho Nữu Hỗ Lộc cách cách đâu mà thực ra muốn nhân cơ hội trừng trị nha hoàn kia đó!"
"Trừng trị? Sao có thể?"
"Nghe nói chủ tử gia coi trọng nàng.
Tính tình trắc phúc tấn thế nào không phải ngươi không biết, chính là khó chịu việc người khác xinh đẹp hơn nàng.
Hiện giờ ngươi chạy ra, e là ngay cả ngươi cũng bị đánh chung."
Thần sắc Nguyên Thu cứng đờ, ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn thu chân lại.
Nàng sớm nên nghĩ tới mới phải.
Dáng dấp Vưu Uyển dễ nhìn như vậy, so với nương nương trong cung còn đẹp hơn.
Chủ tử gia sao có thể không chú ý tới nàng?
Nhất định là chủ tử gia..
"Dừng hết lại cho gia!"
Ngoài cổng viện bỗng truyền tới một giọng nam giận dữ.
Mọi người giương mắt nhìn.
Trên người tứ gia vẫn khoác triều phục, đang chắp tay bước tới.
Phía sau đi theo một đám nô tài.
Người trong viện nhất tề quỳ xuống.
Lý trắc phúc tấn không ngờ tứ gia tới nhanh như vậy, ngay cả y phục cũng chưa đổi, hẳn là vừa nghe tin đã trực tiếp chạy tới.
Trong lòng nàng khó nén chua xót, đỡ ghế đứng dậy.
Ý thức Vưu Uyển đã mơ hồ, chỉ chú ý tới côn bổng không biết đã dừng lại từ lúc nào, căn bản chưa trông thấy tứ gia xuất hiện.
Dù có chú ý tới cũng sẽ không thèm nhìn hắn lấy một cái!
"Chuyện này là sao đây?" Tứ gia không dấu vết liếc mắt nhìn Vưu Uyển, chỉ thấy mặt mày tiểu tỳ nữ trắng bệch không còn một giọt máu, đáy lòng chợt căng thẳng.
Lý trắc phúc tấn vội vàng đáp: "Là con chó Toàn Phong kia đụng phải Nữu Hỗ Lộc cách cách trong vườn hoa khiến nàng bị sinh non.
Thiếp đang trừng trị đám hạ nhân chăm chó."
Tứ gia trầm mặt: "Toàn Phong đâu rồi?"
"Đã sai người bắt lại." Lý trắc phúc tấn đáp.
Tứ gia mặt mày tái nhợt, tức giận nói: "Nô tài trông coi hoa viên đâu, sao dám thả chó vào? Hoa viên lớn như vậy, tại sao cứ phải đụng tới Nữu Hỗ Lộc thị? Toàn Phong trước giờ nhu thuận, vì sao hôm nay lại va chạm?"
Lý trắc phúc tấn chưa từng nghĩ tới những vấn đề này.
Nàng vốn chẳng quan tâm chân tướng sự tình, chỉ muốn bắt được nhược điểm của tiểu tỳ nữ, nhân cơ hội trừng trị.
Đối mặt với chất vấn của tứ gia, nàng một chữ cũng không trả lời được.
"Cái gì cũng không biết đã dám tra tấn người bên cạnh gia? Lý thị, ngươi thật to gan!" Tứ gia phẫn nộ, vung tay sai người đem đám nô tài bị đánh đỡ dậy, đưa về tìm lang trung tới khám.
"Tô Bồi Thịnh, ngươi đi tra xét chuyện hôm nay xem là ai giở trò sau lưng hãm hại con của gia."
Tô Bồi Thịnh vội vàng đáp ứng.
Vưu Uyển rũ rượi được người đỡ dậy.
Mặt nàng cắt không còn giọt máu, tóc mai ướt nhẹp, làn môi xanh trắng, dường như chỉ một giây sau là sẽ tắt thở.
Tứ gia bước một bước về phía trước, trực tiếp đón lấy Vưu Uyển bế lên.
Dước ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc ghen ghét của đám người ở chính viện, hắn bế người trở về.
"Cách cách, ngài có thấy không?" Thị nữ Tinh Ba bên người Cảnh cách cách hai mắt tỏa sáng, vội vàng túm lấy tay áo nàng.
"Đương nhiên là thấy, chủ tử nhà ngươi cũng đâu có mù." Cảnh cách cách nói, "Đúng là một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia trắng bệch, ta thấy cũng còn thương.
Đi thôi, chúng ta trở về.
Phúc tấn đang bề bộn, e là sẽ không gặp được."
Tứ gia đi rồi nhưng Tô Bồi Thịnh còn ở lại tiễn chân từng người.
Lý trắc phúc tấn không cam tâm mà rời khỏi chính viện.
Tống cách cách tụt lại sau cùng, vẻ mặt không chút thay đổi nhưng bàn tay vịn Ức Mai lại nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
"Cách cách yên tâm.
Người nhà của Tiểu Tân Tử đều nằm trong tay cách cách.
Hắn không dám khai ra đâu.
Đinh sắt khiến con chó Toàn Phong kia phát cuồng cũng đã được dọn sạch.
Chủ tử gia sẽ không tra tới trên người cách cách." Ức Mai nhẹ giọng nói.
Tống cách cách bất an gật đầu: "Ta biết, ta không lo lắng."
Ức Mai quay đầu liếc nhìn cây cối rậm rạp nơi chính viện, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên.
Đáng tiếc Tống cách cách hiện đang đầy một bầu tâm sự, căn bản không hề chú ý tới việc này..