Thanh Xuân Trọn Vẹn

Chương 6




11.

Tôi cảm thấy trước và sau khi yêu nhau Bạch Tự như hai con người khác nhau vậy.

Trước khi yêu nhau tôi cảm thấy Bạch Tự như một cổ máy giải quyết vấn đề không có tình cảm.

Sau khi yêu đương....

Được rồi, thật sự thì tôi hơi thích sự tương phản của anh trước và sau khi yêu nhau đấy.

Bởi vì chỉ có một mình tôi biết được một mặt khác này của anh.

12.

Lại là thứ hai, tôi bị mắc hội chứng kì nghĩ nghiêm trọng, sau khi đọc xong bài văn buổi sáng, tôi uể oải nằm xuống bàn.

Tôi đang đắm chìm trong ánh mặt trời tự nhiên cảm thấy trước mặt tối xuống.

Mở mắt ra nhìn, hóa ra là Hứa Viễn Châu ngồi phía trước dùng tay che nắng cho tôi.

Hứa Viễn Châu, ngồi phía trước bàn tôi.

Anh ta không giống Bạch Tự, nói rất nhiều, ngày đầu tiên quen biết chúng tôi đã nói rất nhiều với nhau.

Nhìn thấy tôi thức dậy, anh ta mỉm cười.

Tôi tiếp tục nằm sấp xuống, không có ý định ngồi dậy.

"Làm gì?"

“Đến chơi một ván?”

“Lăn, buồn ngủ sắp ch.ết rồi.”

Chuông vào lớp vang lên, tôi đẩy đẩy anh ta.

Anh ta thờ ơ liếc nhìn tôi.

Sau đó đi vòng ra phía sau, vươn tay vò rối tóc tôi, rồi thong thả về chỗ ngồi.

“Hứa Viễn Châu.”

Tôi hung hăng nhìn anh ta một cái.

Anh ta quay đầu nhìn tôi, nở một nụ cười chiến thắng.

Lúc này vừa đúng lúc Bạch Tự lấy nước bên ngoài vào.

Anh nhẹ nhàng đặt bình nước của tôi lên bàn sau đó bắt đầu làm bài của mình.

Bỗng nhiên nhắc nhở tôi đã đến lúc nộp bài tập về nhà.

Nhân lúc giáo viên chưa đến, tôi lấy câu hỏi luyện tập mấy ngày trước anh giao cho tôi từ trong cặp sách ra đặt trên sách của anh.

Anh liếc nhìn, không sửa bài ngay giống như lúc trước nữa, mà là tiếp tục ghi các công thức của anh trên giấy nháp.

Tôi cũng không muốn cắt ngang anh nên cứ để nó như vậy.

Ra tiết thứ nhất, anh vẫn không cầm lên.

Tôi quyết định lấy lại quyển vở đặt vào ngăn bàn.

Rốt cuộc năm lớp 12 có tài liệu được giao mỗi ngày nhiều như vậy, để lại sẽ bị thất lạc rất khó tìm.

Thật ra cũng không biết anh vội vàng hoàn thành bài trên tờ giấy đó như thế nào, sau mỗi tiết học tôi đều làm mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.