Thanh Xuân Trọn Vẹn

Chương 4




7.

Bởi vì không để gặp người quen, tôi chỉ để anh đưa đến góc hẻo lánh ở cửa bắc tiểu khu.

Tôi nhìn anh một lúc, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán sau đó dùng tay giữ lấy môi anh.

Anh chỉ im lặng nhìn tôi đùa nghịch như vậy.

“Đi đây.”

Tôi nín thở hôn lên mặt anh một cái.

Nhưng còn chưa kịp chạy, thì đã bị anh ôm lại, tiếp đến là nụ ôn áp đảo của anh.

Hơi thở của anh trở nên nặng nề, có vẻ hơi khô.

“Em không được đi, để anh ôm một tí.”

Được, ôm một chút, chỉ một chút thôi.

8.

Tôi quen biết Bạch Tự là nhờ mẹ tôi.

Trong tư tưởng của mẹ tôi, môi trường học tập rất quan trọng, bởi vậy bà không tiếc công sức.

Sau khi giải mã hộp đen, lúc chia lớp cấp ba tôi được đưa phân vào lớp thực nghiệm khoa học, tuyến 1. Đồng thời người bạn cùng bàn của tôi là một người mà tôi đã nghe danh từ lâu nhưng chưa được gặp mặt, chính là anh, Bạch Tự.

Kỳ thực, mỗi năm lớp thực nghiệm sẽ có mấy cá nhân dùng quan hệ, mà tôi chính là một trong số đó.

Vốn dĩ tôi cảm thấy thành tích của mình cũng không đến nỗi nào, ở trong lớp nằm ở mức trung bình.

Kết quả đến lớp thực nghiệm, trực tiếp biến thành thứ nhất từ dưới lên.

Mất mặt, quá mất mặt.

Tôi cũng cãi nhau với mẹ tôi, nhưng bà vẫn tiếp tục làm công tác tư tưởng cho tôi, đánh vào tư tưởng của tôi. Dọa tôi rằng sẽ đưa tôi ra nước ngoài, muốn tôi tiếp tục nghe theo sự sắp xếp của bà.

Nhưng tôi không muốn ra nước ngoài đâu, với lại bản thân tôi cũng muốn trở nên xuất sắc nên cuối cùng tôi đã chấp nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.