Thanh Xuân Tươi Đẹp​

Chương 6: Quá khứ (2)




Tôi nghĩ mình nên bắt đầu với Đình Huy trước. Tôi nhận định rằng giữa ngại và sợ thì tôi cảm thấy lấn át cái “ngại” dễ dàng hơn. Nhưng mà, tôi sẽ mở miệng với cậu ấy như thế nào đây?

Cả buổi học ngày hôm sau, tôi có cảm giác mình đã lén nhìn Đình Huy không dưới một trăm lần. Chưa bao giờ tôi mâu thuẫn như thế này, vừa muốn giờ học mau kết thúc, vừa muốn nó hãy trôi qua thật chậm. Giờ nhớ lại, bỗng nhiên tôi thấy thật buồn cười. Nó giống như cảm giác bồn chồn khi tôi chờ để được tỏ tình với cậu ấy vậy. Vừa sợ người ta từ chối nhưng lại cũng muốn thử để hi vọng người đó có thể chấp nhận mình.

Tiếng trống trường vừa vang lên, đúng như tôi dự đoán, Đình Huy nhanh chóng thu dọn cặp sách để về nhà. Động tác của cậu ấy gọn gàng, dứt khoát. Nếu là ngày thường, tốc độ của tôi chẳng thể nào bằng cậu ấy. Cũng may là hôm nay, tôi đã chuẩn bị tất cả. Trước giờ tan học mười lăm phút, tôi đã bỏ tất cả đồ đạc vào cặp sách của mình, sau đó thì không ngừng xem đồng hồ. Thật không giống phong cách của tôi chút nào. Đến nỗi Diễm My–bạn cùng bàn của tôi, cũng phải tròn xoe mắt lên mà kinh ngạc: “Hôm nay thật lạ nha Quỳnh Anh, học sinh giỏi như bà mà cũng mong đến giờ về sao?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào, đành nói một cách qua loa:

“Hả, à, hôm nay tui có việc chút xíu!”

“Việc gì thế?”

“À, không có gì đâu, chỉ là một việc nhỏ thôi mà! Thôi mình đừng bàn nữa, cô đang nhìn kia kìa!”

Sau đó, khi tới giờ ra về, chỉ đợi Đình Huy ra khỏi lớp, tôi cũng nhanh chân chạy theo cậu ấy mà không trả lời câu hỏi của Diễm My đang thét gọi ở phía sau.

Tôi đi bộ phía sau Đình Huy. Thật may mắn là tôi phát hiện cậu ấy đi bộ về nhà sau khi xem địa chỉ nhà của cậu ấy trên sổ liên lạc. Từ nhà cậu ấy đến trường chỉ mất khoảng hai mươi phút đi bộ, nhưng bấy nhiêu chắc cũng đủ để tôi nói chuyện cùng với cậu ấy rồi. Hình như Đình Huy đã phát hiện tôi đang lẽo đẽo theo cậu ấy nên bất ngờ dừng chân. Sau đó, cậu ấy quay lưng lại nhìn tôi. Giây phút này, tôi có cảm giác như bị bắt quả tang sau khi vừa làm chuyện xấu vậy, bao nhiêu lời nói đã chuẩn bị bỗng nhiên biến mất, tôi chỉ còn biết ngẩn ra nhìn Đình Huy. Vẻ mặt cậu ấy thì không phải nói rồi, lạnh như băng. Cậu ấy nhíu mày nhìn tôi như thể tôi chính là một sinh vật lạ. Rồi Đình Huy hỏi tôi:

“Lớp phó? Sao cậu lại đi phía sau tôi thế? Tôi nhớ hình như nhà cậu không đi đường này thì phải.”

Bất ngờ thật đấy! Không ngờ phúc lợi của việc bị bắt quả tang đang theo dõi người ta là việc lần đầu tiên Đình Huy nói với tôi một câu dài như thế. Tôi chợt nhận thấy giọng cậu ấy rất hay, trầm ấm và rõ ràng, tuy nhiên, ngữ điệu thì vẫn như cũ, lạnh tanh. Tuy nhiên, không để tôi mừng vội, Đình Huy còn chêm thêm một câu:

“Cậu theo dõi tôi à?”

“Hả?”

Tôi không ngờ Đình Huy lại nói vậy, ừ thì đúng là tôi đang đi theo cậu ấy, nhưng sao lại dùng từ đó chứ. Cứ như thể tôi có động cơ gì xấu với cậu ấy vậy, mục đích của tôi hoàn toàn trong sáng cơ mà! Thế là tôi liền nói:

“Ai theo dõi cậu chứ?”

“Không theo dõi thì sao lại đi phía sau tôi?”

“Ừ thì… thì tại tôi không đi nhanh bằng cậu!”

“Vậy sao cậu lại đi đường này? Nhà cậu không về bằng đường này!”

Cậu ấy còn biết cả việc này cơ à? Quả nhiên là khó đối phó:

“Hôm nay tôi rảnh nên muốn đi dạo tham quan!”

“Giờ này sắp tới giờ cơm chiều rồi đấy!” Cậu ấy vừa nói vừa nhìn đồng hồ, vẻ mặt thì y như rằng đang bảo tôi dùng cái lí do đó thật ngốc.

Không còn cách nào khác, tôi đành thừa nhận với Đình Huy, với lại tôi nghĩ nếu cứ chối thì cũng chả còn cơ hội để nói chuyện với cậu ấy:

“Thôi được rồi, tôi thừa nhận, là tôi đang đi theo cậu!”

“Tại sao cậu lại đi theo tôi?”

“Hả, à tại vì cô Lan bảo tôi thế!” Tôi lấy cô Lan ra làm lá chắn.

“Cô Lan bảo cậu đi theo tôi? Tại sao cô lại bảo thế?” Đình Huy tỏ ra nghi ngờ với lời nói của tôi.

“Thôi được rồi, tôi nói thẳng với cậu vậy, cô Lan bảo tôi kèm cậu các môn học cậu bị điểm kém.” Thật ra tôi biết lí do đích thực của cô Tuyết Lan chính là muốn tôi kéo Đình Huy ra khỏi cái quần thể mà chỉ có duy nhất cậu ấy là cá thể trong đó, để hoà nhập với cộng đồng nhưng mà lí do này chắc giờ vẫn chưa nên nói ra.

“Nếu vậy thì không cần đâu. Tôi sẽ không học những môn đó.”

“Tại sao chứ?” Tôi hoàn toàn không bất ngờ với câu trả lời của cậu ấy.

“Đơn giản vì tôi không thích, tôi sẽ không học những môn học không có lợi cho mình sau này. Chỉ tổ lãng phí thời gian!”

“Ai nói với cậu học những môn đó lãng phí thời gian chứ! Cậu mới chỉ là học sinh Trung học cơ sở thôi, nên phát triển một cách toàn diện! Với lại những môn đó rất hay!”

“Tôi lại không thấy chúng hay chỗ nào cả!”

“Vậy để tôi nói cho cậu nghe chúng hay ở chỗ nào! Văn học sẽ giúp cậu mở mang tâm hồn, sinh học giúp cậu hiểu rõ bản thân và thế giới xung quanh, địa lí và lịch sử cho cậu biết đất nước ta và thế giới đẹp như thế nào, con người ở từng vùng đất đã anh dũng ra sao, còn nữa, âm nhạc giúp cậu giải trí, thư giãn, mĩ thuật lại là nơi cậu tha hồ thả trí sáng tạo… Như vậy mà cậu không thấy hay à?” Tôi nói một cách hùng hồn và dõng dạc, cũng may là tôi đã chuẩn bị bài diễn văn này trước khi đến gặp Đình Huy.

Nói xong, tôi mới phát hiện Đình Huy đang ngẩn người nhìn tôi. Có lẽ cậu ấy không ngờ tôi lại có thể nói nhiều đến như thế. Nhưng rất nhanh, cậu ấy đã lại khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình:

“Dù sao thì tôi vẫn không cảm thấy hay, vì thế cũng không thích!”

“Cậu!” Chưa bao giờ tôi tức giận như thế, thật uổng công tôi đã dày công tổn hao công sức chuẩn bị mà, lúc này, tôi đột nhiên có cảm giác bạn bè nói Đình Huy chảnh và làm kiêu quả thật không sai một chút nào.

“Tôi không nói với cậu nữa, nói chung là tôi vẫn sẽ kèm cậu học. Thành tích tháng sau của cậu, hoặc là cuối học kì nhất định phải cải thiện. Tôi đã đăng kí tôi với cậu là đôi bạn cùng tiến rồi. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ kèm cậu học những môn đó.”

“Tuỳ cậu!” Đình Huy không nói gì nữa mà chỉ quăng lại cho tôi một câu nói cụt lủn như vậy rồi rảo bước nhanh tiếp tục về nhà, để lại tôi một mình đứng đó.

Hình như tôi đã hơi nóng nảy, không biết có chọc giận Đình Huy không nữa. Nhưng thôi, dù sao thì tôi cũng đã đạt được mục đích của mình rồi! Tôi không đuổi theo cậu ấy nữa mà quay lại con đường khác để về nhà của mình. Nhưng lúc đó, tôi lại không phát hiện ra rằng, hoá ra Đình Huy lại có thể kiên nhẫn nói chuyện với tôi nhiều đến thế!

Thật ra tôi cũng không biết phải kèm cậu ấy những môn như Văn, Sử, Địa… như thế nào vì thật ra, đối với trình độ của chúng tôi lúc đó thì chỉ cần học thuộc lòng các bài mà giáo viên đã chỉ định trước là được. Quan trọng là cậu ấy có chịu học hay không thôi. Thế nên, ngay ngày hôm sau, lúc giáo viên giảng những điểm nào trọng tâm, những điểm nào cần phải học để kiểm tra, tôi đều dùng bút chì kẻ thật ngay ngắn và cẩn thận vào sách. Sau đó, giờ ra chơi, tôi bảo Đình Huy đưa sách của cậu ấy cho tôi rồi cũng tỉ mỉ kẻ lại một lượt như cũ. Cậu ấy cũng ngoan ngoãn đưa sách cho tôi. Thế nhưng, đối với việc tôi bảo cậu ấy học để ngày mai tôi kiểm tra thì cậu ấy hoàn toàn không phối hợp. Lúc tôi hỏi đến, cậu ấy chỉ đáp gọn lỏn một câu:

“Tôi chưa học.”

Lúc đó, tôi hoàn toàn không biết làm thế nào với cậu ấy. Rồi tôi nhận thấy mình đã làm sai phương pháp, tôi quyết định mềm nắn rắn buông. Nếu cứng rắn không được thì phải mềm mỏng, nhưng mà tôi cảm thấy cách này lại không có phần hợp với tôi. Cho nên tôi quyết định nói với cậu ấy:

“Thôi được, cậu không chịu học thì thôi vậy! Nhưng đã là đôi bạn cùng tiến, nếu không thể hai người cùng tiến thì ít nhất phải có một người tiến lên. Nếu cậu không chịu để tôi kèm cậu thì cậu kèm tôi vậy. Tôi muốn cậu dạy cho tôi bốn môn Toán Lý Hoá Anh.”

Quả nhiên có hiệu quả! Tôi thấy rõ sự sững sờ kèm theo một vài hứng thú trong ánh mắt của cậu ấy! Đúng như tôi dự đoán mà, nói về bốn môn này thì y như rằng cậu ấy sẽ hưởng ứng cho xem. Nhưng có một điều tôi không ngờ đến, hoá ra tôi lại mặt dày đến thế.

Đình Huy bắt đầu giảng dạy cho tôi Toán Lý Hoá Anh. Đình Huy đúng là không uổng công đọc sách ngày đêm như thế, kiến thức về bốn môn này của cậu ấy thực sự rất sâu rộng, bất giác khiến tôi nể phục. Dần dần, tôi cũng bị cậu ấy lây nhiễm. Mặc dù trước đây tôi học rất tốt nhưng chưa bao giờ lại chăm chỉ nghiên cứu sâu sắc về Toán Lý Hoá Anh như bây giờ. Hai chúng tôi thường tranh thủ những giờ giải lao để thảo luận về những vấn đề liên quan đến chúng. Tuy vậy, tôi vẫn không quên mục tiêu của mình.

Được một khoảng thời gian, tôi lại tìm cơ hội để nhắc nhở cậu ấy về những môn còn lại:

“Đình Huy này!”

Cậu ấy đang chăm chú đọc một cuốn sách Hoá học, chỉ nghiêng người trả lời tôi:

“Hả, có chuyện gì?”

“Ừm, tôi muốn nói là, tôi đã vì hứng thú của cậu mà siêng năng học những môn như Toán Lý Hoá Anh đến mức đau đầu như thế! Cậu… cũng nên giúp đỡ lại tôi chứ nhỉ?”

“Cậu muốn tôi giúp đỡ cậu chuyện gì?”

Tôi chần chừ một lúc lâu rồi mới nói:

“Ừ thì… cậu để tôi kiểm tra cho cậu những môn học còn lại ngoài bốn môn đó nha. Cậu phải giúp tôi đó. Nếu không, tôi chẳng biết nói sao với cô Tuyết Lan.”

Hình như ngạc nhiên trước lời đề nghị của tôi, Đình Huy ngẩn người ra. Tôi bất chợt lo lắng trong lòng. Có lẽ hôm nay không phải một cơ hội tốt. Nhưng cậu ấy rất nhanh đã lấy lại tinh thần và đáp lại tôi một cách dịu dàng:

“Ừ, được thôi! Tôi hứa với cậu sẽ dành chút ít thời gian để học những môn đó!”

Đình Huy đồng ý thật ngoài mong đợi của tôi, điều đó khiến tôi lập tức vui vẻ:

“Cậu hứa rồi đó, móc ngoéo nào!”

Không đợi Đình Huy kịp đưa tay ra, tôi đã nhanh tay cầm lấy bàn tay của cậu ấy, xong rồi ấn ngón tay của mình vào một cách khoái chí. Liền đó, tôi chạy tót về phòng học, lấy mấy quyển sách đã đánh dấu phần bài học để chút nữa về sẽ đưa cho cậu ấy, mà quên mất xem xem biểu hiện lúc đó của cậu ấy thế nào.

Tôi với Đình Huy cứ duy trì một khoảng thời gian như thế. Cậu ấy hỏi, tôi trả lời. Tôi hỏi, cậu ấy trả lời. Nhưng điều khác biệt là không còn chỉ xoay quanh bốn môn học nữa mà là toàn bộ. Tôi càng ngày càng nể phục Đình Huy hơn, cậu ấy không chỉ cải thiện được điểm số mà còn tiến bộ thần tốc. Tôi nhận ra cậu ấy thật sự rất thông minh. Học đâu nhớ đó nên những bài kiểm tra thuộc lòng, chỉ cần dành chút thời gian, cậu ấy đã có thể hoàn thành dễ như ăn cháo. Về âm nhạc, chất giọng của cậu ấy rất tốt. Tuy nhiên, vì lúc trước không tập trung nên cậu ấy thường hát sai nhịp, giờ thì cũng ổn định hơn nhiều. Mĩ thuật thì không xuất sắc bằng những môn khác, nhưng điểm của Đình Huy vẫn rất cao vì cậu ấy rất kiên nhẫn khi tô màu, cho nên bức tranh cảm giác cũng sống động hơn, thường nhận được lời khen của giáo viên bộ môn. Tôi cũng cảm thấy năng lực của mình về bốn môn kia cũng được thăng hạng một cách thần kì. Tôi càng ngày càng yêu thích bốn môn học này hơn rồi. Hoá ra, chúng tôi thật sự là đôi bạn cùng tiến.

Thời gian êm đềm như vậy không bao lâu thì xảy ra một chút chuyện, không to cũng không nhỏ nhưng cũng đủ làm mối quan hệ giữa tôi, Đình Huy và Minh Hoàng có chút rắc rối. Chỉ trách là tại sao lúc đó tôi lại không để ý đến lời nói của Diễm My.

Giờ ra chơi của một buổi chiều thứ hai, Diễm My đột nhiên nói với tôi:

“Này, bà với Đình Huy đang thích nhau à?”

“Hả, thích gì chứ? Bà khùng quá à! Tụi mình vẫn còn nhỏ mà!”

“Thế nhưng tụi trong lớp đồn rằng…”

“Đồn gì?”

“Ừ, tụi nó đồn bà với Đình Huy thích nhau, chứ nếu không tại sao trong lớp có bao nhiêu người, cậu ấy không nói chuyện, chơi với bất kì ai, chỉ có mỗi mình bà thôi! Dạo này hai người lại hay xuất hiện cùng nhau lắm.”

“Hả, đó là tại vì…”

Tôi làm sao có thể nói với cậu ấy là do tôi tiếp cận Đình Huy trước, rồi bắt chuyện với cậu ấy. Diễm My không nghĩ tôi theo đuổi Đình Huy trước mới là lạ. Mặc dù tôi biết mục tiêu của tôi là kèm cặp Đình Huy, rồi từ từ sẽ mở rộng mối quan hệ của cậu ấy với bạn bè. Nhưng mà hiện giờ thì chỉ mới thành công được bước đầu thôi.

“Là vì sao?” Diễm My hỏi ngược lại tôi một cách tò mò.

“Là vì… ây dà, sau này tui sẽ nói với bà. Giờ tui không nói được. Yên tâm đi, Đình Huy sẽ không chỉ nói chuyện với một mình tui đâu! Thôi, tôi đi vệ sinh tí!”

Nói rồi, tôi bỏ nó ngồi lại trên băng ghế đá một mình mà chạy vào nhà vệ sinh. Tôi sợ nó sẽ lại hỏi những câu mà tôi không cách nào trả lời được. Tôi cũng nhanh chóng lãng quên chuyện này ngay sau đó, giống như chưa hề biết gì về tin đồn kia.

Một tuần sau đó, giờ ra chơi, như thường lệ, tôi đến chỗ Đình Huy để kiểm tra xem cậu ấy đã học bài chưa. Sau khi chắc chắn cậu ấy đã thuộc nằm lòng, tôi vui vẻ cười tươi với cậu ấy. Lúc này, cậu ấy bỗng nhiên thò tay vào cái ba lô của mình mò mẫm, liền đó, lấy ra hơn mười cây kẹo mút vị dâu tây.

“Cho cậu này!” Cậu ấy đưa cho tôi.

“Hả? Sao lại cho tôi? Cậu không ăn à?”

“Ừ, tôi không thích đồ ngọt!”

“Thế cậu mua làm gì rồi không ăn?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

“À, tôi… tiện tay mua thôi. Lúc sáng mua đồ còn dư ít tiền, dì bán hàng không có tiền thối nên tôi tiện tay lấy vài cây kẹo! Cậu có ăn không?”

“Ăn chứ! Tôi thích nhất là kẹo mút mà! Mà cậu cũng hay thật đấy, tiện tay lấy hơn mười cây kẹo, toàn là vị dâu tây nữa, thật đúng ý tôi mà! Không ăn để cậu bỏ đi thì thật lãng phí!”

“Ừm, cậu ăn ít thôi. Mỗi ngày ăn một cây, ăn nhiều cũng không tốt đâu!”

“Hi hi, tôi biết rồi, tuân lệnh!”

Lúc đó, tôi quả thật không ngờ chỉ một chuyện cho kẹo cỏn con này thôi nhưng lại làm kinh động đến cả lớp trưởng.

Giờ ra về, lúc Đình Huy đang chuẩn bị cặp sách, tôi thấy Minh Hoàng đụng nhẹ vào vai cậu ấy. Nhưng Đình Huy không nói gì, chỉ chăm chú tiếp tục thu dọn sách vở. Thấy cậu ấy không đếm xỉa đến mình, Minh Hoàng phát cáu:

“Này, cậu đụng tôi sao không xin lỗi?”

Tôi thấy Đình Huy sững cả người, một lúc lâu sau cậu ấy mới nói:

“Xin lỗi cậu!”

“Có thế thôi à? Cậu đụng tôi mà chỉ xin lỗi thế thôi sao, chưa nói đến việc còn phải đợi tôi nhắc nữa!”

Nghe Minh Hoàng nói vậy, tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên không sai, chưa kịp làm gì thì Minh Hoàng đã đẩy Đình Huy một cái rõ mạnh khiến cậu ấy bất ngờ ngã ra đất, tôi còn thấy hình như tay Đình Huy bị trầy xước đến chảy máu. Bạn bè đều trông thấy nhưng không ai làm gì, hình như họ sợ uy danh lớp trưởng, họ đứng chờ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi lại không bàng quang được như thế. Tôi xông đến đỡ Đình Huy dậy rồi quay qua nói với Minh Hoàng:

“Này, sao cậu đẩy ngã cậu ấy?”

“Ai bảo cậu ta đụng tôi nhưng không xin lỗi!”

“Cậu nói dối, rõ ràng tôi thấy cậu đụng Đình Huy. Cậu ấy lúc đó vẫn đang thu dọn sách vở, căn bản không ra khỏi chỗ để mà đụng được cậu. Rõ ràng là cậu cố tình lấn tới.”

“Cậu… cậu lại bênh cậu ta à?” Minh Hoàng hình như đang rất giận khi tôi nói như thế! Nhưng tôi cũng không phải người bị cậu ấy doạ mà sợ.

“Tôi không bênh cậu ấy, tôi chỉ nói sự thật thôi!”

“Sự thật gì? Cậu đang bênh vực cậu ta thôi, cậu thích cậu ta chứ gì?”

“Này, cậu ngang ngược vừa thôi chứ!”

“Cậu không phủ nhận tức là thích cậu ta rồi phải không?”

“Ai nói với cậu thế? Bọn tôi chỉ là bạn bè thôi!”

“Bạn bè? Thế sao cậu ta không thèm chơi với ai mà chỉ chơi với cậu, sáng nay, cậu ta còn tặng cậu kẹo mút vị dâu tây mà cậu thích nhất! Cậu thì cười rõ vui với cậu ta! Đừng tưởng là tôi không biết!”

“Thế lúc cậu dúi vào tay tôi mấy viên kẹo hay quyển truyện tranh thì sao? Tôi cũng nhận đấy thôi! Điều đó chẳng chứng minh được gì cả! Tụi mình vẫn còn nhỏ, cậu đừng nói mấy cái chuyện thích hay không thích ở đây nữa! Tôi không nói với cậu nữa đâu!”

Tôi bỏ mặc Minh Hoàng đang đứng ngây như phỗng ở đó và dìu Đình Huy xuống phòng y tế. Cũng may chỉ bị trầy xước nhẹ, không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Nghe Minh Hoàng nói vậy, tôi cũng lờ mờ đoán ra lí do cậu ấy kiếm chuyện với Đình Huy.

“Xin lỗi cậu!”

“Sao cậu lại xin lỗi tôi?”

“Chuyện Minh Hoàng gây sự với cậu… có lẽ là do tôi. Hại cậu bị thương rồi!”

“Không sao, tôi cũng không bị gì! Mà chuyện đó, là thật hả?”

“Chuyện gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại cậu ấy.

“Chuyện hình như Minh Hoàng thích cậu đó!”

“Hả, tôi cũng không biết nữa.” Tôi mím môi trả lời lại.

“Thế, nếu giả sử điều đó… là thật thì cậu có thích cậu ta không?”

“Không, tất nhiên là không rồi!” Tôi không do dự mà nói ngay.

Bầu không khí bỗng chốc im lặng. Tôi liền nói:

“Hôm nay để tôi đưa cậu về!”

Nếu như tôi không nhìn lầm thì Đình Huy có vẻ rất vui mừng. Điều đó làm tôi hoài nghi cậu ấy bị thương nặng hơn tôi tưởng, khiến cậu ấy sợ bản thân không về nhà một mình được.

“Cậu đau lắm hả? Để tôi dìu cậu.”

“Ừ, cảm ơn cậu!”

Đi được một đoạn khá xa, Đình Huy bỗng nhiên hỏi tôi:

“Quỳnh Anh này!”

“Sao hả?”

“Sao cậu lại không thích Minh Hoàng vậy?”

“Không biết nữa! Chỉ là không thích thôi!” Tôi đáp gọn lỏn.

“Thế… cậu thích người con trai thế nào?”

“Hôm nay cậu lạ thật! Sao lại hỏi vậy? Tôi cảm thấy bản thân chúng ta còn rất nhỏ, nên tập trung vào chuyện học thôi!”

“Ừ, tôi biết rồi!”

Bỗng nhiên, nghe Đình Huy hỏi thế, tôi bất chợt nhớ lại những câu chuyện về hoàng tử và công chúa mà lúc nhỏ tôi vẫn thường hay đọc. Tôi liền đùa với cậu ấy:

“Nếu có thích, thì tôi sẽ thích một người vừa đẹp trai lại tài giỏi, giống như hoàng tử ấy.”

“Thế ư?”

“Ừ, đúng rồi, ai chả muốn được làm công chúa chứ!”

“Cậu vốn dĩ đã là công chúa rồi mà!”

“Thật vậy sao?”

“Tất nhiên!”

Tôi thật sự rất vui khi nghe Đình Huy nói vậy. Nhưng lúc đó, tôi quả thật đã không chú ý nhiều đến từng lời nói của cậu ấy. Cho đến sau này, tôi mới biết hoá ra cậu ấy lại coi trọng từng câu chữ của tôi nhiều đến như thế, còn tôi, từ đầu chí cuối, chỉ quan tâm cậu ấy một cách thoáng qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.