Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy

Chương 4: Tha thứ




Trời vừa sáng, phụ huynh của Hàn Dân Khê và Lý Phương Vy đã lập tức lên đường, bỏ lại hai đứa trông coi nhà cửa. Hai căn nhà nhỏ xinh đối diện nhau chỉ còn lại hai người. Không gian thật vắng vẻ và có chút cảm giác gì đó khá bực bội khó chịu.

"Cốc cốc cốc." Hàn Dân Khê gõ cửa

Chẳng nghe thấy động tĩnh gì, "Tớ vào đấy." Hàn Dân Khê đẩy cửa vào. Tiểu Vy đang cuộn mình vào trong chăn mặc kệ Hàn Dân Khê nói gì.

"Cô bảo tớ kêu cậu dậy sớm không thôi lại ngủ tới mười giờ trưa, mau dậy đi, cô không nhờ thì tớ cũng chả thèm quan tâm cậu đâu."

"..."

Trong chăn vẫn không có tiếng động gì, Hàn Dân Khê lấy tay kéo chăn xuống, một cô gái với đôi mắt sắc bén đang nhìn thẳng vào cậu.

"Sao không đi luôn đi, ở nhà làm gì?" Giọng nói bực bội của Lý Tiểu Vy bắt đầu xoang xoảng.

Mới sáng sớm Tiểu Vy còn chưa tỉnh ngủ, tính tình cáu gắt là chuyện thường tình. Nhưng hôm nay cộng với chuyện chiều qua nên đương nhiên cô sẽ rất giận dỗi. Quả thật không khí trong phòng lúc này thật lạnh lẽo và có vẻ đáng sợ khi Tiểu Vy dùng ánh mắt đầy sự giận hờn hướng về Hàn Dân Khê.

"Hàn Dân Khê ra khỏi nhà tôi, tôi không có gì để nói với cậu cũng không muốn thấy cậu."

"Được thôi, làm như tớ muốn quan tâm cậu lắm vậy, cậu còn nợ Đinh Thư Di một lời xin lỗi nhớ đấy."

Hàn Dân Khê bước ra khỏi phòng đi thẳng về nhà. Lý Phương Vy như tức điên lên, quăng gối đập giường loạn xạ.

Tội nghiệp Tiểu Vy, đã bị oan mà còn bị bắt xin lỗi người ta. Lần này Hàn Dân Khê có chút quá đáng rồi đấy. Tiểu Vy chưa ngồi dậy đánh Hàn Dân Khê quả là điều đáng ngờ. Trước giờ chỉ giận một chút là Hàn Dân Khê đã ăn những cú đánh của Tiểu Vy rồi. Nhưng cô đánh như gãi ngứa nên cậu vẫn đứng đấy không nói thêm một câu hay làm gì. Cứ mặt kệ cho cô đánh tới khi mệt thì thôi.

"Hàn Dân Khê, cậu đúng là một người không biết phải quấy mà đã kêu tớ xin lỗi, bình thường cậu lý trí lắm mà, tớ mắc cái giống gì mà lại phải đẩy con nhỉ đó.." Tiểu Vy la lớn hết cỡ như phát điên lên.

Hàn Dân Khê ở nhà cũng đang bực bội vì chuyện chiều qua. "Ren ren ren.." điện thoại đổ chuông. "Xin chào, Hàn Dân Khê nghe đây ạ."

"Tớ là Dương Tề Dân ngồi trước cậu trong lớp nè."

Giọng nói lưu loát, nghe có vẻ rất hòa đồng thân thiện và hoạt bát đáng yêu.

"À, thì ra là cậu, mà điện tớ có việc gì?" Hàn Dân Khê chợt nhớ hóa ra là người có mệnh danh "thánh nhiều chuyện" của lớp mình.

Bắt đầu một cuộc trò chuyện dài rồi đây. Thánh nhiều chuyện đang dần phát huy khả năng nắm bắt thông tin của làng xóm trường học thật nhạy bén của mình.

"Chiều qua tớ thấy ba người các cậu đứng trước cổng trường nên đã đứng ở một góc xem có chuyện gì."

"Cậu nhiều chuyện quá rồi đó."

Hàn Dân Khê bắt đầu nổi nóng. Vì chuyện liên quan đến mình lại có người khác xen vào.

"Cậu khoan nổi nóng với tớ, tớ có một tin quan trọng muốn nói cậu nè."

"Có chuyện gì, nói mau tớ cò làm bài tập." Hàn Dân Khê nhíu mày.

"Thực ra chiều qua cậu đã trách lầm Lý Phương Vy rồi đấy, tớ tận mắt nhìn thấy Đinh Thư Di tự té không liên quan gì đến Tiểu Vy đâu." Dương Tề Dân tường tận kể lại.

"Sao cậu lại nói với tớ." Ngây người mất ba giây Hàn Dân Khê hạ giọng hỏi.

"Chiều qua tớ chạy theo Tiểu Vy, cậu ấy khóc còn lớn hơn mưa hồi qua nữa ấy, tớ thấy mình biết sự thật thì nên nói ra cho rõ ràng hông thôi sau này mấy cậu lại trách tớ. Thấy cậu nổi nóng với Tiểu Vy đây cũng là lần đầu tiên đấy." Dương Tề Dân nói thêm.

Với tài ăn nói khéo léo của Tề Dân như vậy, không biết những chuyện cậu ta vừa kể ra có đúng một trăm phần trăm hay không đây?

"Thánh nhiều chuyện nhà cậu giờ này phát huy tác dụng rồi đấy." Hàn Dân Khê khẽ nói rồi tắt máy.

"Dân Khê nè cậu định đãi tớ món gì đây, tớ giúp cậu rồi đấy.. sao lại cúp máy nhanh thế nhờ." Dương Tề Dân nói với theo nhưng không kịp.

"Haizzz.." Hàn Dân Khê thở dài "Tiêu mình rồi, làm sao đây? Phải làm sao đây? Nhớ hai năm trước cậu ấy giận mình một lần tận một tháng không thèm nhìn mặt." Hàn Dân Khê vừa xoay bút vừa nghĩ.

"Hàn Dân Khê đâm chết cậu, đâm chết cái đồ ngu xuẩn nhà cậu."

Ở trong nhà Lý Phương Vy đang ăn trưa mà con cá chiên đã bị cô đâm xé tới nát. Chuông điện thoại reo lên, màn hình hiện chữ: "Khê caca" Tiểu Vy không thèm bắt máy: "Chắc lại giảng đạo lí với mình, còn lâu chị đây mới thèm nghe.. hứ. Tại sao mình lại đặt cái tên mắc ói như vậy chứ, cái gì mà Khê caca lúc đấy mình bị lỏng não à?" Cô tự nhủ.

Mới đấy mà màn đêm đã buông xuống cùng cơn mưa to với những tia chớp đáng sợ. Tiểu Vy ngồi trên giường chùm chăn kín mít. Cô sợ đến run rẩy cả người.

"Tiểu Vy, Tiểu Vy à."

Nghe giọng nói quen thuộc, Lý Phương Vy nhanh chân ra mở cửa. Đúng là Hàn Dân Khê. Lúc này mọi giận hờn đều tan biến, vừa mở cửa Tiểu Vy đã ôm chặt Hàn Dân Khê đầu áp sát vào lòng cậu ấy.

"Hàn Dân Khê tớ sợ, sao giờ cậu mới tới hả?" Vừa khóc Tiểu Vy vừa càu nhàu rên rỉ. Hàn Dân Khê ôm chặt cô vỗ vỗ lưng an ủi: "Chẳng phải tớ đứng đây rồi sao? Thôi vào phòng nào." Hàn Dân Khê dắt cô vào phòng quấn chăn lại giúp cô.

Lúc này cơn sợ hãi đã lấn chiếm luôn cả sự giận dỗi của cô luôn rồi. Nhìn thấy người mình giận đứng trước mặt vậy mà cô không có cảm giác gì, đúng thật là Tiểu Vy sợ sấm nhất rồi.

"Tớ biết thế nào trời như vậy cậu cũng sẽ sợ nên qua với cậu nè. Cậu xem tớ mang gì cho cậu này." Hàn Dân Khê đưa bánh bao lên trước mặt Tiểu Vy.

"Hàn Dân Khê chết tiệt, nếu trời không mưa cậu sẽ không qua với tớ đúng không?"

Cô sực nhớ đến chuyện chiều qua, tưởng rằng Hàn Dân Khê cũng sẽ giận và không thèm để ý đến cô nữa. Nếu không phải mẹ Tiểu Vy nhờ cậu ấy chăm sóc giùm thì chắc là Hàn Dân Khê sẽ không qua. Nhưng có vẻ Tiểu Vy đã suy nghĩ nhầm rồi chăng?

"Tớ biết sai rồi mà, trời không mưa tớ cũng sẽ lết cái xác đẹp trai này qua tạ tội với cậu."

Trong giây phút sợ hãi, Tiểu Vy cũng đã chính tai nghe Hàn Dân Khê nhận sai nói từng lời với cô. Sợi dây rối ren trong lòng cũng dần được tháo ra. Nhưng cô vẫn phải hỏi lại lần nữa vì chưa chắc Hàn Dân Khê đang xin lỗi mình.

"Cậu nói vậy là sao?"

"Dương Tề Dân đã nói cho tớ biết chuyện hồi qua là Đinh Thư Di tự ngã không liên quan gì đến cậu."

"Hứ.. đến người khác còn tin tớ, còn cậu quen biết tớ bao lâu rồi mà còn hông hiểu tớ." Tiểu Vy quay mặt sang một bên dỗi.

"Tớ biết, tớ biết cả rồi, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa. Tớ tuyệt đối sẽ tin tưởng cậu. Tha thứ cho tớ lần này đi." Hàn Dân Khê hạ giọng năn nỉ Tiểu Vy.

"Đưa bánh bao đây, chị đói rồi." Tiểu Vy xòe tay chờ đòi bánh bao. "Coi như lần này là bánh bao cứu cậu, nếu còn lần nào nữa thì cả hai bác cũng không cứu nổi cậu đâu."

Giận thì giận mà ăn thì vẫn ăn. Tiểu Vy đúng là người người làm việc có quy tắc phân định đàng hoàng đó nha. Nhìn thấy bánh bao thì tất cả hiểu lầm đều cho qua hết. Đúng là Tiểu Vy có khác, chắc cũng chỉ có cô mới dễ dàng bỏ qua vậy thôi.

"Biết rồi mà, tớ biết giờ này cậu sẽ lại đói nên đặc biệt mua bánh bao cho cậu đấy." Hàn Dân Khê cười nói.

"Hì hì, không phải đây là quà xin thứ lỗi của cậu sao? Vì cậu đã qua đúng thời điểm tớ đang cần cậu nên tớ sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cậu lần này, chỉ lần này thôi đó."

Tiểu Vy vừa ăn bánh bao vừa nói. Hai má phúng phính lên. Nhìn rất đáng yêu, khả ái. Xém xíu là bị nghẹn luôn rồi.

Cuộc trò chuyện, cười đùa không biết đến khi nào mới kết thúc, tối ấy Hàn Dân Khê ngủ lại nhà Tiểu Vy, cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Cuối cùng thì trái tim lạnh giá cũng đã được sưởi ấm lại rồi.

Có những bạn cứ để hiểu lầm mà không giải quyết làm cho mối quan hệ ngày trở nên một tệ hơn. Trong trường hợp của Tiểu Vy nhờ có Dương Tề Dân ra tay giúp đỡ nên mới giải quyết được vấn đề rắc rồi này. Nếu nhỡ may các bạn có hiểu lầm gì đấy thì phải điều tra cho ra phải quấy nhé. Có những chuyện tha thứ được thì hãy mở lòng tha thứ cho cuộc sống thêm đẹp đẽ và dễ chịu hơn nhá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.