Thanh Xuân Tươi Đẹp​

Chương 10: Cuộc hẹn ở quán café (*)




Trong quá khứ, Quỳnh Anh đã từng lập kế hoạch để chinh phục Đình Huy và Ngọc Hân, để bọn họ có thể trở thành bạn của cô. Và điều mà cô hoàn toàn không ngờ đến chính là: hiện tại, đến lượt Đình Huy làm vậy với cô.

Quay trở lại hôm họp lớp, Quỳnh Anh đã không biết rằng, trong thời gian cô vào nhà vệ sinh, thì ở ngoài phòng karaoke, Đình Huy và Ngọc Hân đã có một cuộc trò chuyện nhỏ.

“Đã lâu rồi không gặp cậu, Ngọc Hân!” Đình Huy là người đầu tiên mở lời trước.

Đúng với phong cách của mình, dù ngày xưa đã từng là bạn rất thân, nhưng Ngọc Hân chỉ đáp lại Đình Huy một tiếng “ừ” đơn giản. Tuy nhiên, Đình Huy có vẻ vẫn rất hiểu tính cách của Ngọc Hân, cậu không giận mà ngược lại, tiếp tục nói chuyện với cô:

“Cậu dạo này sao rồi?”

“Vẫn thế thôi!”

Nghe vậy, Đình Huy bất chợt cười thành tiếng:

“Cậu đúng là… vẫn lạnh lùng như xưa, chẳng thay đổi chút nào!”

Ngọc Hân có vẻ xấu hổ khi nghe Đình Huy nói vậy. Vốn dĩ cô cũng không định nói chuyện với người bạn cũ này, chỉ muốn yên tĩnh ngồi đợi Quỳnh Anh thôi, nhưng nghe Đình Huy nói vậy, cô lập tức tỏ thái độ:

“Đúng vậy, tôi chẳng thay đổi gì đấy! Không như ai kia, thay đổi quá nhiều!”

“Cậu đang tức giận đấy à?” Đình Huy hỏi ngược lại.

“Tại sao tôi phải tức giận chứ!”

“Ừ, cậu không tức giận! Chỉ là tôi hiểu lầm cậu thôi!”

Nói tới đó, hai người bỗng dưng im lặng. Nhưng Đình Huy vẫn không quên mục đích của mình, cậu lại mở lời trước:

“Thật ra, Ngọc Hân này, tôi… tôi có việc muốn nhờ cậu giúp!”

Dường như đến khối tảng băng lạnh như Ngọc Hân cũng bị câu nói của Đình Huy làm cho ngạc nhiên:

“Cậu nhờ tôi giúp cậu? Tôi thì giúp gì được cho cậu chứ?”

“Cậu không những giúp tôi, mà còn giúp được rất nhiều nữa ấy! Tất nhiên là nếu cậu đồng ý!” Đình Huy cười vui vẻ.

“Tôi sẽ không đồng ý nếu chưa biết cậu định nhờ tôi giúp chuyện gì!”

“Chuyện này… cũng không khó khăn gì cả! Nhưng bây giờ nói thì không tiện lắm! Quỳnh Anh lại sắp vào rồi! Tôi có thể hẹn cậu vào hôm khác không?”

“Là chuyện gì mà sao lại không thể để Quỳnh Anh biết?” Ngọc Hân rất nhanh đã nắm bắt được trọng điểm.

“Bởi vì… chuyện này liên quan đến Quỳnh Anh!”

“Liên quan đến Quỳnh Anh sao?”

“Ừ!”

“Vậy được, cậu chọn địa điểm và thời gian đi rồi nhắn tin cho tôi biết! Đây là số điện thoại của tôi!” Bất cứ chuyện gì liên quan đến Quỳnh Anh, Ngọc Hân đều rất quan tâm. Cô không do dự chút nào mà đưa ngay số điện thoại của mình cho Đình Huy.

“Cảm ơn cậu!”

“Vậy tôi đi ra ngoài trước đây, khi nào Quỳnh Anh ra cậu nói cậu ấy ra chỗ tôi nhé!”

“Ừ, tôi biết rồi!”

Được một lúc thì Quỳnh Anh trở lại, cô rất bất ngờ khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại mỗi mình Đình Huy trong phòng, song cô cũng không thắc mắc nhiều, chỉ nhanh chóng theo Ngọc Hân trở về nhà.

Như đã hẹn, Ngọc Hân và Đình Huy gặp nhau tại một quán café khá tĩnh lặng trong thành phố. Đình Huy vẫn ăn mặc đơn giản như ngày thường, tuy nhiên vẫn toát lên vẻ anh tuấn, phóng khoáng. Còn Ngọc Hân, một tín đồ thời trang đúng nghĩa, dù là chỉ đi cafe trò chuyện bình thường nhưng vẫn khoác lên mình bộ quần áo hàng hiệu vô cùng sang chảnh, làm nổi bật khí chất sắc sảo nhưng lạnh lùng. Đối lập như thế nhưng khi người ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy hai người bọn họ vô cùng xứng đôi.

Đình Huy đến trước Ngọc Hân và nhanh chóng tìm một vị trí phù hợp để nói chuyện. Dù không biểu hiện ra ngoài nhưng hiện tại, tâm trạng của Đình Huy vẫn vô cùng hồi hộp. Bởi vì, chuyện cậu sắp nhờ Ngọc Hân, thật sự rất quan trọng.

Được một lúc thì Ngọc Hân cũng bước vào. Đình Huy ngay lập tức nhận ra cô do bộ trang phục. Cậu vẫy tay với Ngọc Hân. Sau đó, lại vô cùng ga lăng mà đẩy ghế ra cho cô. Ngọc Hân ngồi vào, không nói câu gì, phong cách tựa như nữ hoàng. Lúc này, người phục vụ cũng đến:

“Cậu muốn uống gì?”

“Một li nước ép cam! Ít đường!”

Đợi người phục vụ đi khỏi, Ngọc Hân liền mở miệng:

“Được rồi, chuyện có liên quan đến Quỳnh Anh là gì? Cậu mau nói đi!”

“Cậu đúng là không thay đổi, vừa gặp mặt là vào chủ đề ngay, không để cho người khác lòng vòng.”

“Tất nhiên rồi!”

Như đã hạ quyết tâm, Đình Huy nói:

“Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, tôi chỉ muốn nói… cậu có thể giúp tôi theo đuổi Quỳnh Anh không?”

“Cậu… muốn theo đuổi Quỳnh Anh? Tại sao chứ?” Ngọc Hân quá đỗi bất ngờ trước lời đề nghị của Đình Huy.

“Không tại sao cả, chỉ bởi vì… tôi đã thích cậu ấy, từ rất lâu trước kia rồi!”

Ngọc Hân im lặng một lúc lâu để suy nghĩ rồi mới nói:

“Cậu thật sự thích Quỳnh Anh?”

“Phải!” Đình Huy không hề do dự mà trả lời ngay.

“Nếu bây giờ ba người chúng ta vẫn còn nhỏ, có lẽ tôi sẽ tin lời cậu nói. Lúc đó, tôi biết cậu vẫn luôn dành tình cảm cho Quỳnh Anh. Cậu ấy của ngày xưa, đúng là một cô gái người gặp người yêu, lại là người duy nhất chơi với cậu. Cậu thích cậu ấy cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bây giờ, Quỳnh Anh đã không còn như xưa nữa, cậu cũng đã thay đổi rất nhiều! Tôi không có lí do gì để tin lời cậu nói!”

“Tôi không phải là người quan tâm đến vẻ bề ngoài!”

“Cứ cho cậu là người như thế đi, nhưng cả ba người chúng ta đã không gặp một thời gian rất lâu rồi, làm sao cậu vẫn có thể thích Quỳnh Anh?”

“Chỉ có hai người các cậu là không biết đến tôi thôi, còn tôi, vẫn luôn dõi theo các cậu.”

“Thế nhưng lúc đó, cậu chỉ là một đứa trẻ con thôi! Cậu có khẳng định tình cảm cậu dành cho cậu ấy không phải là ngộ nhận, không phải là sự say nắng nhất thời? Tình cảm của một đứa con trai mới bước vào trung học, chỉ giống với việc thích một món đồ chơi hay một thứ gì đó đẹp thôi, sao có thể giống với một người đã trưởng thành được? Nếu bây giờ tôi đồng ý giúp cậu, sau này cậu phát hiện ra điều đó, chẳng phải người bị tổn thương sẽ là Quỳnh Anh sao?”

Ngọc Hân thật sự rất quan tâm đến câu trả lời của Đình Huy. Khi nghe lời đề nghị của cậu ta, Ngọc Hân cũng không hoàn toàn muốn từ chối. Xét cho cùng, Đình Huy và Quỳnh Anh, là hai người bạn thân nhất của cô từ thuở nhỏ. Nếu hai người đó thật sự thành đôi, cũng là một chuyện rất tốt đẹp. Hơn ai hết, Ngọc Hân hiểu rõ con người của Đình Huy. Nếu cậu ta thật sự thích Quỳnh Anh, thì cậu ấy sẽ vô cùng hạnh phúc. Thế nên, cô vô cùng mong chờ vào lời nói của Đình Huy, và không phụ lòng cô, Đình Huy rất nhanh đã nói:

“Cậu nói tình cảm tôi dành cho cậu ấy chỉ là sự ngộ nhận trong quá khứ, sự say nắng nhất thời, không phải là tình yêu, nhưng tôi có thể khẳng định với cậu rằng, nếu đó là sự ngộ nhận, nếu đó chỉ là cảm giác say nắng thông thường, nếu đó không phải là tình yêu, thì tôi đã không nỗ lực nhiều như vậy trong suốt bao nhiêu năm, tôi đã không chỉ cứ dõi theo một bóng hình dù rằng người đó có khi đã quên mất sự tồn tại của tôi.”

“Phải đó, cậu không cần ngạc nhiên. Chỉ có một lí do duy nhất để tôi cố gắng thay đổi bản thân để được như ngày hôm nay, chính là Quỳnh Anh. Tôi muốn có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh cậu ấy, xứng đáng với cậu ấy.”

Ngọc Hân sững sờ trước câu nói của Đình Huy, nhưng qua ánh mắt đầy vẻ chân thành của người bạn cũ, cô biết, đó là những lời nói từ tận đáy lòng:

“Cậu đã thông qua bài sát hạch đầu tiên của tôi! Tôi sẽ giúp cậu! Nhưng tôi nói trước, dù sao đây cũng chỉ là những lời nói của cậu. Nói thì dễ nhưng làm lại rất khó! Tôi vẫn sẽ luôn quan sát cậu! Cậu phải dùng hành động của mình để chứng minh đó!”

Đình Huy vô cùng vui vẻ:

“Cảm ơn cậu!”

“Thật ra tôi cảm thấy ba người chúng ta cũng thật là kì lạ! Đầu tiên là Quỳnh Anh lập kế hoạch để làm bạn với cậu, rồi lại nhờ cậu giúp để có thể đến gần tôi. Bây giờ, cậu lại nhờ tôi giúp theo đuổi cậu ấy!”

“Cậu nói rất đúng. Nhưng điều đó càng làm tôi tin tưởng vào duyên phận giữa chúng ta, tin tưởng vào tình cảm của tôi và Quỳnh Anh.”

“Nhưng Quỳnh Anh… cậu ấy hình như không biết tình cảm của cậu, cũng như… không dành tình cảm cho cậu.” Đến cả người ăn ngay nói thẳng như Ngọc Hân cũng biết câu này đả kích người khác như thế nào, nên giọng nói cũng trở nên ngập ngừng.

“Ừm, tôi biết chứ. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!”

“Kế hoạch của cậu như thế nào?”

“Cũng không có kế hoạch gì cả, chỉ là bắt chước cậu ấy thôi! Tôi dự định sẽ mưa dầm thấm lâu. Từ từ làm cậu ấy cảm nhận được tình cảm của tôi dành cho cậu ấy. Sau đó thì tỏ tình. Hi vọng là sẽ không thất bại! Tôi nghĩ cậu sẽ đóng vai trò rất lớn đấy!”

“Rất tốt, tôi biểu dương tinh thần này của cậu! Được rồi, tôi về trước đây, nếu cần giúp đỡ gì, cậu cứ nói với tôi!”

“Cảm ơn cậu!”

Nói rồi, hai người bọn họ nhanh chóng ra về. Tuy nhiên, có một điều họ không ngờ đến, chính là, họ bị chụp lén.

Đối diện với loại tin tức này, Đình Huy cũng sớm đã quen thuộc. Còn Ngọc Hân, một đứa dửng dưng trước sự đời, cũng không tỏ ra quan tâm. Nhưng thứ làm họ lo lắng nhất hiện nay, chính là cảm nhận và suy nghĩ của Quỳnh Anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.