[Thanh Xuyên] Ký Sự Tấn Chức Của Hoàng Quý Phi

Chương 26: Đại Cách Cách




Qua mấy ngày, lệnh cấm túc của Lý trắc phúc tấn đã được phúc tấn giải trừ.

Vưu Uyển nghe nói cánh cửa Đông Viện vừa mở, Lý thị đã bế theo tam a ca cùng cả đám nô tỳ dạo một vòng trong phủ, như là sợ người ta không biết trắc phúc tấn nàng ta đã tái xuất giang hồ.

Điều duy nhất khiến Vưu Uyển hài lòng là tứ gia không hề tới Đông Viện, chỉ để cho đại cách cách và nhị a ca quay về thăm hỏi.

*

Đông Viện.

Lý trắc phúc tấn vừa mang theo tam a ca thưởng cảnh thu ở vườn hoa nhỏ, nghe tin đại cách cách đang trên đường tới hậu viện, lập tức ôm tam a ca quay về.

Ai ngờ đại cách cách nhanh chân hơn một chút, khi Lý thị bước vào phòng thì đại cách cách đã ở bên trong chờ một lúc rồi.

Lý thị không sợ trời không sợ đất, tuy hướng về tứ gia nhưng cũng có đôi khi chẳng biết nhìn mặt đoán ý, duy chỉ trước mặt nữ nhi của mình là luôn sợ sệt hệt như một con chim cút.

"Ngạch nương đi đâu thế?" Đại cách cách vừa qua tuổi lên mười đã có phong phạm của cách cách Hoàng gia. Mặt mày tương tự Lý thị, mơ hồ lộ ra ngạo khí.

Lý trắc phúc tấn nhẹ nhàng ngồi xuống: "Lâu lắm mới được ra cửa nên ta bế tam đệ con tới vườn hoa nhỏ đi dạo một chút."

Đại cách cách đang muốn đứng dậy nhìn tam a ca, nghe thế thì nhíu mày: "Nay khí trời đã dần trở lạnh, tam đệ vẫn còn nhỏ. Lần sau ngạch nương dẫn đệ đệ đi dạo quanh sân viện thôi! Miễn cho bị cảm."

"Cảnh trí ở Đông Viện này nhìn mãi cũng chán rồi." Lý trắc phúc tấn không phải loại người nguyện ý để bản thân phải bức bối, len lén nói thầm.

Đại cách cách nghe được bèn quay đầu nói: "Ngạch nương cảm thấy ngắm cảnh quan trọng hơn hay là thân thể của tam đệ quan trọng hơn? Người sơ ý như vậy, chẳng lẽ muốn thấy tam đệ cũng yếu ớt giống nhị đệ hay sao?"

Vừa nhắc tới chuyện nhị a ca sức khỏe yếu kém, Lý thị liền triệt để xìu xuống, không dám phản bác lại đại cách cách nữa.

Bởi trong lòng nàng chột dạ. Trước kia khi nhị a ca ra đời cũng chính là thời điểm nàng và phúc tấn tranh đấu kịch liệt nhất. Nàng liền thường xuyên dùng cái cớ nhị a ca sinh bệnh để mời tứ gia qua.

Dần dà, sức khỏe nhị a ca liền thực sự kém đi. Ban đầu Lý thị cũng sốt ruột nhưng từ khi mang bầu tam a ca, nàng liền có hy vọng mới. Cũng không để tâm tới nhị a ca như trước nữa.

Nàng chỉ sợ đại cách cách ở Đông Viện cũng nhìn ra cái gì nên mỗi lần cô bé đề cập tới nhị a ca, Lý trắc phúc tấn sẽ luôn lo lắng hãi hùng.

Cũng may lần này đại cách cách không truy cứu sâu, chỉ nói với nàng rằng việc học của nhị a ca nặng nề, mấy hôm nay không rảnh, đợi hai ngày nữa nhất định sẽ về Đông Viện thăm ngạch nương và đệ đệ.

Lý thị liên tục đáp ứng, ngoài miệng chỉ nói học hành quan trọng hơn.

Đại cách cách gật đầu: "Ngạch nương hiểu là tốt rồi. Mấy tháng nay nhị đệ ở tiền viện bị tiên sinh quản rất chặt. A mã cũng thường xuyên kiểm tra công khóa của đệ ấy, hiện nay đã ngày càng hiểu chuyện biết lễ nghĩa."

Rốt cuộc là miếng thịt rơi từ trên người mình xuống, Lý trắc phúc tấn nghe vậy thì khó tránh khỏi không nỡ: "Nó mới bao lớn, a mã con cũng thật là nhẫn tâm."

Đại cách cách phản đối: "A ca phủ nào mà chẳng như vậy, nhị đệ cũng nên thế."

Lý trắc phúc tấn vẫn nhíu mày.

Đại cách cách mím môi, nhìn nàng như vậy, cuối cùng vẫn kìm nén tính tình mà an ủi: "Ngạch nương chớ lo lắng. Con ở tiền viện sẽ chiếu cố nhị đệ, cũng sẽ thường xuyên về thăm người. Lần này ngạch nương bị cấm túc thì cũng đừng gây chuyện thị phi như trước nữa, bằng không nữ nhi lại phải mấy tháng liền không thể tới Đông Viện."

"Con nói gì vậy?" Lý trắc phúc tấn nghe nửa đoạn trước còn thấy tri kỷ an ủi, không nghĩ tới câu sau đại cách cách lại bắt đầu quở trách nàng. Điều này làm cho thể diện người ngạch nương là nàng sao mà đẹp cho được!

"Cái gì gọi là gây chuyện thị phi? Rõ ràng là tiểu yêu tinh kia câu mất hồn a mã con, hại ta bị cấm túc, mấy tháng liền không được gặp ai. Sao con không thương tiếc ngạch nương mình, lại còn nói đỡ cho người khác?" Lý trắc phúc tấn giận dữ chỉ vào đại cách cách nói, "Thực sự là uổng công nuôi con khôn lớn, không hiểu chuyện chút nào."

Đại cách cách biết rõ ngạch nương mình mới là người không hiểu chuyện. Đã chiếm vị trí trắc phúc tấn lại có cả trai lẫn gái, hà tất phải tính toán với tân sủng của a mã, ngược lại càng khiến cho a mã thêm phiền chán. Nàng nên chú tâm giáo dưỡng hai người em trai cho thật tốt mới phải.

Nhưng đại cách cách cũng hiểu tính tình ngạch nương mình, trong nhất thời nửa khắc là sẽ không khuyên được, chỉ có thể tận dụng mọi phương thức mà nhắc nhở.

Cũng may a mã đối với mấy đứa em trai đều như nhau, dù cho nhị đệ yếu ớt cũng vẫn dạy dỗ cẩn thận. Đại cách cách chỉ hy vọng hai em trai ngày sau không bị ngạch nương dạy sai là tốt lắm rồi.

Lý thị bị nàng làm cho tức giận đến không muốn trò chuyện thêm nữa. Đại cách cách chẳng thể làm gì khác ngoài xin phép cáo lưu, trước khi đi lại nhìn qua tam a ca một lần.

Ra khỏi cổng viện, Phương ma ma được đại cách cách phân phó đứng trông cửa thấy tiểu chủ tử đi ra, liền không nhanh không chậm đuổi theo sau.

Thoáng thấy thần sắc đại cách cách có điểm không vui, Phương ma ma biết nhất định là hai mẹ con lại vừa cãi cọ. Chuyện như vậy sớm đã chẳng phải lần đầu tiên.

Hiện, đại cách cách là con gái duy nhất của tứ gia, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, phương diện giáo dưỡng cũng mời ma ma tốt nhất trong cung tới.

Tứ gia chỉ sai các ma ma dạy dỗ quy củ, không cho phép gò bó tính tình của đại cách cách, để cho nàng được vui vẻ thoải mái.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, đại cách cách tự nhiên sở hữu khí chất và ngạo khí của cách cách Hoàng gia. Còn trắc phúc tấn tuy vị phân không thấp nhưng dù sao vẫn còn thói quen hành xử thiếu phóng khoáng khi còn làm thiếp thất, nhiều khi khiến cho đại cách cách cũng thấy khó coi.

Nhưng tiểu chủ tử mỗi lần tới Đông Viện đều chưa bao giờ cho bà theo sau, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết. Phương ma ma chỉ có thể giả vờ câm điếc, coi như cái gì cũng không hiểu.

Đại cách cách xuyên qua vườn hoa nhỏ, lúc sắp tới cửa hông thông tới tiền viện thì đột nhiên bắt gặp một thân ảnh lả lướt mạn diệu ở phía trước.

Chỉ từ bóng lưng đã có thể nhìn ra là một mỹ nhân, lại không khớp với các chủ tử hậu viện trong trí nhớ của đại cách cách. Kết hợp lại, cô bé có thể đoán ra đây là Vưu cách cách mà a mã mới nạp vào phủ.

Cô bé tiến lên phía trước, thấy nha hoàn bên người Vưu cách cách chỉ vừa mới nói một câu với thái giám canh cửa, thái giám kia đã để cho Vưu cách cách đi qua.

Đại cách cách nhớ rõ, dựa theo quy củ trong phủ, người ở hậu viện muốn tới tiền viện, hoặc là phải báo với phúc tấn hoặc là phải báo với tứ gia, được cho phép mới có thể đi qua.

Xem ra vị Vưu cách cách này quả thực rất được sủng ái, có thể trực tiếp tiến nhập tiền viện.

Đại cách cách lại nổi lên một tia hiếu kỳ đối với Vưu Uyển. Cô bé thoáng tăng nhanh cước bộ.

Thái giám giữ cửa mắt tinh, ngay lập tức đã trông thấy cô bé, bèn vội vàng cung kính khom lưng: "Nô tài thỉnh an đại cách cách."

Đại cách cách ừ một tiếng, khoát tay cho phép hắn đứng lên.

Vưu Uyển vừa đi được mấy bước đã nghe thấy thanh âm thỉnh an đại cách cách ở phía sau, nàng đương nhiên không thể vờ như không nghe thấy, bèn chậm rãi xoay người. Đứng cách đó không xa là một cô bé dung mạo tú lệ, mảnh mai yêu kiều.

Đôi mắt trong veo nhìn nàng, bên trong chỉ có sự tò mò.

Vưu Uyển phúc thân hành lễ: "Gặp qua đại cách cách."

Đại cách cách đi mấy bước về phía trước, nhìn chằm chằm Vưu Uyển hỏi: "Ngài chính là Vưu cách cách?"

"Đúng vậy." Vưu Uyển khẽ gật đầu.

Tầm nhìn của cô bé dừng lại một khắc trên khuôn mặt nàng, bỗng cười nói: "Quả nhiên là xinh đẹp, xem ra lần này ánh mắt của a mã không sai."

Vưu Uyển không ngờ vị đại cách cách này lại thẳng thắn như vậy. Nàng nghe xong liền dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: "Đa tạ đại cách cách khen ngợi, nô tỳ nào dám."

"Ngài muốn tới thư phòng à?" Ánh mắt đại cách cách rơi xuống hộp đồ ăn Vưu Uyển xách theo, "Trong đó là gì vậy?"

"Bẩm đại cách cách, đây là canh tuyết lê chuẩn bị cho chủ tử gia, có thêm thịt nạc và sung khô. Dạo gần đây khí trời hanh hao. Chủ tử gia mỗi sáng và tối đều bị ho khan. Canh này có thể nhuận phổi trị ho, rất bổ dưỡng." Vưu Uyển tỉ mỉ nói.

"Canh này thực sự có thể trị ho khan?" Hai mắt đại cách cách sáng lên.

Vưu Uyển nghĩ đại cách cách chỉ hỏi cho có chuyện, không ngờ cô bé lại thực sự quan tâm tới vấn đề này. Nàng cũng chỉ biết đây là một phương thuốc cổ truyền nhưng dù sao cũng chẳng phải đại phu, không thể thuận miệng nói bừa.

"Canh này có chút tác dụng tẩm bổ nhưng công hiệu trị ho rốt cuộc là như thế nào, nô tỳ cũng không thể xác định."

Đại cách cách hỏi vậy cũng không phải vì mình mà là vì nhị a ca. Cô bé giải thích: "Vưu cách cách có điều không biết, thời tiết hanh khô như bây giờ, nhị đệ ta mỗi sáng cũng sẽ bị ho khan. Nếu canh này thực sự hữu hiệu thì cũng có thể giúp cho nhị đệ ta thoải mái hơn một chút, đỡ phải uống thuốc đắng."

Từ nhỏ nhị a ca đã là một cái ấm sắc thuốc, mỗi lần uống thuốc đều cực kỳ khó chịu. Đại cách cách thực sự không muốn nhìn thấy cậu như vậy nữa.

Cô bé tiến lên một bước, ánh mắt chân thành: "Chi bằng cách cách chia sẻ công thức kia với ta? Nếu hữu dụng, ta sẽ để nhị đệ tới tạ ơn ngài."

"Nô tỳ không dám," Vưu Uyển sao dám nhận, nhưng nàng cũng không thể trực tiếp đưa công thức cho đại cách cách. Nếu nhị a ca sử dụng mà xảy ra chuyện gì, nàng có miệng cũng khó nói rõ.

Vưu Uyển thoáng suy tư rồi nói: "Bây giờ nô tỳ cũng không nhớ rõ công thức, chi bằng để nô tỳ trở về chỉnh lý lại một chút, hỏi qua phủ y xem có dùng được hay không rồi lại giao cho đại cách cách nhé!"

Đại cách cách thấy nàng không tàng tư thì rất cao hứng, gật đầu nói: "Cứ làm như vậy đi."

Tính cách cô bé sang sảng, cười rộ lên còn lộ ra vài phần trẻ con, sau khi nhận được lời cam đoan của Vưu Uyển thì hài lòng rời đi.

Đợi đại cách cách đi xa, Thanh Mai tới bên cạnh Vưu Uyển, kinh ngạc nói nhỏ: "Không ngờ đại cách cách lại hiền lành như vậy, thật là nửa điểm cũng không giống trắc phúc tấn."

Vưu Uyển gật đầu tán thành. Có vẻ đại cách cách không chút nào chịu ảnh hưởng bởi ân oán giữa Lý trắc phúc tấn và nàng, tính tình cũng tốt, rộng rãi phóng khoáng.

Chỉ là trong lịch sử, sau khi gả vào nhà Ô Lạt Na Lạp không bao lâu thì vị cách cách này liền qua đời, cũng chẳng biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lúc Vưu Uyển mang theo hộp đồ ăn vào thư phòng thì tứ gia đang xem công văn, thấy nàng tới cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ vỗ nhẹ cái ghế bên cạnh ý bảo nàng ngồi xuống.

Canh trong hộp được bưng ra, tứ gia theo bản năng muốn tự múc.

Nhưng ngoài ý muốn là Vưu Uyển lại đoạt lấy muỗng trước, động tác nhanh nhẹn mà không mất ưu nhã thay tứ gia múc canh.

"Sao thế? Tự nhiên lại chịu khó như vậy?" Tứ gia cảm thấy là Vưu Uyển có chuyện muốn nhờ.

Vưu Uyển quả không khiến hắn thất vọng, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, chậm rãi kể lại chuyện ban nãy gặp được đại cách cách.

"Không phải là thiếp không muốn đưa. Nếu phương thuốc này có thể giúp làm thuyên giảm bệnh trạng của nhị a ca thì cũng là một chuyện công đức. Nhưng gia biết đấy, trắc phúc tấn ngứa mắt thiếp. Nếu nhị a ca dùng rồi mà không thấy chuyển biến tốt thì có khả năng lại thành tội lớn của thiếp. Gia nỡ thấy thiếp bị trắc phúc tấn ghi hận bắt nạt ư?" Vưu Uyển ôm lấy một cánh tay của tứ gia, mềm mại nói.

"Nàng muốn gia làm gì nào?" Tứ gia nhướng mày nhìn nàng.

"Thiếp nghĩ là, thiếp sẽ chép công thức ra cho ngài. Ngài cầm đi hỏi phủ y một chút, hoặc tốt hơn hết là tìm thái y. Có ngài chắn đằng trước, thiếp cũng không sợ bị trắc phúc tấn tới kiếm chuyện. Tốt nhất là ngài cũng tìm thái y xem cho nhị a ca một chút. Trẻ con mà cứ ho khan mãi cũng không tốt, rất gây đau đớn cho cơ thể."

"Nàng suy nghĩ rất chu toàn." Trong lòng tứ gia không phải là không xúc động.

Loại chuyện này, Vưu Uyển hoàn toàn có thể cự tuyệt. Sức khỏe của nhị a ca nào có nửa điểm quan hệ với nàng.

Nhưng Vưu Uyển chẳng những không từ chối mà còn nhắc hắn tìm thái y chăm sóc cho chứng bệnh của nhị a ca, cũng không vì gút mắc giữa người lớn mà để ảnh hưởng tới đứa nhỏ.

Tứ gia ấn trán nàng một cái: "Việc này gia đáp ứng, nàng chỉ cần lấy ra công thức là được, chuyện sau đó không cần phải lo lắng."

"Đa tạ gia thương cảm, gia là tốt nhất." Vưu Uyển ân cần đưa chén nhỏ qua, múc một thìa canh thổi nhẹ, tự tay bón tới bên môi tứ gia, "Gia mau tranh thủ nếm thử khi còn nóng xem mùi vị như thế nào?"

Tứ gia hiếm khi được tiểu cách cách đích thân phụng dưỡng, thái độ vô cùng thỏa mãn.

Hắn uống hai ngụm, lại nghĩ tới gì đó mà cười nói: "Không ngờ nàng có thể trò chuyện cùng đại cách cách, cũng xem như là hợp ý nhau."

Hắn biết tính tình đại cách cách, cho dù không thân thiết với ngạch nương thì người khác cũng không nhất định có thể chiếm được chỗ tốt từ trong tay cô bé.

"Lời này của gia là có ý gì? Thiếp cũng chẳng lớn hơn đại cách cách mấy tuổi, sao không thể chuyện trò hợp ý? Tiểu muội nhà thiếp còn nhỏ hơn đại cách cách nhiều đó." Vưu Uyển hiểu lầm ý tứ gia, rất không phục mà nói.

Tứ gia: "Gia không.."

"Nếu nói không hợp nhau thì phải là thiếp và ngài mới đúng." Vưu Uyển nhỏ giọng thì thầm, "Rõ ràng là gia lớn hơn thiếp nhiều tuổi như vậy.."

Tứ gia: ".. Nàng đây là ghét bỏ gia lớn tuổi?"

Vưu Uyển mắt nhìn trần nhà, nhìn sàn gạch, chỉ là không nhìn tứ gia. Nàng nhịn một lúc lâu mới nói: "Lớn tuổi hay không, trong lòng gia tự hiểu."

Tứ gia cảm thấy lá gan tiểu cách cách càng ngày càng to ra rồi. Hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng đặt lên bàn sách, công văn thư từ đều bị dồn hết qua một bên.

"Xem ra hôm nay phải cho nàng biết, dù gia lớn hơn nàng rất nhiều tuổi nhưng tuyệt đối có thể trị được nàng!"

Âm thanh nghiến răng nghiến lợi vang lên bên tai, Vưu Uyển chợt cảm thấy hình như mình có hơi quá đáng.

Xem ra không chỉ tuổi tác của nữ nhân là không được nhắc đến, mà lão nam nhân tuổi gần ba mươi cũng đồng dạng không chịu nổi kích thích này.

Sau nửa canh giờ, Vưu Uyển lúc này chỉ muốn khóc thét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.