"Nô tỳ thiếu hiểu biết, nhưng nghe hai vị gia tranh luận, nô tỳ mới phát hiện lời thập tứ gia có vài phần đạo lý." Vưu Uyển hít sâu một hơi, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tứ gia.
"Ui chao! Tứ ca, tiểu nha hoàn này của huynh ủng hộ đệ đó, huynh nghe thấy chưa?" Thập tứ gia vô cùng vui vẻ.
Đầu ngón tay tứ gia gõ nhẹ lên tay vịn ghế, nhìn không ra hỉ nộ, hếch cằm về phía Vưu Uyển: "Ngươi nói tiếp đi."
"Nô tỳ từng nghe được một loại kiến giải thế này. Dân chúng đều là dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển. Bách tính cư trú tại nơi có mỏ quặng mượn việc khai thác mỏ để duy trì sinh kế, là hành vi nhập gia tùy tục thuận theo ý trời, không nên bị cấm đoán." Vưu Uyển cũng không muốn nhiều lời. Nhưng nàng lại nghĩ tới hành động cấm quặng, cấm biển của các đế vương triều Thanh đã tạo nên ảnh hưởng vô cùng ác liệt tới kinh tế và văn hóa của người đời sau.
Nàng chỉ là một người xuyên không bình thường, không thể chế ra thuốc nổ, cũng không có bản vẽ đại pháo, ngoại trừ vui chơi giải trí thì chẳng còn sở thích nào khác, nhưng nếu có thể nỗ lực tạo nên thay đổi thì cũng là một chuyện tốt.
Vưu Uyển cẩn thận sắp xếp ngôn ngữ rồi nói: "Mỏ đồng có thể dùng để đúc ra tiền tệ giúp ổn định giá hàng; quặng sắt có thể dùng để đóng thuyền rèn kiếm; mỏ than đá cho ra than đá dùng nhóm lửa, dễ đốt hơn than gỗ nhiều. Dân chúng địa phương kiếm ăn nhờ công việc khai thác mỏ cũng có thể nuôi sống gia đình. Việc khai thác mỏ chính là lấy cái lợi trong thiên địa trao lại cho thiên hạ, đều là vì dân sinh."
"Tốt!" Thập tứ gia vỗ tay, "Hay cho một câu lấy cái lợi trong thiện địa trao lại cho thiên hạ. Ngươi nói không sai!"
Vưu Uyển hơi chột dạ, lời này không phải do nàng nói mà là của Đạo Quang Đế, có điều kể ra thì hai người này cũng không biết, có khi còn xem nàng là yêu quái mà bắt lại.
Tứ gia hồi lâu không lên tiếng, ánh mắt ngưng lại trên người Vưu Uyển một lúc.
"Ngươi chỉ biết tới ích lợi của việc khai thác mỏ, lại không biết hầm mỏ thường tụ tập dân chúng rảnh rỗi, rất dễ xảy ra xô xát thị phi, bất lợi cho việc trị an. Chuyện này thì phải làm thế nào? Mỏ quặng cũng không phải do trồng trọ mà có, sao có thể đảm bảo sẽ sinh sôi không ngừng. Đợi tới một ngày cạn kiệt thì phải làm sao đây?" Tứ gia trầm giọng nói, hiển nhiên vẫn chưa bị Vưu Uyển thuyết phục.
"Chuyện này đơn giản thôi." Vưu Uyên trình bày ý nghĩ của mình, chủ yếu tập trung vào hai điểm. Đầu tiên là thẩm tra đối chiếu thân phận, ưu tiên nhận các dòng họ ở địa phương. Những người thuộc nhóm này có già trẻ cần chiếu cố, lại có tông pháp ước thúc, rất ít khi gây chuyện. Thứ hai là phải tiến hành huấn luyện. Khai thác mỏ là công việc mang tính kỹ thuật, bất cẩn một chút sẽ mất mạng như chơi. Huấn luyện trước rồi mới cho vào việc sẽ giảm bớt nguy hiểm tới tính mạng, cũng có thể giảm thiểu phát sinh tai nạn, tránh cho thợ mỏ hình thành cảm xúc khủng hoảng phẫn nộ.
"Còn về việc sau khi mỏ quặng cạn kiệt thì sẽ ra sao.. Chi bằng chủ tử gia ngẫm lại. Nếu không cấm quặng, giá sắt và giá đồng có thể lên cao tới đâu được kia chứ? Vận chuyển khoáng vật và tinh luyện kim loại đều cần tiêu hao phí tổn. Nếu không có lợi ích, việc khai thác mỏ tất sẽ ngừng lại, sẽ không tới mức khai thác tới cạn kiệt!"
Đây chính là lý luận kinh tế học đơn giản. Đạt được điểm thăng bằng trong chuỗi cung cầu kim loại, việc khai thác mỏ cũng sẽ đồng dạng đình chỉ. Nhưng nếu cứ áp đặt như Khang Hi vậy, lượng cung kim loại giảm mạnh, bị ảnh hưởng không chỉ là hầm mỏ và sinh hoạt của dân chúng địa phương mà còn cả sự lớn mạnh về sau lẫn thực lực quân sự nữa.
"Gia, nô tỳ đã nói xong." Vưu Uyển nhè nhẹ thở ra một hơi, cảm thấy trong lòng thả lỏng rất nhiều.
Tứ gia nhếch môi mỏng, đôi mắt đen lóe sáng, đối diện với cặp mắt lá liễu trong suốt của Vưu Uyển, cuối cùng nhẹ giọng buông một câu: "Lời ngươi nói tuy đơn giản nhưng cũng có điểm hợp lý."
Thập tứ gia lần đầu thấy tứ ca hắn chịu thua trước một nha hoàn, vừa mới lạ lại vừa thích chí: "Tứ ca, có phải huynh cũng thấy được là không nên cấm quặng rồi không? Lần này huynh nhận thua đi nhé? Nếu huynh không chịu giúp đệ, đệ sẽ rêu rao chuyện hôm nay ra ngoài, để cho người ta chê cười huynh!"
Tứ gia lạnh lùng lườm hắn một cái, xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra một phong danh thiếp đưa cho thập tứ gia. "Cầm danh thiếp của ta đi tìm Phó Nại, để hắn giúp đệ một tay. Chuyện hôm nay nếu để cho người thứ tư biết được thì về sau đừng có gọi ta là tứ ca nữa."
Thập tứ gia rốt cuộc cũng trông thấy hy vọng, vội vã đoạt lấy danh thiếp giấu vào lòng: "Đa tạ tứ ca, tứ ca thật là tốt. Huynh yên tâm, đệ kín miệng lắm, tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết được."
Hắn vui vẻ tung tăng rời đi, lưu lại Vưu Uyển lẻ loi trong phòng.
Nàng cũng muốn chuồn đi nhưng lại không dám.
Tứ gia vén áo bào ngồi trước bàn đọc sách, đôi ngươi đen nhánh đảo qua Vưu Uyển, nói: "Thật không nhìn ra ngươi cũng rất hiểu biết."
Vưu Uyển rũ mắt: "Nô tỳ ở nhà có nghe phụ huynh đàm luận mấy câu. Chỉ là chút kiến giải vụng về, mùa rìu qua mắt thợ trước mặt chủ tử, xin chủ tử gia thứ tội."
"Ngươi nói năng có lý lẽ có chứng cứ, ngay cả thập tứ gia cũng bị ngươi thuyết phục. Gia sao có thể trách tội ngươi?"
Vưu Uyển len lén nhủ thầm, nếu không trách tội thì sao lại có biểu tình như bị người khác thiếu nợ ba ngàn lượng thế kia, nhìn đã khiến người ta thấy sợ.
"Có biết viết chữ không?" Tứ gia đột nhiên hỏi.
"Từng học qua một thời gian nhưng viết không đẹp ạ."
"Đã đọc những sách nào rồi?"
"<Tích Hoa Duyên>, <Tình Thư Sinh>,.." Vưu Uyển siết chặt đầu ngón tay điểm lại những cuốn sách mới đọc gần đây nhất.
Tứ gia cứ nghe mỗi một cái tên là sắc mặt lại đen thêm một phần, cuối cùng không nhịn được nữa mà nói: "Về sau không cho phép xem những loại sách tiêu khiển này nữa."
"Nhưng mà nô tỳ đọc loại sách đứng đắn thì sẽ buồn ngũ. Nô tỳ cũng chẳng cần phải thi khoa cử, đọc tứ thư ngũ kinh làm gì đâu ạ." Vưu Uyển nói năng hùng hồn đầy đạo lý.
Tứ gia: ".. Tóm lại là phải đọc sách đứng đắn để hiểu lý lẽ."
"Nô tỳ nói chuyện rất có lý lẽ mà."
".. Mà thôi," Tứ gia bất đắc dĩ, "Ngươi thích đọc cái gì thì đọc cái đó đi!"
Vưu Uyển nghĩ thầm: Đương nhiên rồi, ngài có thể quản người khác nói gì làm gì, chả lẽ còn muốn quản chuyện người ta thích cái gì nữa à?
Tứ gia vừa nhìn vẻ mặt nàng đã biết Vưu Uyển chắc chắn đang suy nghĩ kỳ quái, hàng mày hơi nhướng: "Đừng đứng sững đằng đó nữa, lại đây mài mực cho gia."
Vưu Uyển đi tới bên bàn. Vừa rồi tứ gia giận dữ ném văng nghiên mực. Vưu Uyển không còn cách nào khác đành phải lấy trong ngăn kéo ra một thỏi mới, thêm nước rồi chuẩn bị tinh tế mà mài.
"Biện pháp ngươi vừa nói, gia sẽ cho người tìm hầm mỏ thí nghiệm. Nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ, hầm mỏ các các nơi không được phép khởi công. Việc cấm quặng đã là bắt buộc, không còn cách nào sửa lại nữa." Tứ gia vừa viết gì đó lên giấy vừa nói với Vưu Uyển.
Vưu Uyển sững sờ một lát mới phản ứng được là tứ gia đang giải thích với nàng.
"Nô tỳ hiểu. Thánh mệnh khó trái, nhưng chuyện sau này ai mà biết được. Nói không chừng ngày nào đó lệnh cấm quặng sẽ được buông lỏng."
Nàng chôn xuống trong lòng tứ gia một mầm mống. Ngày sau tứ gia đăng cơ thượng vị, có lẽ chính sách cấm quặng này sẽ được xóa bỏ.
Tứ gia tất nhiên không hiểu thâm ý trong lời Vưu Uyển. Hắn có thể giải thích một câu với nàng cũng đã là ngoại lệ đầu tiên.
Chủ yếu là hắn rất hứng thú với những ý nghĩ ly kỳ cổ quái trong đầu nàng. Nếu không giải thích hai câu thì chẳng biết tiểu tỳ nữ thoạt trông dịu ngoan này sẽ nói gì về hắn trong lòng đâu?
"Nếu ngươi đã biết chữ mà chỉ hầu hạ mỗi Toàn Phong thì thật là đại tài tiểu dụng. Về sau ngươi hãy tới thư phòng hầu hạ bút mực. Bên Toàn Phong không cần thường xuyên ghé qua nữa." Tứ gia nói.
Vưu Uyển giật mình ngước mắt, căn bản là không tin được những gì vừa nghe.
"Sao, không muốn à?" Tứ gia liếc nhẹ nàng một cái.
Vưu Uyển chỉ có thể nặn ra một tia cười giả tạo: "Sao có thể? Nô tỳ cao hứng còn không kịp!"
Ngày hôm đó sau khi kết thúc nhiệm vụ, lúc Vưu Uyển từ trong thư phòng của tứ gia đi ra, Tô Bồi Thịnh bèn dùng ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn theo nàng.
Ánh mắt kia như muốn nói Vưu Uyển là loại yêu phi họa quốc mị hoặc quân chủ vậy. Ngắn ngủi chỉ một ngày đã được tứ gia giữ lại trong thư phòng, còn ở lâu như vậy. Đây là đãi ngộ mà ngay cả phúc tấn cũng chưa từng có.
Trời mới biết Vưu Uyển chỉ là bị tứ gia sai đi chỉnh lý lại sách vở của hắn khi còn nhỏ mà thôi. Qua mấy ngày nữa nhị a ca sẽ được đưa tới tiền viện. Tứ gia tính tạo một thư mục sách cho nhị a ca nên muốn xem lại những sách vở hồi bé mình từng đọc.
Vưu Uyển sắp xếp được một rương lớn, thực sự cảm thấy trẻ con hoàng gia vất vả quá. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà trời chưa sáng đã phải rời giường, mỗi ngày còn phải làm bài tập, luyện cưỡi ngựa bắn cung. Chẳng trách cửu Long đoạt đích thời Khang Hi lại kịch liệt đến thế. Đều do Khang Hi nuôi dạy con quá ưu tú mà ra.
Ai cũng là một con sói dã tâm bừng bừng. Tụ tập chung một chỗ, chẳng người nào chịu phục người nào, còn không chém giết đến ta chết ngươi sống ư?
Tiền viện của tứ gia cách rất xa hậu viện phủ bối lặc, nhưng tin tức tự biết mọc cánh mà bay. Chưa tới mấy ngày, chuyện thư phòng của tứ gia có thêm một tỳ nữ đã truyền tới tai phúc tấn.
"Tỳ nữ? Vốn ở nơi nào, sao lại được điều đến thư phòng?" Phúc tấn hỏi.
Triệu ma ma hầu hạ bên người trả lời: "Nghe nói vốn là một tỳ nữ thô sử ở nhà bếp, sau lại được chủ ta gia phái đi chăm chó. Chưa chăm được vài ngày đã được vào thư phòng hầu hạ bút mực rồi. Lúc tứ gia không ở mới quay lại chăm chó."
"Chăm chó?" Phúc tấn cười lạnh một tiếng, "Sợ là còn có dụng ý khác."
Triệu ma ma là nhũ mẫu phúc tấn đem theo từ phủ Ô Lạt Na Lạp, tình cảm khăng khít, có mấy lời người khác không dám nói, chỉ bà mới dám hưởng ứng, nhân tiện lại đáp: "Chỉ là một tỳ nữ mà thôi, phúc tấn không cần đặt vào trong lòng. Hiện giờ quan trọng nhất là cái bụng của hai vị kia.."
Phúc tấn lập tức nghiêm mặt: "Nữu Hỗ Lộc thị gần đây vẫn dùng thuốc dưỡng thai à?"
"Dạ, nghe nói Tống cách cách cùng sân thường xuyên dâng hương lễ Phật. Nữu Hỗ Lộc cách cách không chịu được mùi hương kia, thai nhi vẫn luôn bất ổn. Phủ y nói phải uống thuốc tĩnh dưỡng."
"Tống thị cũng chỉ biết giở mấy thủ đoạn này," Mắt phúc tấn lộ vẻ châm chọc, "Truyền tin tức về tỳ nữ ở thư phòng kia và việc thai tượng của Nữu Hỗ Lộc thị bất ổn cho nàng ta. Thắp hương bái Phật lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài gặp người."
Triệu ma ma đáp: "Dạ."
Tống cách cách từ sau khi liên tiếp mất đi hai tiểu cách cách thì cả người đều không bình thường. Phúc tấn biết thừa Tống cách cách ghét thấy cảnh nữ nhân khác có con mà còn tiết lộ tin tức ra ngoài, lại kéo theo cả chuyện của tiểu tỳ nữ kia nữa..
Triệu ma ma rùng mình, bỗng ngộ ra, phúc tấn muốn một mũi tên trúng hai con nhạn đây mà!