Thanh Xuân Tươi Đẹp​

Chương 25: Thừa nhận




“Bà nói gì cơ? Đình Huy bị bệnh rồi?” Lòng tôi phút chốc trở nên lo lắng vô cùng.

“Ừ, cho nên sáng nay cậu ta mới phải nghỉ học đó!” Ngọc Hân chậm rãi đáp lại tôi.

“Sao bà biết được vậy? Có thể… có thể chỉ là tin đồn thôi sao?”

“Là sự thật, sáng nay Đình Huy đã nhờ bác giúp việc nhà cậu ta gọi cho tui mà!”

“Thế sao? Sao cậu ấy lại không gọi cho tui luôn?”

“Tất nhiên là bởi vì cậu ta sợ có gọi bà cũng không bắt máy mà!”

Giọng của Ngọc Hân vẫn rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao, tôi vẫn cảm thấy như nó đang trách cứ mình. Nếu đúng là như vậy thì đây là lần đầu tiên Ngọc Hân làm vậy với tôi. Mà nó trách tôi rất đúng. Đến tôi còn cảm thấy bản thân mình vô cùng quá đáng.

“Tại sao… tại sao đột nhiên Đình Huy lại bị bệnh vậy? Bà có biết không? Từ trước đến nay cậu ấy vẫn rất khoẻ mà!”

“Ừ! Chính vì từ trước đến nay cậu ta luôn rất khoẻ nên đến bây giờ mới đổ bệnh đó! Nếu là người khác thì chắc lâu rồi!”

“Ý bà là…” Tôi khó hiểu hỏi ngược lại Ngọc Hân.

“Tại vì cậu ta bị giày vò cả thể xác lẫn tinh thần chứ sao nữa. Bà cũng biết công tác chuẩn bị cho 20 tháng 11 khiến Đình Huy mất bao nhiêu sức lực rồi. Bây giờ lại có chuyện khiến cậu ta buồn lòng! Đỉnh điểm nhất là ngày hôm qua…”

“Ngày hôm qua làm sao…?” Tôi lo lắng hỏi.

“Tại vì Đình Huy muốn nói chuyện thẳng thắn với bà. Cho nên khi vừa họp xong, cậu ta đã bất kể trời mưa to mà chạy ngay đến đây. Kết quả là bà đã về từ lâu còn người cậu ta thì ướt như chuột lột…”

Tôi không biết hiện tại bản thân mình cảm thấy như thế nào nữa. Mặc cảm tội lỗi và cảm giác xót xa ngập tràn trong tôi. Hóa ra tất cả cũng chỉ vì sự ngu ngốc, vô lý và ích kỉ của tôi mà Đình Huy phải ra như thế này. Không kịp nghĩ nhiều hơn nữa, tôi vội hỏi Ngọc Hân:

“Đình Huy bệnh có nặng không?”

“Tui cũng không rõ nữa. Chỉ là tui nghe bác giúp việc nói lại, sáng nay có một nam thanh niên cao 1m80 vừa tỉnh dậy chuẩn bị đi học thì ngất xỉu tại chỗ khiến bác ấy một phen hoảng hồn. Nhất là khi hiện tại bố mẹ cậu ta lại đang công tác ở nước ngoài, không có ở nhà.”

“Ngọc Hân này, có phải bà đang trách tui không?”

“Tui không hề muốn trách bà. Tui chỉ không hiểu bà đang nghĩ gì thôi! Từ trước đến nay bà luôn là một cô gái ấm áp, biết quan tâm người khác nhưng bây giờ lại vô cùng lạnh lùng. Nếu người đó là Bích Trâm hay Minh Hoàng, tui dĩ nhiên là ủng hộ bà vô điều kiện. Đằng này, đó lại là Đình Huy…”

“Bà không hiểu cũng đúng thôi. Vì đến cả tui cũng còn không hiểu chính bản thân mình nữa! Lát nữa bà có rảnh không? Tui… tui muốn đến thăm Đình Huy, bà đi cùng tui nha!”

“Tui dĩ nhiên là luôn sẵn sàng rồi. Nhưng Quỳnh Anh này! Bà đừng trách tui nhiều chuyện, nhưng mà, tui nghĩ bà nên cẩn thận suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa bà với Đình Huy, về những lời nói, hành động mà Đình Huy dành cho bà và nhất là cảm giác hiện tại của bà đối với Đình Huy…”

“Bà đang muốn nhắc nhở tui cái gì sao Ngọc Hân?”

“Ừ! Chính xác là vậy. Nhưng có những điều người thứ ba như tôi không thể nói rõ được, mà chỉ có hai người trong cuộc là bà với Đình Huy mới sáng tỏ được thôi. Quỳnh Anh này, từ trước đến nay tui vẫn luôn tin tưởng bà. Đối với tôi, bà luôn là người có IQ và EQ cao ngất ngưởng. Cho nên chuyện lần này chỉ có bà mới tự giải quyết được thôi. Nhưng bà yên tâm đi chắc chắn chiều nay tui sẽ đi cùng bà.”

Tôi cảm động nhìn Ngọc Hân. Mặc dù hiện tại tôi vẫn chưa lĩnh hội hết được hàm ý trong những lời nói của nó nhưng tôi có thể chắc chắn là bây giờ nó đang vô cùng quan tâm và lo lắng cho tôi. Ngọc Hân từ trước đến nay vẫn luôn rất kiệm lời với mọi người. Chỉ có với bác gái và tôi nó mới có thể nói nhiều đến như vậy. Thật ra đôi lúc tôi cảm thấy người có EQ cao thật sự phải là Ngọc Hân mới đúng. Chỉ có điều nó rất ít thể hiện với người khác thôi. Cho nên, người được Ngọc Hân dành tặng cho sự ấm áp này, ví như tôi, quả thật cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Ngọc Hân à, cảm ơn bà!”

“Sao tự nhiên lại khách sáo với tui như vậy? Giữa tui với bà còn cần những lời như vậy sao?”

“Không phải, chỉ là bỗng dưng tui cảm thấy mình là người vô cùng hạnh phúc thôi.”

“Hi, thôi được rồi, tụi mình về nhanh thôi, chiều nay còn phải đến nhà Đình Huy nữa đó!”

Cứ như vậy tôi và Ngọc Hân hẹn nhau chiều sẽ gặp. Trên đường về, khi ngồi trên xe buýt hơn một tiếng đồng hồ, tôi quả thật đã cân nhắc thật kĩ từng lời nói của Đình Huy, đồng thời có suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy, về cảm giác mà tôi đang dành cho cậu ấy. Có lẽ tôi đã biết đáp án từ lâu lắm rồi chỉ có điều không muốn thừa nhận mà thôi. Mặc dù hơn mười tám năm nay tôi chưa có bạn trai, cũng chưa bao giờ thực sự thích ai nhưng với kinh nghiệm thường xuyên đọc tiểu thuyết ngôn tình, thì những cung bậc cảm xúc trong tình yêu, có lẽ là tôi cũng hiểu. Phải! Ngọc Hân nói đúng! Tôi chính là đang ghen, tôi chính là ngày càng thích Đình Huy, thích nụ cười ấm áp của cậu ấy, thích những cử chỉ dịu dàng của cậu ấy,… và thích nhất là cách mà Đình Huy nhẹ nhàng quan tâm tôi. Tôi vẫn luôn hiểu điều đó, chỉ có điều tôi không có cách nào chấp nhận nó mà thôi. Có lẽ là bởi vì trong thâm tâm, tôi vẫn luôn cho rằng, một hotboy nổi tiếng như Đình Huy bây giờ, thì làm sao có thể thích một cô gái tầm thường như tôi được. Cho nên dù Ngọc Hân có bảo tôi suy nghĩ như thế nào, tôi vẫn mãi quẩn quanh chẳng thể có đáp án cho riêng mình.

Trước khi đến nhà Đình Huy, tôi có nhờ Ngọc Hân ghé vào siêu thị mua ít trái cây cho cậu ấy. Nhưng đúng là dạo này tôi thật vô cùng kì lạ, bắt gặp thứ gì tôi cũng muốn đem đến cho Đình Huy. Thế nên, tôi và Ngọc Hân bước ra khỏi siêu thị đều tay xách nách mang.

Lúc này Ngọc Hân đang bấm chuông cửa nhà Đình Huy. Đứng trước cái cổng sắt cao to, tôi bỗng nhiên có chút chần chừ không dám bước vào. Tự dưng tôi không biết phải đối mặt với Đình Huy như thế nào, sẽ nói gì với cậu ấy.

Biệt thự nhà Đình Huy cũng sang trọng không kém của Ngọc Hân. Thiết kế cũng lấy sắc trắng làm chủ đạo, nhưng không mang hơi hướng cổ điển như nhà Ngọc Hân mà lại theo hướng tự do, hiện đại và phóng khoáng. Nhìn ngôi biệt thự, tôi bất giác nhớ đến Đình Huy, không biết cậu ấy có tham gia vào phần thiết kế không nữa.

Chúng tôi chỉ chờ khoảng năm phút thì bác giúp việc đã ra mở cửa rồi. Tuy nhiên, khoảng thời gian năm phút ngắn ngủi ấy lại làm tôi cảm thấy như dài vô tận. Hàng trăm suy nghĩ chạy dọc trong đầu tôi, hàng ngàn lời nói cứ thi nhau xuất hiện, đan xen trong đó. Tôi biết rằng bây giờ tôi đang thật sự rất muốn gặp Đình Huy, để hỏi xem cậu ấy thế nào, để chắc chắn rằng Đình Huy vẫn ổn. Nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng khó xử, không biết đầu tiên sẽ nói gì với cậu ấy, rồi liệu khi Đình Huy hỏi tôi lí do của những chuyện thời gian này, thì tôi sẽ trả lời cậu ấy ra sao.

Bởi vì đây là lần đầu tiên chúng tôi đến nhà Đình Huy, thế nên bác ấy rất ngạc nhiên.

“Hai cháu là…”

Tôi còn chưa biết đáp lời sao thì Ngọc Hân đã đáp giúp tôi rồi:

“Chào bác! Cháu là Ngọc Hân! Lúc sáng là bác gọi cho chúng cháu đấy ạ!”

“Hóa ra hai cháu là bạn của Đình Huy à? Vậy hai đứa mau vào nhà đi kẻo nắng!”

“Dạ tụi cháu cảm ơn bác!” Ngọc Hân nhanh nhẹn đáp.

Bình thường người nói những lời này sẽ là tôi, còn Ngọc Hân sẽ là đứa im lặng đi bên cạnh. Nhưng hôm nay, có lẽ nó cũng hiểu được tâm trạng rối bời của tôi hiện tại nên đã thay thế vị trí đó của tôi. Ngập ngừng được một lúc, rốt cuộc tôi cũng mở lời được sau câu “Dạ, cháu chào bác!”

“Bác ơi, Đình Huy bây giờ đã đỡ chưa ạ?”

“Cũng đỡ hơn một xíu rồi cháu, giờ cậu chủ đang ngủ trong phòng. Sáng nay cậu ấy làm bác hết cả hồn. Đây là lần đầu tiên cậu ấy bệnh nặng như thế đó! Lại ngay lúc ông bà chủ không có ở nhà nữa! Nói đỡ hơn chứ vẫn còn sốt cao lắm.”

Bác giúp việc ban đầu nói Đình Huy đã đỡ hơn được đôi chút khiến lòng tôi trở nên hân hoan, nhưng rồi, câu chốt nhẹ nhàng cuối cùng của bác ấy lại làm tôi phút chốc rầu rĩ.

Bác ấy dẫn hai chúng tôi vào phòng khách rồi nói:

“Hai đứa đợi bác một lát! Bác vào phòng xem cậu chủ đã thức chưa nhé!”

“Dạ! Chúng cháu chờ được mà bác.” Tôi đáp lời.

Phòng khách của Đình Huy cũng sang trọng không kém gì vẻ ngoài nguy nga của ngôi biệt thự. Nó được trưng bày và trang trí bởi rất nhiều vật dụng đắt tiền và xinh đẹp. Tuy nhiên hiện tại, tôi chẳng còn tâm tư mà đánh giá chúng một cách tinh tế như Ngọc Hân hiện giờ. Nhưng rồi, cũng giống như tôi đang một lòng nghĩ đến Đình Huy, thì Ngọc Hân, sau một hồi quan sát, nó cũng lại quan tâm tôi như trước.

“Sao rồi? Bà đã thử suy nghĩ những lời tôi nói lúc trưa chưa?”

Tôi không muốn nói dối hay dấu giếm một người luôn thông cảm và quan tâm tôi một cách chân thành như Ngọc Hân thêm nữa, nên đành thừa nhận:

“Ừ! Tui đã suy nghĩ rồi!”

“Thế bà đã có đáp án chưa?” Nó tiếp tục.

“Thật ra câu trả lời đã có từ rất lâu rồi.”

Có lẽ Ngọc Hân hơi bất ngờ khi nghe tôi nói vậy, nó mở mắt mà e dè nói:

“Thế bà… bà có thể cho tôi biết được không?”

Nhưng xui xẻo thay cho Ngọc Hân, tôi vừa định mở miệng trả lời thì bác giúp việc đã đến và cắt ngang cuộc trò truyện của bọn tôi:

“Đình Huy dậy rồi! Hai cháu lên phòng chơi với cậu ấy nhé! Không ngờ cậu ấy tỉnh ngủ nhanh như vậy! Ban nãy bác còn thấy cậu ấy ngủ say nữa mà!”

Trái tim tôi bỗng dưng giật thót khi nghe bác ấy nói thế. Tôi thật sự rất muốn biết tình trạng hiện giờ của Đình Huy, muốn được… chăm sóc cậu ấy một cách dịu dàng như cách Đình Huy vẫn hay làm với tôi, nhưng mặt khác, tôi lại có một chút không muốn đối diện với cậu ấy.

“Ngọc Hân đến thăm tôi à?”

“Không phải tôi đến thăm cậu, tôi chỉ mang quà đến cho cậu thôi. Nhìn xem ai này!” Nó vừa nói vừa kéo tôi vào bên trong và chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua thôi, hình ảnh của Đình Huy đã đập vào mắt tôi. Bốn mắt chúng tôi nhìn nhau và bỗng nhiên, tôi có cảm giác, Đình Huy cũng đang có vô vàn những suy nghĩ trong đầu của cậu ấy như tôi hiện giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.