Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy

Chương 5: Tớ với cậu một cặp




Sau một tuần học tập tại trường cấp ba thì hôm nay là ngày thầy chủ nhiệm sẽ sắp xếp chỗ ngồi chính thức để bắt cặp cùng nhau chăm chỉ học hành.

Tuy rằng học cùng lớp có những bạn quan điểm rằng ngồi đâu mà chẳng học được nhưng đó chỉ là một số ít các bạn học cực giỏi mới có suy nghĩ vậy. Lần này Phương Vy chắc chắn rất lo lắng rồi. Ngồi gần đúng người thì mới có thể tiến bộ được.

Một cuộc sắp chỗ thú vị sắp bắt đầu.

"Ren ren.." Chuông báo vào học reo lên.

"Hôm nay thầy sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi." Thầy chủ nhiệm thông báo lớn.

"Hả?" Cả lớp um sùm bàn tán.

"Trật tự." Thầy ra hiệu im lặng.

Gương mặt thầy bầu bĩnh và đeo cặp kính tròn như Doraemon trông dễ thương cực. Thầy rất mũm mĩm nhưng lại vô cùng đáng yêu và dễ gần, thương yêu học trò lắm. Nhưng một khi nghiêm khắc hay nhắc nhở việc gì đấy thì thầy lại là một con người rất khác đấy nha. À thầy dạy anh văn đấy. Phát âm cực tốt giống y chang người bản xứ luôn.

"Từ nay trở đi, hai bạn ngồi chung nhau sẽ là một cặp cùng nhau tham gia phong trào Đôi bạn cùng tiến của lớp. Cùng nhau tiến bộ cuối tuần sẽ có thưởng."

Cả lớp vỗ tay tán thành vì phần thưởng. Nhưng phần thưởng có lớn cỡ nào đi nữa cũng sẽ không làm tan đi một khối u buồn lo lắng của Tiểu Vy lúc này.

"Bắt đầu chia cặp." Thầy hô to.

"Cặp thứ nhất Dương Tề Dân và Đinh Thư Kì."

"He he, sao mình lại xui xẻo dữ vậy trời." Dương Tề Dân bĩu môi khóc dỗi.

Sao tiết chia chỗ sắp chỗ của lớp này lại quái như vậy, ai cũng không vừa ý, giống y chang một ngày u ám trong cuộc đời của mỗi người trong học kì một.

Lý Phương Vy chắp tay cầu nguyện "Cầu trời cầu phật cho con ngồi chung Hàn Dân Khê."

"Hàn Dân Khê." Mới đấy mà đã tới tên Hàn Dân Khê rồi.

"Làm sao bây giờ tới tên cậu rồi kìa."

Tiểu Vy giật giật tay áo Hàn Dân Khê. Cô ra hiệu cần sự giúp đỡ. Vì lúc nào cũng là Hàn Dân Khê giúp cô giải quyết rắc rối. Đầu óc nhanh nhẹn của Hàn Dân Khê hữu dụng nhất trong mắt Tiểu Vy chính là lúc này.

"Tớ xin giúp cậu." Hàn Dân Khê bĩnh tĩnh trả lời.

"Và.."

Thầy chủ nhiệm vừa định nói tên người ngồi chung Hàn Dân Khê thì có cánh tay giơ lên xin phát biểu ý kiến.

"Em xin được ngồi chung với Hàn Dân Khê."

Đó là Lâm An Nhiên- một trong những học sinh có thành tích không được tốt lại còn thích gây chuyện.

Lý Phương Vy giơ tay đứng dậy nhìn Lâm An Nhiên "Thầy ơi em cũng muốn."

Tình hình lúc này không ổn, bên nào cũng muốn ngồi chung Hàn Dân Khê. Lâm An Nhiên bắt đầu cuộc tranh luận "Cậu là học sinh khá mắc gì lại đi ngồi với học sinh giỏi nữa, cũng phải nhường cho tôi nữa chứ."

Lý Phương Vy rống cổ lên trả lời "Ai nói học sinh khá không được ngồi với học sinh giỏi, với lại trong lớp mình học sinh khá giỏi cũng rất đông, tính ra sau cùng cũng sẽ có hai ba cặp khá giỏi ngồi chung đấy, cặp đầu tiên là tớ và Hàn Dân Khê không phải cậu đâu."

Tiết mục bắn văn chương của Tiểu Vy bắt đầu, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thua bất kì ai khi cãi nhau. Năm 12 tuổi cô từng thi hùng biện và đạt giải luôn đấy. Như vậy thôi cũng đủ để biết trình độ của Tiểu Vy đến mức thượng thừa nào rồi.

"Thầy cho em ngồi với Hàn Dân Khê chắc chắn em sẽ cố gắng học tập thật tốt, hai tuần sau em hứa sẽ lên được học sinh trung bình thật đấy thầy ạ." Lâm An Nhiên cầu xin thầy.

"Hàn Dân Khê không thích ngồi chung gái lạ."

Cả lớp nhìn chằm chằm vào Lý Phương Vy sau khi cô dứt lời. Câu nói của Tiểu Vy như tát thẳng vào mặt Hàn Dân Khê một cái thật mạnh. Hàn Dân Khê xấu hổ tột cùng, lấy tay đập vào trán vì lời nói của Tiểu Vy.

"Em nói thật đấy." Cô khẳng định lại lần nữa.

Hàn Dân Khê đứng dậy: "Thưa thầy, việc này cho em giải quyết được không ạ?"

Gương mặt lạnh lùng nhưng lại kết hợp với giọng nói ấm áp của một soái ca như Hàn Dân Khê vừa mở lời đã làm bao nhiêu ánh mắt các thiếu nữ ngưỡng mộ.

Hàn Dân Khê là học sinh gương mẫu, tiêu biểu trong các phong trào và học tập nên thầy cô nào cũng rất quý mến cậu. Dưới một lời đề nghị như vậy thầy chủ nhiệm đương nhiên sẽ đồng ý.

"Bây giờ thế này, em chọn một trong hai thầy cho em toàn ý quyết định coi như là một món quà tinh thần cho em vậy." Thầy bình thản chấp nhận lời đề nghị.

"Oa." Cả lớp ngạc nhiên.

"Thầy như vậy là thiên vị đấy thầy ạ."

Dương Tề Dân lên tiếng. Nhưng những lời mà cậu nói ra trước giờ chỉ toàn là tấu hài cho lớp, mở miệng ra là cả một câu chuyện mà cậu đã tám được. Lần này lại như nào đây.

"Nếu em học giỏi như Hàn Dân Khê thì thầy sẽ cho em một vé thiên vị này."

Cả lớp cười lên vì biết Dương Tề Dân sẽ chẳng bao giờ bò lên được giỏi vì ngoài việc nhiều chuyện ra thì hầu như cậu chẳng biết gì cả.

"Em chọn Tiểu Vy." Không một chút do dự Hàn Dân Khê đưa ra đáp án.

Cũng như bù qua sớt lại dụ hồi bữa không tin Tiểu Vy. Hàn Dân Khê cũng cảm thấy quyết định này là rất đúng đắn mặc dù ngồi chung thì Tiểu Vy sẽ nói rất nhiều.

"Đã nói cậu ấy không ngồi với gái lạ rồi mà mọi người không tin." Lý Phương Vy nói khẽ.

"Nhanh vậy à?" Thầy hỏi khẳng định lại.

"Vâng. Lâm An Nhiên để lớp trưởng kèm bạn ấy là tốt nhất ạ."

Lâm An Nhiên thở dài nhìn xuống nhưng vẫn không quên để lại cho Tiểu Vy một cái liếc thấu xương, Tiểu Vy đã lọt vào tầm ngắm.

"Tớ với cậu một cặp." Hàn Dân Khê quay nhìn Tiểu Vy cười khẽ nói.

"Thương cậu ghê." Tiểu Vy làm nũng.

"Được, Hàn Dân Khê và Lý Phương Vy." Thầy tuyên bố.

Câu nói "Tớ với cậu một cặp" cứ văng vẳng bên tay Tiểu Vy. Nghe mà cảm giác như bắt cặp mãi về sau, lâu dài luôn í.

Thực ra Hàn Dân Khê chỉ là lạnh lùng với những cô gái khác ngoài Tiểu Vy ra thôi nhé, chứ không phải là dị ứng với gái lạ đâu. Ngoài lạnh chứ trong thì rất ấm đấy. Ái chà chà. Không biết câu nói của Tiểu Vy lúc nãy có đọng lại trong suy nghĩ của mọi người không đây. Sau này Hàn Dân Khê sẽ còn người theo đuổi ùn ùn như bây giờ không ta?

Mới đấy thôi mà buổi chia cặp đã kết thúc nhưng chỗ ngồi này sẽ chỉ cố định trong vòng nửa học kì, học kì sau lại phải đổi cặp nữa thôi.

"Ra về tớ dẫn cậu đi ăn kem." Vừa đem sách vở ra chuẩn bị vào tiết học mới Tiểu Vy nói nhỏ.

"Tớ thấy tới đó là tớ bao cậu chứ không phải cậu bao tớ đâu. Có gì ra về rồi nói tiếp. Vào tiết rồi." Hàn Dân Khê trả lời.

"Ồ." Tiểu Vy chu mỏ đồng ý.

Một tiết ngoại ngữ chỉ có bốn mươi lăm phút nhưng dài đằng đẵng so với đầu óc tư duy của Tiểu Vy. Trong tất cả các môn cô đầu có thể vượt qua. Kể cả Toán- môn gây khó khăn và nhức óc nhất cô cũng có thể như cá chép hóa rồng vươn lên với một vận tốc chậm rãi. Nhưng đối với ngoại ngữ thì không, trong đầu cô không có bất kì định nghĩa nào về tiếng nước ngoài và hầu như cô cũng chỉ biết có tiếng mẹ đẻ mà thôi.

Lần này tới lượt Tiểu Vy lên giới thiệu rồi. Chỉ còn mấy phút ngắn ngủi nhưng cô giáo vẫn bắt cô lên giới thiệu. Từ bàn Tiểu Vy lên tới bàn giáo viên cộng với tốc độ khi cô không muốn giới thiệu thì quả thật không khác gì một con ốc sên đang bò trên sân vận động.

Tiểu Vy vừa mở miệng bắn được chữ "Hello" thì..

"Ren ren ren."

"Kết thúc một ngày học tập vất vả rồi." Lý Phương Vy vươn vai cười nói trước tất cả mọi người, mắt bắt đầu sáng trưng trở lại. Não cô đã bật chế dộ on thay vì chế độ off trong giờ ngoại ngữ lúc nãy.

"Tiểu Vy, tớ về trước đây." Một vài người bạn vẫy tay chào Tiểu Vy rồi về trước.

"Ùm, bye."

"Nay ăn gì?" Hàn Dân Khê gõ bàn.

"Cậu định không về nhà ăn cơm thật đấy à?" Tiểu Vy mơ hồ hỏi.

Hình như Tiểu Vy bị tiết ngoại ngữ lúc nảy làm rối loạn trí nhớ luôn rồi. Lúc này tự nhiên hỏi câu vu vơ thế này, ai mà trả lời được.

"Chiều mai phụ huynh của tớ với cậu mới về, ba mẹ tớ mới điện thông báo hồi sáng, cậu định ăn mì trứng nữa hay sao?"

"Ừa cũng phải." Tiểu Vy gãi gãi đầu.

"Đi thôi." Hàn Dân Khê cặp cổ Tiểu Vy lôi đi.

"Tớ muốn ăn cơm sườn với cả bánh bao đem về nữa còn có.. còn có.." Tiểu Vy la ó từ lớp học ra đến cổng trường trong vòng tay Hàn Dân Khê.

Thầy cô và bạn bè đều biết họ là thanh mai trúc mã nên mới thân đến thế. Nhưng những đàn em lớp dưới thì không nghĩ vậy. Vì trường cấp hai cũng ra về cùng lúc nên cứ thế đi chung đường. Những học sinh nữ lớp tám lớp chín đều phải mê dưới sự điển trai của Hàn Dân Khê và ngưỡng mộ Lý Phương Vy vì được Hàn Dân Khê thân thiết như vậy.

"Cho em xin số điện thoại được không ạ?" Một nữ sinh xinh đẹp ngỏ lời. Nhìn gương mặt và ngoại hình thì có lẽ là lớp chín rồi. Trắng trẻo, xinh xắn, dễ thương lại ăn nói ngọt ngào. Ai mà chả thích ngay lần đầu gặp được.

"Không cho." Tiểu Vy nhanh miệng trả lời thay Hàn Dân Khê.

Hai người lấy xe đã gửi sửa mấy ngày trước rồi chạy đi. Một cơn gió lùa ngang nữ sinh xinh đẹp ấy trên đầu xuất hiện dấu ba chấm: "Tôi xin anh ấy mà. Đâu có xin chị đâu."

Những bạn học cùng lớp với Tiểu Vy đứng kế đó bụm miệng lại cười cười bàn tán, Dương Tề Dân đi ngang vỗ vào vai nữ sinh ấy vừa cười khẽ lắc đầu vừa thở dài: "Haizzz.."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.