Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi

Chương 37: Hương Vị Không Tồi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Càng Nhiễm nặng trĩu tâm tư trở về núi Cáo, ngồi trước bàn đá ngoài động phủ, đối diện với bầu trời tối tăm, lột mấy quả quả hồng, nhét vào miệng mà chẳng có chút hương vị gì.

 

Chúng không ngọt chút nào, quá đắng đót. Trước đây cô chẳng hề nghĩ đến vấn đề tuổi tác, sao bỗng nhiên lại thành "con bò già ăn cỏ non" như vậy?

 

Càng Nhiễm cảm thấy trong lòng rối bời, một chút bất cẩn, cô ăn cả vỏ quả hồng luôn.

 

Khi cô đang cảm thấy miệng bị đắng nghét, một bàn tay dài và trắng nõn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô.

 

"Ăn quả mà không bóc vỏ sao?" Giọng nói của người phụ nữ nghe vô cùng dịu dàng.

 

Càng Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tán Thanh Xuân đứng trước mặt, một dáng vẻ tuyệt sắc, đôi mắt đào hoa ẩn chứa sự quan tâm dành cho cô, đẹp hơn cả ánh trăng.

 

Tán Thanh Xuân đã dò xét qua thần thức, phát hiện Càng Nhiễm đã trở về núi Cáo, nhưng không lập tức vào động phủ, mà ra ngoài một lúc. Mới đi không lâu, cô đã thấy bóng dáng cô đơn và buồn bã của tiểu hồ ly.

 

Tiểu hồ ly này bình thường chưa bao giờ có vẻ suy tư như vậy, từ khi trở về từ Trấn Sơn Báo, sao lại trở nên như thế?

 

Ánh mắt của cô dừng lại trên tay phải thon dài và xinh đẹp của Càng Nhiễm, đôi mắt sâu thẳm bỗng chợt trầm xuống.

 

Nhẫn trữ vật trên ngón giữa, vòng sáng bạc rất đẹp, tỏa sáng ánh bạc trong màn đêm, là món quà của con báo trắng nhỏ.

 

Nhẫn trữ vật trên ngón cái, được làm từ ngọc bích, chất ngọc bóng loáng, mượt mà, tỏa sáng đầy đặn, có vẻ như đã bị chơi đùa khá nhiều, chắc chắn là món quà Trấn Sơn Báo tặng hôm nay.

 

Càng Nhiễm thấy Tán Thanh Xuân đang nhìn chằm chằm vào nhẫn trữ vật của mình, liền giơ tay lên lắc lắc, vui vẻ nói: "Thanh Thanh, hôm nay em kiếm được rất nhiều linh thạch, Trấn Sơn Báo còn chia cho em vài ngọn núi, em mua gì cho chị nhé, chị muốn gì em đều mua cho chị!"

 

Dù nhìn bên ngoài cô chỉ đeo một chiếc nhẫn trữ vật, nhưng thật ra có một đại một tiểu hai ngọn núi linh thạch trong đó.

 

Với bao nhiêu linh thạch này, đủ để cô và Thanh Thanh tiêu xài lâu dài, đừng nói chỉ ở trong Lạc Phong Thành, mà ngay cả khi ra ngoài Tu Chân Giới cũng đủ để tiêu hoang.

 

Tiểu hồ ly tham lam và mê sắc này, cái gì cũng muốn vơ vào tay mình.

 

Tán Thanh Xuân nhẹ nhàng lắc đầu: "Trong môn phái của ta, mọi thứ đều có, không cần dùng tới, em giữ lại mà dùng."

 

Càng Nhiễm cụp tai, khẽ nói: "Vậy thôi, em vẫn muốn mua chút đồ cho chị, nếu mà có người thấy chị ra ngoài một chuyến mà chẳng có gì mang về, chắc chắn sẽ cười nhạo chị đó."

 

Tán Thanh Xuân nhướn mày, đôi mắt dịu dàng: "Ta đâu có ra ngoài không có gì, em mới là người không có gì, đây là quà ta mang đến cho em." Cô lấy từ trong tay áo một chiếc khăn tay trắng tinh đưa cho Càng Nhiễm: "Sao không vào động phủ mà lại ngồi ngoài đây?"

 

Càng Nhiễm lau sạch môi, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Tán Thanh Xuân, cảm thấy hơi ngại ngùng hỏi.

 

Cô đã hai trăm tuổi rồi, nếu kết hôn với một tu sĩ có thể chỉ mới mười tám tuổi, người khác chẳng phải sẽ mắng chết cô sao?

 

Nhưng vẫn phải hỏi một lần, nếu Thanh Xuân để ý chuyện này, cô cũng có thể giải thích, cô cảm thấy thân thể mình vẫn còn rất trẻ.

 

Càng Nhiễm vò khăn tay, khéo léo hỏi: "Em có một người bạn là Hoàng Hạch quái, năm nay đã bảy trăm tuổi rồi, muốn theo đuổi một con báo nhỏ chưa đầy một trăm tuổi, chị thấy hai con yêu này có hợp không, khoảng cách tuổi tác quá lớn có phải không ổn?"

 

Tán Thanh Xuân chăm chú nhìn Càng Nhiễm, tiểu hồ ly này đang ám chỉ cô là người già hơn nàng ấy rất nhiều sao?

 

Tán Thanh Xuân nhướng mày, bình thản nói: "Nếu là tu sĩ, thì đã vượt qua số mệnh của thế gian, cần gì phải bận tâm đến tuổi tác?"

 

Càng Nhiễm cảm thấy tâm trạng ổn định lại ngay lập tức: "Cô nói đúng, Thanh Thanh, tôi cũng nghĩ vậy, tôi đã hai trăm tuổi rồi, còn cô thì bao nhiêu tuổi?"

 

Tán Thanh Xuân mặt mày bình thản: "Tám trăm tuổi."

 

Càng Nhiễm tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì?"

 

Tán Thanh Xuân bình tĩnh nhìn cô: "Tám trăm tuổi."

 

Càng Nhiễm há hốc miệng: "......"

 

Chuyện gì vậy, sao Thanh Xuân lại đẹp như thế mà lại hơn cô đến sáu trăm tuổi? (Editor: ê t hiểu cảm giác này nha =]]])

 

Vậy thì họ tính là gì, tình yêu tuổi tác, hay là tình yêu chiều tà, cô đã thích một người lớn tuổi hơn mình sáu trăm tuổi sao?

 

Chưa sinh đã già, sinh ra đã già...

 

Ái chà, cô đang nghĩ gì vậy, Thanh Thanh chẳng già chút nào! Đúng là một đại mỹ nhân lạnh lùng, cô thật may mắn!

 

Tán Thanh Xuân thấy vẻ ngây ngốc của cô, không quá để tâm, nhẹ nhàng nói: "Tôi tu luyện đã bao năm rồi, tu vi cũng đã đạt đến Đại Thừa (9) kỳ, mỗi lần bế quan, ngắn thì mười năm, dài thì trăm năm, đối với người tu đạo mà nói cũng chẳng là gì."

 

Con cáo nhỏ này trước mặt cô, thật sự còn rất trẻ, nếu con cáo nhỏ vì tuổi tác mà chùn bước, cũng chẳng sao, cô chỉ muốn mang cô ấy ở bên cạnh thôi.

 

Trước khi hai trăm tuổi, cô tự cho là mình có tài, chưa bao giờ cúi đầu nhìn chúng sinh, nếu là thời kỳ đó, gặp phải con cáo nhỏ tham lam này, chắc chắn sẽ không nương tay, giờ đây cũng coi như có chút kiên nhẫn rồi.

 

Càng Nhiễm xoa tay có chút tê, quyết tâm nói: "Thật sự chẳng có gì, vậy tôi đi thu xếp đồ đạc chuẩn bị lên đường, tôi về động phủ đây."

 

Càng Nhiễm biến thành con cáo nhỏ chạy thật nhanh, gần như lao về động phủ, cảm giác như đang chạy trốn.

 

Tán Thanh Xuân nhìn bóng lưng cô rời đi, không nhịn được mỉm cười, xem ra vài ngày tới Càng Nhiễm sẽ không đến làm nũng với cô nữa rồi.

 

Nghĩ đến việc phải thật sự rời khỏi núi Cáo, đi đến nơi khác, Càng Nhiễm cảm thấy cũng khá lưu luyến. Cái động của cô đã mất hơn nửa năm để xây dựng từng chút một, thật sự không muốn bỏ đi, thậm chí còn muốn mang cả giường đi theo.

 

Giới tu tiên cách giới yêu quái rất xa, đi đi về về cần rất nhiều linh thạch, cô dự định ở lại thêm một thời gian, không biết năm nay có thể quay lại núi Cáo để qua mùa đông nữa không.

 

Nhưng mang theo giường đi du lịch thì có vẻ hơi quá, cô chỉ mang theo chăn lông cáo đã được nhồi đệm và cái gối tự tay làm, còn những vật dụng thường ngày như lược, gương... đều được đóng gói đầy đủ.

 

Mỗi vật dụng đều là đồ cô dùng lâu dài và rất yêu thích, may mà không gian trong nhẫn trữ vật rất rộng, nên cô có thể đem theo hết. Càng Nhiễm đã sắp xếp cả mấy ngày mà vẫn chưa xong.

 

Tiểu Thích Duệ Tinh đến đưa nước suối cho Càng Nhiễm, thấy đại vương đang chuẩn bị hành lý, giống như hồi họ rời khỏi Yên Tĩnh Sơn, lúc ấy đại vương chỉ mang theo một cái gói nhỏ, giờ thì đại vương thu xếp nhiều đồ đạc như vậy, xem ra lần này thật sự phải chuyển nhà rồi.

 

Tiểu Thích Duệ Tinh vội vã chạy về thu xếp túi của mình, rồi lại chạy nhanh trở lại hỏi: "Đại vương, chúng ta lại phải chuyển nhà sao? Lần này sẽ chuyển đến đâu ạ?"

 

Càng Nhiễm cúi đầu nhìn thấy Tiểu Thích Duệ Tinh đang đeo một chiếc túi vải hoa nhỏ màu xanh dương, nhìn rất phồng lên mà không biết là gì bên trong. Vải đó là lúc trước cô đã tặng cho nó từ lâu, không ngờ Tiểu Thích Duệ Tinh vẫn còn giữ.

 

Càng Nhiễm xoa đầu nó: "Không phải chuyển nhà, tôi chỉ đi một chuyến xa, đến tu tiên giới một thời gian, cậu ở lại đây bảo vệ núi Cáo cho tốt, trồng sen trong hồ mới đào ở trên núi nhé."

 

Tiểu Thích Duệ Tinh nắm chặt góc áo của Càng Nhiễm, cầu khẩn: "Hồ tôi đã tìm thợ trồng sen rồi, đại vương không mang tôi theo sao? Tôi rất giỏi, tôi có thể giúp đại vương chạy việc, còn có thể mua bánh thịt cho đại vương ăn nữa."

 

Nghe vậy có vẻ cũng khá thuyết phục, nhưng ai đi du lịch lại mang theo một con nhím chứ?

 

Cô đi du lịch mà, không phải dẫn theo cả nhà.

 

Càng Nhiễm trực tiếp từ chối: "Không được, nếu mang cậu đi, trong trận pháp truyền tống sẽ có thêm một yêu quái, lúc ấy đại vương sẽ phải trả thêm linh thạch."

 

Tiểu Thích Duệ Tinh lau nước mắt, nói: "Tôi có thể tự trả linh thạch, tôi đã tích cóp rất nhiều linh thạch rồi, đại vương mang tôi theo đi, tôi không muốn ở lại một mình trong núi Cáo, đại vương đi đâu tôi đi đó!" (Editor: t thương con nhím yêu này nhất luôn á ><)

 

Tiểu Thích Duệ Tinh vội vàng lấy ra từ trong túi da thú màu nâu vàng, những linh thạch mà nó đã tích cóp nhiều năm, đưa ra trước mặt Càng Nhiễm.

 

Một đống linh thạch sáng lấp lánh, Tiểu Thích Duệ Tinh mỗi tối đều phải đếm lại một lần, dùng lông bụng lau đi lau lại, những tờ linh thạch có màu sắc rực rỡ, mặc dù hơi nhăn nhưng Tiểu Thích Duệ Tinh lại dùng móng tay nhỏ nhẹ nhàng làm phẳng từng tờ, rồi lại dùng heo đất đè lên trên.

 

Những linh thạch này lộn xộn, Tiểu Thích Duệ Tinh vốn định mua sách truyện, nhưng cứ nhìn rồi lại không nỡ mua, cuối cùng thèm quá mới quyết định mua một viên linh thạch, đổi được mười viên kẹo mềm hình vuông, mỗi ngày nhấm nháp một miếng.

 

Càng Nhiễm hoàn toàn bị sốc, con nhím nhỏ này có phải là tái sinh của Gia Lãng Thái không? Cô đã thưởng cho nó bao nhiêu linh thạch, vậy mà nó lại có thể tích cóp mãi mà không tiêu một xu nào.

 

Chỉ có vậy thôi mà lòng cô cũng hơi đau, có cảm giác như đang đi vét tiền riêng của một con vật nhỏ.

 

Càng Nhiễm không khỏi quay đầu, nói với Tán Thanh Xuân: "Hay là mang nó theo đi, đến lúc đó tôi sẽ thu nhỏ nó lại, ôm vào trong lòng là được."

 

Tán Thanh Xuân liếc mắt nhìn Tiểu Thích Duệ Tinh, con nhím nhỏ trước đây luôn sợ cô, nhưng lần này có đại vương ở bên cạnh, lại trở thành chỗ dựa cho nó.

 

Nó run rẩy hai chân, vươn ngực nhỏ, ngượng ngùng nói: "Mang tôi đi, tôi rất có ích đấy!"

 

Tán Thanh Xuân thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu với Càng Nhiễm: "Nếu cô muốn mang thì cứ mang đi."

 

Càng Nhiễm cùng với Tiểu Thích Duệ Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô nói với Tiểu Thích Duệ Tinh: "Nhanh đi cất linh thạch đi, tôi không thiếu tiền của cậu đâu, đừng lúc nào cũng tích cóp linh thạch trong tay như vậy, cậu muốn mua gì thì cứ mua, đại vương sẽ cho cậu tiền."

 

Tiểu Thích Duệ Tinh cảm động đến rơi nước mắt: "Đại vương thật tốt, tôi muốn luôn ở bên đại vương!"

 

Càng Nhiễm lấy túi đồ của nó xuống, bỏ vào nhẫn trữ vật: "Được rồi, biết rồi, khi chuẩn bị đi tôi sẽ gọi cậu, giờ ra ngoài chờ một lát đi."

 

Tiểu Thích Duệ Tinh thấy đại vương đã bỏ gói đồ của nó vào nhẫn trữ vật, chắc chắn không phải đang lừa nó, liền rời khỏi động phủ, ngoan ngoãn đứng ngoài chờ đợi đại vương.

 

Càng Nhiễm thu xếp tất cả đồ đạc của mình vào nhẫn trữ vật, động phủ cáo giờ đã trống rỗng, Tán Thanh Xuân vẫn ngồi yên, vẻ mặt lạnh lùng, dáng ngồi thanh thoát như cây thông trúc, khí chất bất phàm, đang ngồi trước bàn nghiên cứu những cuốn sách cô từng mua để giết thời gian.

 

Càng Nhiễm nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần của Tán Thanh Xuân, cô không thể không nghĩ, dù Tán Thanh Xuân đã tám trăm tuổi, nhưng nếu cô là tám nghìn tuổi, Càng Nhiễm vẫn sẵn lòng cùng nàng tu luyện đôi.

 

"Đồ đạc tôi đã sắp xếp xong rồi, sắp ra ngoài rồi, tiền đặt cọc có phải trả luôn không?"

 

Càng Nhiễm mắt sáng lên, đi đến trước mặt Tán Thanh Xuân, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng của mình.

 

Tán Thanh Xuân đặt sách xuống, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Càng Nhiễm: "Đến môn phái rồi, mỗi bảy ngày một lần."

 

Càng Nhiễm ngồi xuống cạnh nàng, rồi khẽ ghé sát tai nàng, đôi môi mềm mại như cánh hoa hé mở, thì thầm ngọt ngào: "Cô đã dụ dỗ tôi đi rồi, nếu đến lúc đó không cho tôi, thì làm sao? Giờ phải có ngay, không thì tôi không đi nữa."

 

Tán Thanh Xuân chưa từng gặp phải con hồ ly lỳ lợm như vậy, còn chưa thật sự đưa nàng về, chưa ngồi trên trận pháp truyền tống mà đã đòi đặt cọc rồi.

 

Tán Thanh Xuân nhắm mắt lại, khẽ cúi đầu nói: "Ta chưa từng lừa ai."

 

Càng Nhiễm hừ một tiếng: "Không phải là lừa, nhưng cô đã giấu giếm tôi, ở đây cô đã mất lòng tin, phải hôn một cái đã."

 

Tán Thanh Xuân không đáp lại ngay, Càng Nhiễm hiểu nàng vốn rất kiềm chế, lại giỏi nhẫn nại, không cho nàng cơ hội tránh né.

 

Càng Nhiễm lại gần hơn, đôi bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt đôi môi mềm mại của Tán Thanh Xuân, khẽ xoay vòng, trái tim cô bắt đầu đập nhanh, đầu ngón tay cũng không kiềm chế được mà run rẩy.

 

Tán Thanh Xuân thực sự rất đẹp, khuôn mặt thanh thoát lạnh lùng, khí chất như tuyết, sắc đẹp này càng khiến người ta muốn chiếm đoạt.

 

Cô không muốn chỉ đơn giản với những bông hoa cao ngất, mà muốn người này vì mình mà khuất phục.

 

Càng Nhiễm cảm thấy mặt mình càng nóng, tim đập nhanh như sấm, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn Tán Thanh Xuân: "Hôn tôi đi, cô đã hứa với tôi, không thể nói lời không giữ lời."

 

Càng Nhiễm mặt đỏ ửng, hơi thở ngọt ngào, đôi mắt trong veo như nước với chút ngây thơ vô tội, khuôn mặt mong đợi như một con thú nhỏ cần được nuôi nấng.

 

Tán Thanh Xuân nhìn vào khuôn mặt của Càng Nhiễm, cảm nhận hơi thở của cô gần kề, không còn đường lui.

 

Nàng khép mắt, mi mắt dài khẽ rung động, đôi môi đỏ mềm mại nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hồng của Càng Nhiễm.

 

Ngay khi vừa chạm môi, cả hai người đều run lên, cảm giác tê dại như bị điện giật.

 

Càng Nhiễm không kiềm chế được, nhẹ nhàng hé môi, lướt qua viên ngọc môi hoàn mỹ của Tán Thanh Xuân.

 

Ngọt ngào, mềm mại, là một hương vị mà cô chưa từng được nếm thử.

 

Cô nuốt nước bọt, muốn ngay lập tức kéo Tán Thanh Xuân vào trong miệng, đè nàng lên giường, dùng cái đuôi lông xù quấn chặt không buông.

 

Càng Nhiễm còn định tiếp tục hôn, nhưng Tán Thanh Xuân đột nhiên đẩy cô ra.

 

Tán Thanh Xuân quay mặt đi, mái tóc đen dài che phủ, tai nàng đỏ ửng, giọng nói có chút khàn: "Ta đã trả tiền đặt cọc rồi, sau bảy ngày không được đòi hỏi nữa."

 

Càng Nhiễm không vừa lòng, háo hức nói: "Nhưng lần này quá ngắn, người khác hôn nhau lâu lắm, chỉ có một cái như vậy, tôi chưa đủ."

 

Tán Thanh Xuân im lặng siết chặt nắm tay trong tay áo, vung tay áo, bước ra khỏi động phủ.

 

Vạt áo rộng vô tình chạm vào tai hồ ly của Càng Nhiễm, khiến cô ngứa ngáy không thể tả, Càng Nhiễm xoa xoa, đôi tai đã đỏ ửng, trong lòng cũng nóng lên.

 

Thật sự đã hôn rồi! Mặc dù rất ngắn, nhưng cô biết Tán Thanh Xuân không phải người cứng rắn như tưởng tượng, nếu lần sau có thể hôn lâu hơn thì tốt quá!

 

Càng Nhiễm ngọt ngào trong lòng, thu xếp hành lý xong, cũng khóa cửa động phủ lại, dùng một ít dây leo che chắn, như vậy mấy con yêu quái nhỏ ở núi Cáo cũng sẽ biết đại vương ra ngoài lâu rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.