Sân bóng rổ bỗng nhiên xuất hiện một trận hoan hô.
Tống Hàng Hàng cùng Cố Ngự Lâm sững sờ quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, nơi này không phải không có ai.
Còn nữa, nơi này, rất nhiều người.
Vậy ra vừa rồi, rất nhiều người… đã quan sát màn hôn môi hoa hoa lệ lệ giữa cô và Cố Ngự Lâm?!
"Này, sao lại thế này…" Tống Hàng Hàng rối rắm, điều này cũng… quá mất mặt rồi…
Cố Ngự Lâm cũng buồn bực nhìn sân bóng rổ, "Sao, sao lại nhiều như vậy người chứ… Anh không ngờ có nhiều người như vậy…"
"Gì?" Cô há hốc miệng nhìn Cố Ngự Lâm.
Anh không được tự nhiên nói, "Bọn họ nhấn vào link trên diễn đàn, anh nói anh muốn tỏ tình, nên để bọn họ hỗ trợ làm tăng khí thế… Nhưng là, không ngờ tất cả đều tới…"
Anh lại thì thầm, "Như vậy cũng tốt… Sẽ không có ai nói em không có bạn trai. Sẽ không có Tiêu Dao công tử, nói hươu nói vượn nữa…"
Cô sửng sốt, lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc biết anh đang nói gì rồi.
Chẳng lẽ, Cố Ngự Lâm luôn luôn chú ý đến BBS Đại học A? Chẳng lẽ, lần trước Đổng Nhạc Mai còn tưởng rằng cô xin cắt bỏ những bình luận kia, thật ra là bị Cố Ngự Lâm hack mất hay sao?!
"Những bình luận kia… là anh xóa?" Cô nghi ngờ mở miệng.
"Là anh." Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn vào mắt cô.
"Vậy bây giờ… Những người này?"
Cố Ngự Lâm xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn Tống Hàng Hàng nói: "Hàng Hàng, anh muốn toàn thế giới đều biết, anh là bạn trai của em!"
"Anh…" Tống Hàng Hàng dở khóc dở cười nhìn anh, trong lòng lại ngọt như mật.
Bọn họ rời sân bóng rổ, Tống Hàng Hàng mới bắt đầu tra hỏi anh, Cố Ngự Lâm, không phải anh ở Đại học B ư? Chẳng lẽ anh đặc biệt bỏ khóa chạy đến thăm cô?
Cố Ngự Lâm quay đầu, nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Hàng Hàng, lần này anh tới thành phố K, muốn lưu lại một tuần lễ. Có một người bạn đã tiến cử giúp anh, ngày mai anh muốn đi gặp giáo sư hệ máy tính Đại học M."
"Tiến cử gì?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Nếu như thuận lợi," anh ngượng ngùng cười, "Nếu như thuận lợi, học kỳ tới anh có thể tới thành phố K, ở cùng với em!"
Cô kinh ngạc nhìn anh, thật lâu mới lấy lại tinh thần, nhất thời cười đến thấy răng không thấy miệng.
Nhóc chết tiệt… Anh muốn tới bồi cô sao…
Nhóc chết tiệt, ha ha, nhóc chết tiệt.
Lần này, Cố Ngự Lâm cũng không đến một mình.
Anh cùng đi với Lâm Phi Cương, cũng chính là bà con xa cùng chuyến xe lửa trước khi đến Đại học B.
Mặc dù bề ngoài Lâm Phi Cương trong có vẻ hoa tâm, thực ra lại có vài phần thành tích. Chính anh ấy tự mở một công ty phần mềm, không chỉ nổi tiếng ở Thượng Hải, rất nhiều cao thủ chuyên gia về máy tính cũng hết sức coi trọng.
Về phần “Giáo sư Đại học M” Cố Ngự Lâm nói đến, chính là vì nể mặt Lâm Phỉ Cương, mới quyết định cho Cố Ngự Lâm một cơ hội.
Nếu như thuận lợi, đến năm thứ 2 đại học, Cố Ngự Lâm có thể trở thành một danh sinh viên trao đổi chính thức của đại học M!
Cố Ngự Lâm làm tất cả, cũng là vì một câu nói anh đã từng nói qua trên xe lửa: không cột chặt cô bên người, anh thật sự không yên lòng.
Nhất là, sau khi anh biết đến vụ huyên náo về Trần Tiêu trên BBS Đại học A, anh cảm thấy nguy cơ càng ngày càng mạnh, anh muốn gặp cô, ngày ngày đều có thể nhìn thấy cô; nhớ nhung cô, không có tin tức của cô đã muốn, sau khi biết tin tức của cô, anh lại càng muốn…
Cố Ngự Lâm được Lâm Phi Cương giúp đỡ, tìm được một phòng thuê, vị trí nhà trọ không xa Đại học A cùng Đại học M.
Buổi chiều nhày hôm sau, anh và Lâm Phi Cương cùng nhau đến Đại học A, tìm được Tống Hàng Hàng, ba người cùng tới Đại học M phỏng vấn.
Cố Ngự Lâm và Lâm Phi Cương cùng nhau vào phòng làm việc, lưu lại Tống Hàng Hàng một mình thấp thỏm ở bên ngoài.
Chỉ mong… Tất cả thuận lợi…
Khi bọn họ đi ra, Lâm Phi Cương tinh thần suy sụp, Cố Ngự Lâm cũng là khuôn mặt cứng ngắc.
Sao vậy… Chẳng lẽ…
Phỏng vấn thất bại?
Trong lòng cô khổ sở, cũng không dám hiện ra nét mặt khổ sở.
Chỉ nhẹ nhàng tiến lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Cố Ngự Lâm.
"Cố Ngự Lâm, không sao, không phải lại có sang năm sao?"
Đối phương ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó lường nhìn cô.
Cô cố ý tỏ vẻ ung dung, "Cố Ngự Lâm, anh còn nán lại thành phố K mấy ngày, em sẽ dẫn anh đi chơi!"
Cuối cùng vẻ mặt của anh cũng bị phá vỡ, sau đó cúi đầu, lại không nói chuyện.
Lâm Phi Cương vốn bàng quang cũng không nhịn được cười ra tiếng, "Ha ha ha, cậu em Ngự Lâm, bạn gái của cậu thật có ý tứ, khó trách cậu vẫn nhớ mãi không quên, ha ha ha."
Ưm? Chuyện gì xảy ra? Cô nhìn Cố Ngự Lâm.
Đối phương uất ức ngẩng đầu lên.
"Đều là Lâm ca ép anh đấy…"
Hả… Tống Hàng Hàng nâng trán.
"Nói như vậy?"
"Hàng Hàng, anh qua rồi! Chúng ta rất nhanh đã có thể ở cùng một chỗ!"
Anh một tay ôm lấy cô, "Hàng Hàng, chờ anh nhé!"
Dĩ nhiên, thân ái, em đương nhiên có thể, chờ anh…
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Sau một ngày, cô và Cố Ngự Lâm đi tới phường thủ công “Nghệ Tâm” của cô và Hứa Nghiêu Thực.
Khi cô dẫn Cố Ngự Lâm và Lâm Phi Cương bước vào "Nghệ tâm" điểm, người đầu tiên nhìn thấy Tống Hàng Hàng chính là một cô gái tên Hạ Tử, cũng là một trong những nhà thiết kế sản phẩm cho "Nghệ Tâm", tay nghề rất tuyệt, là một cô gái rất hoạt bát, đồng thời kiêm chức quản lý tiêu thụ.
Tống Hàng Hàng vào cửa trước, Hạ Tử tươi cười vui vẻ gọi lớn: "Bà chủ tới rồi! Sao hôm nay không thấy ông chủ, mọi người nói, có phải hay không nào?"
Nghe vậy, mọi người đang bận rộn chế tác đồ thủ công hưởng ứng ngẩng đầu cười lớn, đến mấy khách quen đang chọn đồ cũng cười.
Mặc dù khi đăng ký, phường thử công đứng dưới tên Tống Hàng Hàng, trên danh nghĩa là vậy nhưng vẫn xem Hứa Nghiêu Thực là ông chủ, trong tiệm mọi người đều cho rằng Tống Hàng Hàng là bạn gái Hức Nghiêu Thực, cũng không biết thật ra cô mới là bà chủ giấu mặt, hơn nữa còn là một sinh viên năm thứ nhất.
Hạ Tử và Tống Hàng Hàng tuổi tác tương đương, bình thường vẫn vậy, mặc dù Tống Hàng Hàng nhiều lần thanh minh cô và Hứa Nghiêu Thực chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng cô ấy và nhóm nhân viên cũng không tin. Trái lại giải thích nhiều lại giống như che giấu, sau đó cô cũng mặc kệ bọn họ.
Nhưng lần này, không tốt! Sau khi thấy khuôn mặt đen thui của Cố Ngự Lâm lúc vào cửa, trái tim nhỏ của Tống Hàng Hàng run lên.
"Chớ nói lung tung!" Cô cố gắng giả bộ uy nghiêm tư thế bà chủ, nhưng lại phản tác dụng…
"Cố…" Cô mới vừa quay đầu lại muốn giải thích với cậu nhóc, Hạ Tử phía sau thấy hai người tiến vào, còn tưởng là khách hàng, ân cần tiến lên.
"Hai vị tới thành phố K du lịch à?"
Không người nào để ý đến cô.
"Tới “Nghệ Tâm” chúng tôi là được rồi."
Thật yên tĩnh. Nhưng Hạ Tử chậm hiểu nhất quyết không buông tha:
"Các anh cảm thấy hứng thú với sản phẩm thủ công nào? Là vật dụng hay là đồ trang trí? Chúng tôi ở này có nhiều mặt hàng vải, sáp, giấy, còn có các loại trang sức và thủy tinh, bánh ngọt DIY cũng có, không có gì tốt hơn là tự mình làm cho bạn gái, ông chủ chúng tôi đã làm cho bà chủ một cái, ha ha…"
"Hạ, Hạ Tử…" Nhìn khuôn mặt Cố Ngự Lâm càng lúc càng đen, cô run rẩy mở miệng.
Đối phương nghi ngờ quay đầu lại, "Bà chủ, sao vậy?"
"Tôi đã nói… bao nhiêu lần rồi… cô…"
Lời nói bị cắt ngang.
"Ông chủ của các cô?" Cố Ngự Lâm nói.
"Đúng vậy," Hạ Tử ân cần nói tiếp, "Ông chủ chúng tôi tự mình làm đấy!"
"Ông chủ của các cô, họ Hứa?"
"Đúng vậy, ngài biết ông chủ chúng tôi? Ông chủ chúng tôi rất tốt… blah blah blah…"
Trời ạ! Tống Hàng Hàng nâng trán, đồng thời ở trong lòng hung ác nghĩ, Hạ Tử, tôi muốn đuổi việc cô đuổi việc cô đuổi việc cô!!!
"Ông chủ của các cô, tự mình, làm bánh ngọt?"
"A? Anh chờ một chút nhé!" Hạ Tử vội vã chạy đến khu thực phẩm, sau đó bưng ra một cái bánh ngọt nho nhỏ, chỉ vào hình nhỏ phía trên, nói: "Chính là cái này, soái ca anh cảm thấy hứng thú? Hiện tại sắp xếp cho anh?"
"Hạ Tử… Anh ấy không phải khách hàng… Anh ấy là bạn trai tôi…"
A! Cuối cùng cũng chen miệng vào được!
"Cái gì? Bạn, bạn trai?" Hạ Tử sửng sốt năm giây, "Bà chủ! Vậy ông chủ thì làm thế nào?!"