(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Càng Nhiễm trở về động phủ Hồ Hồ Sơn, bên trong tối om, cô liền lấy dị hỏa ra, chia thành bốn đám, chiếu sáng toàn bộ động phủ.
Cô tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng của Tán Thanh Xuân, trong lòng không khỏi hoảng hốt, vội vàng gọi Tiểu Thích Duệ Tinh đến hỏi.
"Đại vương, hôm nay người bảo tôi mang kiếm đến cho người, sau khi đưa xong kiếm tôi liền không thấy người đâu nữa."
Tiểu Thích Duệ Tinh thấy Càng Nhiễm mất hồn, lo lắng hỏi: "Đại vương, người đó không có trong động phủ sao? Để tôi giúp người tìm xem."
Càng Nhiễm như bị một xô nước lạnh dội vào người, ôm lấy đầu gối, ngồi xổm ở cửa động phủ, từ từ cúi đầu xuống.
Thanh Xuân giờ chắc chắn đã khỏi thương, không cần cô nữa, nên nhân lúc cô ra ngoài dự tiệc đã trốn đi rồi.
Cô luôn biết Thanh Xuân không thích lông lá, nhưng cũng không biết tại sao mình lại yêu thích cô ấy, lại còn làm bao nhiêu chuyện xấu hổ với cô ấy.
Vậy mà Thanh Xuân hôm đó mới tức giận, cô thật ngốc, còn hỏi Thanh Xuân vì sao không vui, ai mà vui nổi khi bị ép phải xoa đuôi cáo chứ.
Tiểu Thích Duệ Tinh cau mày, nhìn Đại vương đau buồn như vậy, nó biết Đại vương thích người đó, giống như nó thích quả mọng, mỗi ngày đều phải về nhà kiểm tra xem còn bao nhiêu quả mọng.
"Đại vương, hay là tôi ngày mai giúp người bắt một người phàm khác về, bắt người xinh đẹp hơn, người đừng buồn nữa."
Càng Nhiễm giấu hết cả người vào trong cánh tay, nhưng cô chỉ thích Thanh Xuân thôi, cô đã gặp người tốt nhất rồi, những người khác đều không phải Thanh Xuân.
Tiểu Thích Duệ Tinh thấy không thể an ủi được Đại vương, liền lặng lẽ ngồi cạnh Đại vương, cùng Đại vương ngồi xuống vẽ vòng tròn trên mặt đất. (Editor: ôi ôi thương quá)
Càng Nhiễm nghĩ tới lý do Thanh Xuân rời đi, đó là vì không muốn làm những chuyện đó với cô, không muốn bị cô hôn.
Nhưng cô đã hứa với Thanh Xuân rồi, không hôn thì không hôn, cô còn nấu canh gà cho cô ấy, sao còn phải bỏ đi không lời từ biệt?
Cô có vẻ đáng ghét đến thế sao, chỉ muốn làm cô vui, muốn cô ở lại bên cạnh mình thôi, sao lại khó đến thế?
Càng Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy chua xót, nước mắt nóng hổi cứ tụ lại trong mắt, không thể kiềm chế được mà lăn dài trên gò má, chảy xuống tay, tạo thành một vũng nước lạnh lẽo.
Càng Nhiễm khóc một hồi lâu, đang buồn bã, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước.
"Đại vương, cô ấy trở lại rồi!" Tiếng nói vui mừng của Tiểu Thích Duệ Tinh truyền đến bên tai.
Càng Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tán Thanh Xuân đứng dưới ánh trăng, khoác áo trắng như tuyết, tóc đen bay nhẹ, phía sau là vầng trăng sáng lạnh lẽo.
Chỉ đơn giản là đứng dưới ánh trăng, cô ấy đã toát lên một vẻ tách biệt, lạnh lùng khó tả, khí chất cao quý và lạnh lùng tựa như từ trong xương tủy.
Tán Thanh Xuân thấy Càng Nhiễm và Tiểu Thích Duệ Tinh đang ngồi dưới cửa động phủ, nhìn giống như hai kẻ khổ sở, mắt ngấn nước, cùng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Càng Nhiễm lau đi nước mắt trên mí mắt, đứng dậy, tức giận nói với Tán Thanh Xuân: "Chẳng phải ngươi muốn đi sao? Không muốn làm cáo nữa thì về làm gì? Đừng nghĩ rằng ngươi quay lại giữa đường, ta sẽ tha thứ cho ngươi!"
Ánh mắt lạnh lùng của Tán Thanh Xuân thoáng qua một nụ cười, cô khẽ mím môi, nhìn cô cáo nhỏ đang nổi giận một cách dịu dàng.
Cô chỉ ra ngoài xử lý một chút ma tu, giờ đây tu vi của cô đã hồi phục phần lớn, sẽ không còn để lại mối đe dọa từ ma tu, tránh để Càng Nhiễm một ngày nào đó gặp phải lại gặp phải thế yếu.
Khi Tiểu Thích Duệ Tinh đưa kiếm cho Càng Nhiễm để tự vệ, cô liền tự tay giải quyết tên ma tu đó.
Với tu vi mạnh mẽ của giai đoạn Luyện Hư (8) và thần thức bao la, cô nhanh chóng dễ dàng tìm thấy nơi ẩn náu của ma tu đó.
Tên ma tu gần đây bị dây leo hút máu làm thương tổn, đang chữa trị, vì trong yêu giới thu hoạch linh dược dễ dàng, những yêu quái nhỏ mới thành tinh, tu vi chưa cao, không ít kẻ đã trở thành nạn nhân dưới tay cô.
Không ít yêu quái nhỏ đã đem chuyện này kể cho yêu vương nhà mình, nhưng vì tên ma tu đó dù sao cũng có tu vi Ngưng Hồn (7), lại rất giỏi ẩn náu hành tung, nên nhiều yêu vương đều bất lực.
Tán Thanh Xuân những năm gần đây đã giao du với ma tu rất nhiều, rất nhanh đã phát hiện ra dấu vết của tên ma tu, ép hắn ta vào đường cùng.
Cô đã tu luyện nhiều năm, không còn bị bó buộc bởi hình dạng linh kiếm, với một cú đâm mạnh mẽ, cô đã dễ dàng giết chết tên ma tu, đồng thời lấy đi chiếc lệnh truyền tin mà hắn dùng để liên lạc với Ma Vương.
Cô tưởng rằng Càng Nhiễm sẽ không về sớm như vậy, vừa mới giải quyết xong ma tu, bảo vật gắn trên chuôi kiếm liền nhắc nhở cô rằng Càng Nhiễm đã trở về Hồ Hồ Sơn.
Cô lập tức bước vào không gian hư vô, lập tức trở về, nhưng không ngờ rằng cô cáo nhỏ này vẫn còn giận.
Càng Nhiễm thấy mình tức giận, mà Tán Thanh Xuân không hề an ủi, liền cảm thấy trong lòng càng buồn bã hơn.
Càng nghĩ càng tức, cô hừ lạnh một tiếng, kéo tay của Tán Thanh Xuân, dẫn cô vào trong động phủ, kéo thẳng đến giường.
Tiểu Thích Duệ Tinh thấy Đại vương đột nhiên trở nên mạnh mẽ, chuẩn bị bắt đầu trò chơi mạnh bạo, đôi mắt đen láy của nó sáng lên, còn muốn xem thêm.
Đột nhiên, Càng Nhiễm dùng một pháp thuật đá bay cái mông béo của nó, còn không cho phép nó nghe lén.
Tiểu Thích Duệ Tinh đành phải vỗ vỗ cái mông phủ đầy bụi, hậm hực rời đi, hy vọng Đại vương lần này nhất định sẽ thành công! (Editor: =]]])
Tán Thanh Xuân nhìn đôi mắt ướt át của Càng Nhiễm, biết rằng Càng Nhiễm đang lo lắng cho cô, lòng có chút động, nhẹ giọng nói: "Hôm nay tôi ra ngoài là có việc, không phải bỏ đi không lời từ biệt, chỉ là về muộn một chút thôi."
Càng Nhiễm chẳng quan tâm đến giải thích lý do, biến thành đại cáo, đè Tán Thanh Xuân lên giường, vẫn tức giận nói: "Hừ, sao không nói cho ta biết ngươi đi đâu, ta mới là Yến Hoả Hồ đại vương!"
Tán Thanh Xuân bị Càng Nhiễm đè lên giường, tóc đen rối tung bên vai, ánh mắt trong suốt như lưu ly dịu dàng hơn thường ngày, cô không lập tức đẩy con cáo nhỏ quậy phá kia ra.
Trước giờ chưa từng có yêu thú nào dám ép nàng - Thanh Xuân tiên vương, xuống giường như vậy.
Cũng không phải là lần đầu tiên, con cáo nhỏ này vốn đã bốc đồng và kiêu ngạo, tâm trạng luôn không ổn định.
Cơ thể lông lá ấm áp, những đệm thịt mềm mại nhỏ bé của nó đặt trên vai cô, ba chiếc đuôi lông xù quét vào thắt lưng và bụng cô, thật sự vô cùng ngang ngược và bá đạo.
Cô đang tức giận, mà tức giận không nhẹ, Tán Thanh Xuân đúng là đã hứa với Càng Nhiễm, nhưng vì tình huống bất ngờ, Càng Nhiễm lại không ở bên cạnh, cô tưởng rằng mình sẽ về sớm hơn.
Liên quan đến ma tộc có quá nhiều điều phức tạp, nếu phải giải thích chi tiết, chắc chắn con yêu quái nhỏ này sẽ không kiên nhẫn nghe.
Tán Thanh Xuân từ trong tay áo lấy ra một đóa hoa Linh Huyễn Lan cô hái trên đường, đưa cho Càng Nhiễm: "Cái này tặng cho ngươi."
Khi hái hoa, cô không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy hoa Linh Huyễn Lan nở rất đẹp trên vách núi, lại có chút linh khí.
Hoa này không có giá trị thực dụng gì, nhưng vì Càng Nhiễm thích hái hoa hái cỏ, có lẽ cô sẽ thích, thế là vô thức hái xuống.
Đóa Linh Huyễn Lan màu trắng sữa được Tán Thanh Xuân lấy từ tay áo, Càng Nhiễm quả thật ngẩn người một giây.
Mỗi nụ hoa trên đó đều có một đám linh khí, phát ra ánh sáng cam ấm áp, khi gió thổi qua, còn phát ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng.
Âm thanh này nghe thật dễ chịu, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, Càng Nhiễm hồi thần, lập tức lắc đầu, suýt nữa đã bị hoa nhỏ này làm mê hoặc.
Hoa này đẹp thật, nhưng cô vẫn còn giận, một móng vuốt liền đánh bay đóa hoa trên tay Tán Thanh Xuân.
Đoá hoa rơi xuống giữa hai người, Càng Nhiễm thấy vướng bận, cắn lấy mang đi để sang một bên.
Dù sao đây là lần đầu tiên Thanh Xuân tặng hoa cho cô, Càng Nhiễm cắn trong miệng, nhẹ nhàng để nó sang một bên, đóa hoa mang theo mùi hương nhè nhẹ của gỗ đàn hương từ Tán Thanh Xuân, thật sự rất dễ chịu.
Cô vẫn yêu thích Tán Thanh Xuân nhất, dù không phải kỳ động tình, cô cũng muốn ở bên cạnh cô ấy mỗi ngày.
Càng Nhiễm dụi đầu vào vai Tán Thanh Xuân, vuốt ve xương quai xanh tinh tế của cô, thực sự vừa thơm vừa thích, không thể cưỡng lại được.
Cô ta chiếm tiện nghi, rồi còn lầm bầm nói: "Đừng nghĩ chỉ cần cái gì đó là có thể dỗ dành tôi, cô chỉ là hết thương rồi, không cần cáo nữa, định trốn đi một mình phải không?"
Tán Thanh Xuân bị cái đầu cáo của Càng Nhiễm cọ đến ngứa, làn da trắng như ngọc lạnh lập tức ửng hồng một mảng.
Lỗ tai cô nóng lên, cô giơ tay muốn vớt cái cổ của Càng Nhiễm ra, nhưng lại nhớ ra Càng Nhiễm không thích bị người ta vỗ cổ, đành phải cắn môi nhẫn nhịn, chờ đợi cho đến khi con cáo nhỏ này lẩm bẩm hết, chắc sẽ dịu lại.
Càng Nhiễm càng nghĩ càng đau lòng, không ngừng lẩm bẩm: "Đồ ác phụ không có lương tâm, tôi tốt với cô như vậy, sao cô không nhìn tôi thêm chút nữa, cô muốn gì tôi cũng cho, tôi sẽ mãi mãi đối tốt với cô."
Nói đến đây, Càng Nhiễm bỗng nhớ lại một câu cô từng đọc trước kia: Yêu một người không phải vì bạn đối tốt với cô ấy, mà cô ấy sẽ yêu bạn lại.
Nếu Thanh Xuân thật sự không thích cô, thì cô cũng không thể ép buộc, làm những việc vui vẻ cần phải là hai bên tự nguyện, nếu không sẽ rất vô nghĩa.
Càng Nhiễm càng nghĩ càng buồn, nói không ngừng, Thanh Xuân vẫn không phản ứng gì, ngay cả một người có trái tim sắt đá cũng phải có chút phản ứng chứ.
Nhưng Thanh Xuân lại có thể giữ được tâm trạng như nước, đúng là giống như người được làm từ đá.
Càng Nhiễm càng nghĩ càng muốn cắn thử, xem người phụ nữ này có thật sự lạnh như vậy, không thể ấm lên chút nào.
" Nếu cô còn không nói một lời, cứ thế đi mất, tôi sẽ cắn chết cô!"
Cô nhìn cổ của Thanh Xuân, cổ trắng nõn dài và duyên dáng, đường cong đẹp đến không thể phủ nhận, tiếc là không thể cắn mạnh, suy nghĩ một chút, chỉ có thể cắn nơi khác trên cơ thể Thanh Xuân để giải tỏa.
Thanh Xuân cảm nhận được cái đầu lông lá đang cọ sát vào cổ, biết Càng Nhiễm có âm mưu không hay, lúc con cáo nhỏ chuẩn bị hôn lên, Thanh Xuân ban đầu định đẩy ra ngay lập tức, nhưng cuối cùng lại từ từ nhắm mắt lại, ngón tay thon dài nắm chặt lấy mép chăn.
Một cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt truyền đến từ cằm, chiếc răng thú sắc nhọn cắn nhẹ vào làn da mỏng manh của cô, để lại hai vết đỏ, hơi đau, giống như một luồng điện nhỏ chạy qua cơ thể, nhanh chóng lan tỏa, khiến toàn thân cô tê dại.
Thân thể Thanh Xuân khẽ run lên, Càng Nhiễm nhận thấy điều này, tưởng rằng mình đã cắn quá mạnh.
Cô đỏ mặt, thè lưỡi mềm mại và đỏ ửng, vội vàng liếm một cái lên Tán Thanh Xuân: "Cô có đau không? Tôi không biết sẽ đau đến vậy."
Nơi lưỡi chạm qua lạnh buốt, lại còn mang cảm giác ẩm ướt, đầu lưỡi có chút gai nhỏ khiến cảm giác khi liếm qua càng thêm rõ ràng.
Đuôi mắt Tán Thanh Xuân ửng đỏ, lồng ngực phập phồng, cô đưa tay giữ chặt sau gáy con cáo nhỏ, ấn cô ta vào hõm vai mình.
Càng Nhiễm lập tức biến thành hình người, bộ lông cáo mềm mại biến thành tóc mượt mà mát lạnh, gương mặt trắng như sứ của cô bị Tán Thanh Xuân ấn chặt, dán vào làn da mỏng manh như tuyết của cô.
Cứ khi tưởng rằng Tán Thanh Xuân sẽ đánh cô, bất ngờ cô lại bị Tán Thanh Xuân ôm một cách dịu dàng, cơ thể mềm mại của cô va chạm với cơ thể của Tán Thanh Xuân khiến nhiệt độ cơ thể của Càng Nhiễm bỗng chốc tăng vọt.
Khuôn mặt Càng Nhiễm nóng bừng, ngay lập tức co rúm người lại, trong lòng có cảm giác bất an, hơi thở cũng không dám thở phóng túng.
Con cáo nhỏ trong lòng ấm lên rất nhanh, như thể muốn thiêu cháy người rồi mới chịu dừng lại, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn một chút.
Lạnh giá từ ngoài cửa khi Tán Thanh Xuân về đã bị Càng Nhiễm hoàn toàn làm tan chảy.
Cô cứ ôm Càng Nhiễm như vậy một lúc, sau đó đẩy cô ta ra khỏi mình, ánh mắt đã không còn mờ mịt, giọng nói cũng như thường lệ: "Cắn một cái, không thể nổi giận nữa."
Càng Nhiễm nằm bên cạnh cô, không phục, vừa rồi cô ta đã buồn một lúc, Tán Thanh Xuân trở về thì mới biết, có sao đâu, cắn một cái thì sao, cũng không phải cắn vào chỗ quan trọng.
Càng Nhiễm lộ ra cái răng nanh nhỏ, lại đè lên người Tán Thanh Xuân, tức giận nói: "Tôi không phải nổi giận vô lý, là cô có lỗi trước, tôi còn muốn cắn nữa!"
Vừa rồi trong lòng Tán Thanh Xuân, Càng Nhiễm đã quậy phá một hồi, quần áo trên người Càng Nhiễm giờ đã rối loạn, bộ y phục vốn bao bọc lấy thân thể mảnh mai duyên dáng giờ bị xô lệch, để lộ ra một mảng xuân sắc, nửa kín nửa hở.
Đôi mi của Tán Thanh Xuân khẽ rung, nhớ lại đêm hôm đó Càng Nhiễm cầu xin trong lòng cô, cô ta luôn là người không biết che giấu như vậy, mà lúc này lại càng thêm mê hoặc lòng người.
Tán Thanh Xuân đưa tay lên, chỉnh lại cổ áo cho Càng Nhiễm, vuốt phẳng vạt áo, lông mày không chút biểu cảm, nói sang chuyện khác: "Không được cắn nữa, khi tôi trở về hôm nay, phát hiện có một người tu sĩ, từ dưới núi đi về, không biết có phải là người đang âm thầm theo dõi cô không?"
Càng Nhiễm vốn còn muốn tranh thủ quậy phá thêm một chút, nhưng nghe thấy Tán Thanh Xuân nói vậy, cô không khỏi nhíu mày lại. Người tu sĩ mà Tán Thanh Xuân nhắc đến chắc hẳn là cái tên Diệp Tắc đó.
Tên chết tiệt đó, sao không đi quấy rối Hàn Kim Chi mà lại đi theo dõi cô, chẳng lẽ lại có ý đồ với cô? Cần phải nghĩ cách giết hắn cho nhanh.
Càng Nhiễm nghiêm túc hẳn lên, Tán Thanh Xuân đang đợi cô nói người đó là ai, nhưng thấy Càng Nhiễm xuống giường, không khỏi kéo tay cô lại: "Cô có quen hắn không?"
Quen sao, nếu hóa thành tro cô cũng nhớ, giờ là muốn đi giết người đây.
Càng Nhiễm gật đầu, định lấy linh kiếm đi chọc chết Diệp Tắc, nhưng Tán Thanh Xuân nhìn thấy sự cấp bách trong đôi mắt cô, lại tưởng cô gặp phải bạn cũ, đêm khuya còn muốn đi tìm người ta.
Cái người đó nhìn dáng vẻ là một nam tu sĩ, tu vi thấp, cô thấy không có gì nguy hiểm nên không để ý, nhưng sao lại vội vàng như vậy, giữa Càng Nhiễm và hắn rốt cuộc là quan hệ gì?
Tán Thanh Xuân không khỏi nhíu mày, không muốn nghĩ thêm, nhưng cũng không thể để Càng Nhiễm đi: "Ngày mai đi."
Càng Nhiễm giờ chỉ muốn giết người, tên chết tiệt dám bám theo cô, nếu cô không cho hắn một bài học, hắn sẽ thật sự coi cô là quả hồng mềm mà vắt.
"Tôi bây giờ đi, cô đợi tôi một chút, tôi sẽ rất nhanh trở lại."
Tán Thanh Xuân giữ chặt tay cô, đôi mắt nghiêm nghị, lại nói một lần nữa: "Ngày mai đi, tôi cùng cô đi."
Càng Nhiễm ít khi đọc được cảm giác không thể phản đối từ đôi mắt của cô, nhưng lúc này Tán Thanh Xuân rất nghiêm túc, không cho phép cô cãi lại.
Thanh Xuân là đang quản cô sao? Đột nhiên thấy ngọt ngào lạ thường.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");