Vì vậy, Hứa Nghiêu Thực không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai nâng Tống Hàng Hàng hôn mê lên xe…
Tống Hàng Hàng được đặt ở ghế lái phụ, Hứa Nghiêu Thực mới cài dây an toàn cho cô, mở cửa lên xe từ bên kia, lại phát hiện cô nghiêng người, đầu chúi xuống, thân thể chợt chệch hướng, trực tiếp rời chỗ ngồi.
Anh bất đắc dĩ nhún vai, không thể làm gì khác là vòng một tay đỡ hông Tống Hàng Hàng, một tay khác nắm bả vai của cô kéo cô lên ghế.
"Nhìn thì rất gầy, sao lại nặng như vậy…" Anh thầm nói.
Tống Hàng Hàng bị anh giữ không thoải mái, trong miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ, thân thể vặn vẹo, cự tuyệt anh đỡ.
"An phận một chút cho tôi!"
Anh nhẹ giọng gầm lên một câu, trái lại đối phương rất nghe lời, không ngờ lại ngừng giãy dụa, còn chủ động cọ xát về phía trước.
Nhưng vẫn vô dụng.
"Bốp" một tiếng, hai cái đầu đụng vào nhau.
"Cô!"
Hứa Nghiêu Thực tức quá hóa cười, sau đó hung hăng trợn mắt trừng Tống Hàng Hàng.
Cô cũng đau, nhíu mày, gương mặt đỏ bừng, miệng vô ý thức chu ra, không thoải mái thốt ra mấy âm thanh hừ hừ.
Hứa Nghiêu Thực sững sờ nhìn cô, ngây người chốc lát, bàn tay nắm bả vai cô lại càng chặt.
Chốc lát, dùng sức, nâng cô trở về chỗ ngồi, từ từ rút tay về.
Anh thu hồi bàn tay đặt trên người Tống Hàng Hàng, ngồi thẳng, nổ máy rời đi.
Thành phố K là một thành phố không phân biệt ngày đêm, đã là mười hai giờ đêm, hai bên đường vẫn đèn đường sáng rỡ, đèn nê ông dọc theo đường phố, chiếu đủ màu sắc sặc sỡ kỳ lạ, Hứa Nghiêu Thực lao xe qua, tạo nên một dải màu xinh đẹp bên sườn xe.
Dọc theo đường đi, Tống Hàng Hàng vẫn an tĩnh ngủ, Hứa Nghiêu Thực không nhìn cô nữa, thậm chí cô không cẩn thận nghiêng đầu, tựa vào vai anh, anh cũng chỉ nhẹ nhàng dịch thân thể một chút, không hề quay đầu.
Đến cửa phòng ký túc xá, anh quen thuộc tìm được chìa khóa trong túi xách của cô, nâng cô vào cửa.
Đặt đồng hồ báo thức trước giờ lên khóa đầu tiên nửa giờ, lại lưu lại tờ giấy “ngày mai liên lạc”, anh không hề nán lại, xoay người đi ra.
Đêm đã khuya, sâu không thấy đáy.
Lúc này bầu trời thành phố K, không thấy được ánh trăng, không thấy được vì sao, có lẽ bởi vì thành thị quá sáng, sáng đến nỗi bọn họ chỉ có thể tìm cách trốn tránh.
Hứa Nghiêu Thực không trở về phòng ngủ, anh lái xe trên ngã tư đường, không có mục đích.
Cuối cùng, xe dừng lại ở bến tàu, phía trước là vùng biển tối đen.
Chỉ có nơi này, mới là màu sắc chân chính của đêm, sâu và đen, có lúc sẽ có vài tia sáng, chiếu lên những đám mây rất xa đằng kia.
Hứa Nghiêu Thực châm một điếu thuốc, bước xuống xe.
Lẳng lặng đứng trên bến tàu.
Năm đó, anh từ vùng biển bên kia tới thành phố này.
Đơn giản là trên mảnh đất này, là cố hương thân yêu mười tám năm lưu luyến.
Bọn họ đều cho rằng anh đã quên, thật ra anh không hề quên.
Anh không hề quên.
Lần thứ ba, lần thứ ba anh tới mảnh đất này, đã xảy ra chuyện gì?
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, đồng hồ báo thức còn chưa vang.
Tống Hàng Hàng mơ màng mở mắt, ánh mặt trời chói mắt làm đau mắt cô.
Chuyện gì xảy ra? Sao cô lại trở lại?
Xoay người lại thấy một mảnh giấy nhớ trên bàn.
"Ngày mai liên lạc."
Là, chữ của Hứa Nghiêu Thực?
Cô hơi đỏ mặt.
Cô, lại làm chuyện xấu gì mặt trước mắt anh?
Thật mất mặt…
"Khói báo động lên, giang sơn Bắc vọng, Long khởi cuốn Mã hý dài, kiếm khí như sương…" Đồng hồ báo thức chợt vang, dọa cô giật mình.
Bài này là một người bạn trên mạng tiến cử, “Tinh Trung Báo Quốc”, cái tên rất có khí thế, nhạc điệu rất có khí thế, dùng làm chuông báo thức, hiệu quả không phải là tuyệt vời bình thường.
Bị giật mình như vậy, Tống Hàng Hàng lập tức tỉnh táo.
Mỉm cười, cô tắt đồng hồ báo thức, bắt đầu thu thập.
Hứa Nghiêu Thực bảo cô liên lạc với anh, đoán chừng là vì chuyện luận văn.
Cô phải nắm chắc thời gian, tranh thủ trước giờ cơm tối đưa đến phòng làm việc cho anh.
Làm việc trước máy vi tính rất lâu, giữ nguyên phần B2C (Business to customer), đưa hình thức chưa người nào dám thử B2B (Business to business) vào, cũng là nghe theo đề nghị ngày hôm qua của Hứa Nghiêu Thực – chủ động liên hệ với chủ các quán bar, quán nước, tiệm sách, phòng cà phê, tranh thủ giúp bọn họ tiêu thụ nguồn sản phẩm thủ công trong dài hạn, dùng sản phẩm thủ công mở ra một thị trường hoàn toàn mới!
Cứ như vậy, nhân viên tiêu thụ cùng tiền vốn cũng phải cao tương ứng, cô tra tìm không ít tài liệu, cuối cùng cũng xác định được con số hợp lý.
Hứa Nghiêu Thực biết hôm nay Tống Hàng Hàng nhất định sẽ tìm đến, cũng đoán chừng cô sửa luận văn phải mất một thời gian nhất định nên một mực ở trong phòng làm việc chờ cô.
Khi Tống Hàng Hàng đến, anh đang dùng cơm, là đồng nghiệp mang từ căn tin tới.
Cho nên trong nháy mắt khi Tống Hàng Hàng vào cửa, Hứa Nghiêu Thực đang ăn rau cải, theo phản xạ có điều kiện cúi thấp đầu.
Tống Hàng Hàng nhịn cười, đứng mười giây trước cửa phòng làm việc, đoán chừng thời gian anh nuốt xuống miếng rau cải khó ăn kia, mới bước về phía trước.
Cô đưa luận văn trên tay tới, "Đây là luận văn đã sửa đổi, tin tưởng lúc này hẳn không có vấn đề gì."
Hứa Nghiêu Thực đặt hộp cơm xuống, nhận lấy luận văn từ cô, vội vã lật xem, đến phần B2B thì mới chăm chú xem kĩ.
Mặc dù không nói một lời, trong lòng anh lại âm thầm khen ngợi: nếu không có một phen khổ công, chỉ bằng vào linh cảm cùng trí thông minh, Tống Hàng Hàng không thể nào làm ra tác phẩm xuất sắc như thế.
Tuy còn cần anh chỉ điểm, nhưng ở bản báo cáo này, từ ý tưởng thiết kế tổng thể, đến chi tiết vận chuyển buôn bán, chu đáo, đầu đuôi tương hợp, nếu như không phải anh biết rõ kinh nghiệm của Tống Hàng Hàng, nhất định cho rằng đây là tác phẩm của một người chuyên nghiệp.
Cô đã không đơn thuần là một tài năng đáng được bồi dưỡng, đơn giản như vậy nữa.
Tiểu Lâm, ánh mắt của nhóc… Rất tốt đó…
Trong lòng anh, chợt có suy nghĩ bất đồng với lúc trước.
"Có thể." Anh gấp bản luận văn lại, "Trên căn bản không có vấn đề gì, thế nào, có mong đợi gì với thành tích của cuộc tranh tài lần này sao? "
"Mong đợi?" Cô một mực chuyên tâm nghiên cứu thiết kế, ngược lại không cẩn thận nghĩ tới vấn đề thành tích tranh tài, nhưng vừa nghe Hứa Nghiêu Thực nói như vậy, cô nổi lên ý định: mặc dù cô cực khổ rất nhiều ngày mới hoàn thành phần luận văn thiết kế này, nhưng so với những người dự thi khác, dù sao cô cũng xem như từng có kinh nghiệm maketing cùng kinh doanh, thiết nghĩ thành tích không thể kém người khác được.
"Tôi tự tin, có thể thông qua vòng đấu loại của trường." Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói.
"Không tệ." Hứa Nghiêu Thực gật đầu, "Buôn bán cũng là nghệ thuật, nó sẽ là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc."
Được Hứa Nghiêu Thực tán thành như vậy, trong lòng Tống Hàng Hàng hơi kích động.
Ngừng chốc lát, Hứa Nghiêu Thực lại mở miệng nói: "Như vậy, ngày mai đã là ngày nộp luận văn rồi, cô gửi bản thư điện tử cho tôi, đêm nay tôi sẽ giúp cô hoàn thiện, ngày mai nộp."
Tống Hàng Hàng cảm thấy bất ngờ, cảm kích gật đầu.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Ngày hôm sau lúc rời giường mở hộp thư điện tử, cô nhìn thấy Hứa Nghiêu Thực gửi thư cho cô từ 3h sáng.
Nội dung thư trống không, nhưng lại gắn theo hai tệp tin.
Tống Hàng Hàng mở tệp tin thứ nhất, là bản luận văn được Hứa Nghiêu Thực hoàn thiện.
Anh thêm bớt, thay thế các từ ngữ, đưa luận văn vốn dùng ngôn ngữ quy phạm sang ngôn ngữ chuyên nghiệp, ngoài ra còn có lời phụ đạo của giáo sư, viết một bài đánh giá về quá trình biểu hiện của Tống Hàng Hàng.
Tống Hàng Hàng thấy rất vui vẻ, cũng rất cảm động.
Hứa Nghiêu Thực rất nghiêm túc giúp đỡ mình.
Mặc kệ là ý nguyện của anh hay Cố Ngự Lâm phó thác, cô đều rất cảm kích. Một người ra ngoài xã hội, có thể có người bên cạnh đáng để dựa vào, đây là vận may của cô.
Mang theo phần cảm kích này, Tống Hàng Hàng lại mở ra tệp thứ hai.
Là một phong thư, thư Hứa Nghiêu Thực viết cho cô, Tống Hàng Hàng nghi ngờ đọc…
"Sau khi giúp cô sửa luận văn, tôi bỗng nhiên có một ý nghĩ. Xin tha thứ cho đề nghị này của tôi, nếu như cô cảm thấy không ổn, coi như chưa từng đọc được lá thư này.
Tôi không biết cô có biết hay không, hiện tại rất nhiều người kinh doanh có danh tiếng cũng tham gia tranh tài, lại lén lút thu mua tác phẩm của người dự thi ưu tú. Dĩ nhiên, tôi không nói cuộc tranh tài lần này là như vậy, tôi chỉ muốn nhắc nhớ cô trước.
Tác phẩm lần này rất ưu tú, như tôi đã nói, nó là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc. Trong mắt tôi, thậm chí nó có thể áp dụng ngay vào thực tiễn.
Nhưng, nếu như cô nộp tác phẩm nghệ thuật này làm tác phẩm dự thi, tất cả các quyền sở hữu của cô sẽ không được bảo đảm hoàn toàn.
Nếu như cô quý trọng nó, nếu như cô giống như tôi, coi trọng tác phẩm nghệ thuật này, tôi cảm thấy cô sẽ không nguyện ý bỏ qua nó.
Cho nên Hứa Nghiêu Thực tôi, đề nghị với cô, buông tha tư cách dự thi, giữ lại quyền sở hữu của cô, nếu như cô nguyện ý, tôi sẽ giúp cô, đưa hình thức kinh doanh này ra thực tế.
Cô đồng ý không?"
Thư này, thật sự ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tống Hàng Hàng.
Hứa Nghiêu Thực, là thật tâm suy nghĩ vì cô. Phải biết, nếu như cô bỏ qua tư cách dự thi, anh là giáo sư hướng dẫn, nhất định sẽ phải gánh chịu trách nhiệm.
Cô ư, liệu cô có muốn buông tha tư cách dự thi, tiếp nhận đề nghị của anh không?
Tống Hàng Hàng vẫn luôn rõ ràng, cô là một người trùng sinh, nếu như cô muốn, cô có thể lợi dụng rất nhiều những thứ đã biết trước, về "Tương lai", "Sự thật", giành lợi ích cho mình.
Nhưng cô vẫn không làm như vậy, cô vẫn luôn muốn nghiêm túc chăm chỉ, kiên định làm tốt mọi chuyện, thật thà sống như mỗi người bình thường khác.
Dù sao, còn sống đã là vô cùng may mắn.
Cho nên cô không thích quá mức náo động, cũng sẽ không tìm kiếm hay đụng đến những đường tắt kia.
Nhưng giờ phút này, cô giống như một khúc gỗ mục nằm ngang ngàn năm trong rừng sâu núi thẳm, chợt bị một ngọn lửa thức tỉnh.
Tại sao cô lại buông tay cơ hội lớn như vậy?
Cô đã 33 tuổi thật, là một người mạnh mẽ kia mà.
Nếu không có cơ hội thì cũng thôi đi, nếu là nghịch thiên trái đạo đức thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ, cơ hội tốt như vậy đặt trước mắt, tại sao cô lại buông tha?
Ông trời muốn cô trùng sinh, cô không được phụ phần ân tứ này.
Cô không do dự nữa, gửi lại thư…
"Tôi đồng ý."
Hứa Nghiêu Thực không ngủ, anh vẫn lẳng lặng ngồi trước bàn đọc sách, nhìn hộp thư điện tử trên máy tính.
"Đinh" một tiếng, có tin nhắn mới.
—"Tôi đồng ý."
Nếu, Tống Hàng Hàng đã đồng ý…
Vậy anh sẽ giúp cô một tay.
Vào 5h chiều, cô thở ra một hơi, sau đó duỗi cái lưng đã mỏi.
Hô! Lần này, cuối cùng cũng đại công cáo thành!