(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Càng Nhiễm nắm lấy tay Tán Thanh Xuân, đặt lên tim mình, khuôn mặt đỏ ửng, hôn lên khóe môi Tán Thanh Xuân: "Không biết tại sao, em luôn nghĩ về chị, không ngừng nghĩ về chị, có phải chị cảm thấy em phiền phức không?"
Cô biết mình rất hay dính người, trước đây nhận được bức thư không đầy đủ, mỗi ngày cô đều cảm thấy buồn bã. Nhưng chỉ cần Tán Thanh Xuân dành cho cô chút ít ân tình, cô lại không nhịn được mà vẫy đuôi, trái tim cô hoàn toàn bị Tán Thanh Xuân nắm giữ.
Tán Thanh Xuân bình thường lạnh lùng, liệu có cảm thấy phiền phức khi bị cô quấn lấy làm những chuyện như thế này? Liệu có không thích cô nữa không?
Tán Thanh Xuân cảm thấy trong lòng mình dậy sóng một chút, dù cô có lạnh lùng đến đâu, sao có thể từ chối một con cáo dễ thương làm nũng trước mặt mình?
Cô cúi đầu, cũng hôn lên môi Càng Nhiễm, môi mềm mại như mật ong.
Tán Thanh Xuân nhẹ nhàng vuốt ve phần mềm mại dưới tay, nói với giọng dịu dàng: "Không đâu."
Cô thỉnh thoảng cảm thấy Càng Nhiễm không giống cáo mà giống như một con thỏ, sẽ bị dọa sợ, sẽ nhìn cô với đôi mắt đáng thương, sẽ buồn bã, sẽ tuyệt vọng, sẽ cảm thấy mất mát.
Cô đã thấy một mặt khác của Càng Nhiễm, nên yêu cô ấy hơn bất kỳ ai, càng muốn bảo vệ cô ấy hơn.
Càng Nhiễm không cần phải tỏa sáng rực rỡ, chỉ cần là một con cáo dễ thương trước mặt cô là đủ rồi.
Càng Nhiễm biết mình không nên quấn lấy Tán Thanh Xuân trong giai đoạn thai kỳ của cô, nhưng trước đó cô chẳng có nhiều cơ hội ân ái với Tán Thanh Xuân, số lần hôn nhau có thể đếm trên một bàn tay.
Cô chỉ muốn hôn, muốn ôm, muốn ở gần Tán Thanh Xuân, nghe Tán Thanh Xuân nói sẽ không làm phiền, lòng cô mới cảm thấy nhẹ nhõm chút ít.
Ngón tay Tán Thanh Xuân luôn hơi lạnh, thân thể mềm mại của Càng Nhiễm run rẩy, bị vuốt ve mà khắp người tê dại, không thể kiểm soát được mà hôn lên môi Tán Thanh Xuân.
Cô không có kinh nghiệm, chỉ hôn mỗi mình Tán Thanh Xuân, lúc nào cũng thấy thật mềm mại thật ngọt ngào.
Cô hôn bao nhiêu cũng không đủ, hôm trước hôn lâu như vậy, hôm nay lại như thể trúng phải yêu thuật, chỉ muốn thân mật hơn với cô ấy.
Lưỡi Càng Nhiễm dễ dàng xâm nhập, bá đạo chiếm lấy khoang miệng của Tán Thanh Xuân, Tán Thanh Xuân cũng nắm tay cô, nhẹ nhàng đặt vào nơi mềm mại đầy đặn.
Một động tác đơn giản như vậy, nhưng Càng Nhiễm lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, tim đập nhanh chóng, tai đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.
Càng Nhiễm hoàn toàn không chịu nổi sự chủ động của Tán Thanh Xuân, trước đây cô vẫn thường chủ động hôn, Tán Thanh Xuân sẽ ngăn lại, nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình như muốn ngất đi.
Cô vừa hôn Tán Thanh Xuân, vừa nhìn vào gương mặt tuyệt đẹp của Tán Thanh Xuân.
Khi Tán Thanh Xuân hôn, chỉ có má mới hiện lên chút đỏ nhạt, thậm chí tai mới đỏ hẳn.
Khi Tán Thanh Xuân vừa đặt tay cô vào nơi đó, má cô nhuốm sắc đỏ đẹp như ánh bình minh, như thể đang nói với cô, nơi đó có thể để cô vuốt ve, đang nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Tại sao Tán Thanh Xuân lại tốt như vậy, còn cô lại không phải là một con cáo tốt?
Cô là một con cáo hư, không chỉ muốn vuốt ve, còn muốn hôn, muốn cắn, muốn hôn khắp mọi nơi.
Qua lớp vải lạnh, Càng Nhiễm đã nắn bóp một lúc lâu, lại cảm thấy chưa đủ, trong cơn rối loạn, cô tháo dây áo của Tán Thanh Xuân ra.
Tán Thanh Xuân bị hôn đến mức thở hổn hển, bị cắn hơi mạnh, giữa môi lưỡi không thể ngăn được một tiếng rên nhẹ, mày nhíu lại, ngón tay dài mảnh vuốt ve lưng của Càng Nhiễm.
Một lúc sau, cô bỗng nhiên cảm nhận thấy có người đến thăm trong chính điện, đẩy Càng Nhiễm ra, nhẹ nhàng trách: "Không được hôn nữa, có người đến rồi."
Càng Nhiễm hôn đến mức cả cơ thể nóng bừng, vẫn muốn tiếp tục, bị Tán Thanh Xuân nắm chặt lấy mặt, cô chỉ có thể nắm lấy tay Tán Thanh Xuân kéo xuống: "Em muốn chị chịu trách nhiệm với em, em đã thành như vậy rồi."
Tán Thanh Xuân cảm nhận được sự ẩm ướt từ ngón tay cô, nhịp tim đập loạn mấy nhịp, nhẹ cắn môi dưới, rõ ràng là bị hôn, nhưng con cáo này lại phản ứng còn mạnh mẽ hơn cả cô.
Trong mắt Càng Nhiễm dâng lên một lớp sương mù, cô nghe thấy tiếng rên rỉ của Tán Thanh Xuân, bản thân cũng có cảm giác, sao có thể nói đi là đi như vậy, thật quá đáng.
Cô nhìn Tán Thanh Xuân, giọng mềm mỏng cầu xin: "Thanh Thanh, thê tử, em vẫn muốn hôn thêm chút nữa, nếu không, chị xoa xoa em cũng được."
Càng Nhiễm lại dùng đôi mắt trong trẻo như thú con nhìn cô, môi đỏ mọng còn lấp lánh ánh sáng trong suốt, vô cùng quyến rũ và động lòng.
Tán Thanh Xuân cảm thấy cổ mình hơi nóng, sao lại có con cáo quấn lấy mình như thế này, lễ kết đôi còn chưa xong, mà thê tử đã gọi trước rồi.
Cô âu yếm hôn lên má Càng Nhiễm như hoa mẫu đơn, khuôn mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: "Có thể là sư muội có người đến, mấy ngày nay thân thể còn chưa khỏi hẳn độc, ta sợ có chuyện."
Tán Thanh Xuân xốc lại y phục, trước mặt Càng Nhiễm, cô chải lại mái tóc đen như lụa, sau đó buộc lại dây lưng, trở lại dáng vẻ tiên tư thanh thoát, uyển chuyển như ngọc.
Càng Nhiễm không ngờ Tán Thanh Xuân lại lạnh lùng như vậy, đã được vuốt ve, hôn qua rồi, lại còn có thể mặc lại y phục rồi rời đi.
"Chị mà đi, sau này em sẽ không để ý đến chị nữa đâu." Cô từ phía sau ôm lấy Tán Thanh Xuân, giống như một thú cưng, làm nũng nói.
Vừa rồi còn thoải mái ở bên ngoài, ở nhà lại thành con cáo làm phiền người khác.
Tán Thanh Xuân xoa xoa đuôi của Càng Nhiễm, vuốt ve lông, giọng nhẹ nhàng nói: "Đừng làm bậy, sư muội nếu không phải vì đứa con của chúng ta, cũng sẽ không bị thương và trúng độc, em đi tắm suối nước nóng rồi đến chính điện đi."
Mặc dù Tán Thanh Xuân nói rất hợp lý, nhưng Càng Nhiễm chỉ muốn làm ầm lên một chút.
"Em chỉ cần dùng một phép tẩy rửa là được, chúng ta cùng đi."
Càng Nhiễm lấy từ trong pháp khí một bộ y phục màu nguyệt bạch, có hoa văn tối phức tạp, khoác lên áo đỏ mỏng của mình rồi cột chặt dây lưng.
Cô chỉ vội vã chỉnh sửa một chút rồi định ra ngoài, Tán Thanh Xuân giúp cô chỉnh lại cổ áo rồi cùng rời khỏi tẩm cung.
Lâm Minh Nguyệt chờ đợi suốt, vừa nhìn thấy Tán Thanh Xuân liền vội vàng quỳ xuống, nói: "Tán Thanh Xuân tiên trưởng, sư phụ của tôi sau khi uống thuốc, không những độc không được kiềm chế, mà còn nôn ra máu nhiều hơn."
Tán Thanh Xuân nghe xong lời này, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: "Hôm qua tình trạng đã có chút cải thiện, sao hôm nay lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy? Đã gọi người từ Vạn Dược Môn chưa?"
Lâm Minh Nguyệt vội vàng, tinh thần rối loạn: "Đã gọi rồi, sư phụ vừa phát hiện có chuyện không ổn liền bảo tôi ngay lập tức gửi tín phù truyền tin cho Vạn Dược Môn. Cô ấy vừa nói xong lời đó thì ngất đi rồi, tiên trưởng, giờ chúng ta phải làm sao?"
Tán Thanh Xuân biết tình hình khẩn cấp: "Ta sẽ cùng ngươi đến đó ngay, Ngọc Hành Chân Nhân lần nữa trúng độc, lần này độc tố còn mạnh hơn trước rất nhiều, trong môn phái có một nơi gọi là Hàn Hồn Động, trong đó có một chiếc giường Băng Ngọc Ngàn Năm, trước tiên hãy đặt Ngọc Hành Chân Nhân lên đó, để độc tố lan tỏa chậm một chút."
Lâm Minh Nguyệt như tìm được điểm tựa tinh thần, liền cùng Tán Thanh Xuân cưỡi kiếm bay đến Cảnh Vân Điện, Càng Nhiễm cũng theo họ đi cùng.
Khi Càng Nhiễm đến nơi, nhìn thấy Song Chân đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt như chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, thân thể và khuôn mặt đều chuyển sang màu tím đen do trúng độc. Máu mà cô vừa phun ra từ miệng đã chuyển thành bọt xanh, tỏa ra một mùi hôi khó chịu.
Chu Minh Ngọc và Trịnh Minh Xin đang đứng bên cạnh hầu hạ, không để Tán Thanh Xuân động tay động chân, theo lệnh của Lâm Minh Nguyệt, lập tức đặt Song Chân lên pháp khí bay, đưa cô đến Băng Ngọc Ngàn Năm trong Hàn Hồn Động.
Càng Nhiễm là linh căn Hỏa, không thể vào trong Hàn Hồn Động, chỉ có thể đứng ngoài đợi Tán Thanh Xuân giúp Song Chân dùng linh khí ức chế độc tố.
Mãi lâu sau, Tán Thanh Xuân mới từ trong Hàn Hồn Động đi ra, Càng Nhiễm không nhịn được hỏi: "Thế nào rồi, tình trạng của Song Chân đã ổn định chưa?"
Ba đệ tử của Song Chân đều lo lắng nhìn về phía Tán Thanh Xuân, hỏi: "Tiên trưởng Thanh Xuân, sư phụ của chúng tôi đã tốt hơn chưa?"
Tán Thanh Xuân cau mày: "Độc tố trong cơ thể cô ấy vô cùng quái dị, trước khi người của Vạn Dược Môn đến chữa trị, chỉ có thể nhờ các tu sĩ ở Động Hư (8) kỳ trở lên thay phiên nhau ức chế. Các ngươi đi mời Yêu Quang Chân Nhân đến đây, cô ấy có linh căn Băng, có thể cùng ta vào trong Hàn Hồn Động."
Lâm Minh Nguyệt nghe vậy liền vội vàng nói: "Vậy tôi đi mời Yêu Quang Chân Nhân ngay, Minh Ngọc, Minh Xin, các ngươi ở lại đây trông chừng sư phụ."
Càng Nhiễm lo lắng nhìn Tán Thanh Xuân, truyền âm nói: "Chị chữa thương cho cô ấy như vậy, có ảnh hưởng gì đến đứa bé trong bụng không?"
Tán Thanh Xuân lắc đầu: "Không sao đâu, đứa bé ổn định, giờ phải lo cho sư muội trước."
Càng Nhiễm chỉ có thể hy vọng người của Vạn Dược Môn đến nhanh, cô không giúp được gì, chỉ có thể đứng bên cạnh Tán Thanh Xuân, đợi đến khi Yêu Quang Chân Nhân đến giúp, rồi cả hai mới có thể ra ngoài chờ đợi lần vào sau.
Tình trạng của Song Chân vẫn rất nghiêm trọng, mặc dù Tán Thanh Xuân đang đợi, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, liền viết nhiều phong thư khẩn cấp gửi đến môn chủ của Vạn Dược Môn qua tín phù.
Sau khi gửi đi tín phù, Tán Thanh Xuân lại thay ca với Yêu Quang Chân Nhân, vào trong Hàn Hồn Động để tiếp tục chữa trị cho Song Chân.
Càng Nhiễm kiềm nén lo lắng trong lòng, chỉ có thể im lặng chờ đợi, thật sự hy vọng mạng sống của Song Chân kiên cường như miệng của cô ấy vậy. (Editor: =]]])
Cô ấy đừng gặp chuyện gì, nếu không đến lúc đó cô sẽ không thể trả được món nợ ân tình với Song Chân, dù gì Song Chân cũng làm phiền cô, nhưng cô ấy là sư muội duy nhất của Tán Thanh Xuân, lại còn vì Tán Thanh Xuân và đứa con của họ mà xông pha sinh tử, đến lúc đó Tán Thanh Xuân cũng sẽ buồn lòng.
Cô là một con cáo hào phóng, không tính toán với cô ấy, khi Song Chân khỏe lại, nhất định sẽ giúp cô ấy bắt lại con chim yêu.
Lúc này, Bát Thập trên bàn đột nhiên phát ra tiếng vang, bay vọt ra ngoài, Càng Nhiễm không hiểu Bát Thập đang làm gì.
Rất nhanh, Bát Thập quay lại mang theo một miếng vải trắng mềm mại bay về, lượn quanh trước mặt cô, như đang khoe khoang.
Càng Nhiễm nhìn thấy miếng vải có vẻ giống với tấm vải cô dùng mỗi ngày để lau kiếm Trác Nguyệt, lập tức hiểu ra: "Cậu vừa mới thăng cấp thành thần kiếm, còn muốn tôi lau kiếm cho cậu à? Nếu cậu ăn vài hạt lạc, có lẽ không đến mức say đến như vậy."
Bát Thập quẫy quẫy không hài lòng trước mặt Càng Nhiễm, lắc lắc miếng vải không buông, rõ ràng là không cho lau kiếm thì sẽ không bỏ qua.
Trác Nguyệt thần kiếm đột nhiên từ Phù Dao Điện bay tới, một phát cướp lại miếng vải lau kiếm của Bát Thập trên cán kiếm của nó.
Trác Nguyệt thần kiếm đưa miếng vải lau kiếm cho Càng Nhiễm, ám chỉ đã đến giờ cô ấy lau kiếm cho nó.
Càng Nhiễm đã hứa với Trác Nguyệt thần kiếm, dĩ nhiên cô ấy phải thực hiện lời hứa: "Nếu Trác Nguyệt không muốn cho cậu dùng, tôi sẽ về lấy miếng vải khác lau kiếm cho cậu, giờ đừng làm loạn nữa."
Càng Nhiễm biến thành tiểu hồ ly, liếc nhìn Hàn Hồn động rồi thở dài trong lòng, bắt đầu cẩn thận lau thân kiếm cho Trác Nguyệt thần kiếm, còn dùng lòng bàn tay mềm mại của mình để làm ấm kiếm.
Bát Thập bên cạnh tức giận đến mức thân kiếm suýt nữa biến dạng. Bây giờ nó cũng là thần kiếm, nhưng chủ nhân còn chưa bao giờ dùng lòng bàn tay để vuốt ve nó!
Nó bắt đầu nằm vạ trên đất, thân kiếm kêu lên ầm ỹ, làm phiền đến Trác Nguyệt thần kiếm. Trác Nguyệt thần kiếm lập tức rung lên, hất nó bay đi, phải một lúc sau nó mới bay trở lại, quẩn quanh bên cạnh Càng Nhiễm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");