Thanh Xuân Tiên Vương Mang Thai Cáo Con Của Tôi

Chương 22: Sắc đẹp khiến hồ ly lạc lối




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thác nước tung bọt, mặt hồ xanh biếc lăn tăn sóng, âm thanh nước chảy róc rách, Càng Nhiễm đang giặt đồ, còn Nhím yêu thì vẫn ngồi bên cạnh không chịu đi.

 

Nhím yêu lên tiếng: "Vương, hay để ta giúp ngài giặt đi, để các yêu khác thấy không tốt lắm đâu."

 

Càng Nhiễm liếc nhìn đôi móng ngắn nhỏ của nó, vụng về thế này, lỡ làm hỏng đồ thì sao.

 

Nàng chẳng mong gì ở tên yêu ngốc này: "Ngươi cứ ngồi đó mà xem, lát giúp ta vắt nước là được, giặt đồ có gì mà phải lo bị nhìn thấy?"

 

Nhím yêu gãi đầu: "Nhưng mà các vương khác đều để tiểu yêu giặt mà, nếu những yêu khác biết được, Vương sẽ mất mặt đó."

 

Càng Nhiễm bình thản: "Ta đâu có để ý chuyện đó, chẳng lẽ để cho mấy tiểu yêu giặt đồ, thì mặt mũi ta sẽ lớn lên sao?"

 

Nàng đâu phải không có tay có chân, huống chi đây là y phục thân cận của Tán Thanh Xuân, làm sao có thể giao cho người khác?

 

Nhím yêu gật đầu: "Vậy thôi, Vương."

 

Càng Nhiễm tiếp tục giặt đồ, mặt hồ lấp lánh ánh sáng, chiếc áo nhẹ nhàng vẫy động trong nước, như những sợi rong biển xinh đẹp đang bơi lội.

 

Nước hồ được ánh sáng ấm áp chiếu vào, móng hồ ly nhẹ nhàng thả vào nước, cảm giác vừa ấm vừa mát, thật khó tả mà dễ chịu.

 

Xung quanh là những phiến đá sạch sẽ không đều, nhỏ hồ ly ngồi trên đá, đứng cao hơn mặt nước một chút, đuôi lớn cũng lắc lư thoải mái, Nhím yêu thì nhàm chán ném đá vào nước.

 

Bụp bụp, từng viên đá rơi xuống, sóng xanh trên mặt hồ lan rộng, những đợt sóng nước do cá thở nổi lên gợn sóng, dưới những đám rong biển xanh rải rác, có thể nghe được tiếng cá ăn mồi vọng lên từ dưới.

 

Một tiếng xào xạc, chiếc áo trắng đã giặt sạch được móng hồ ly kéo lên, nước nhỏ từng giọt rơi xuống, từng cột nước nhỏ lớn không đều, giống như mưa rơi xuống mặt hồ.

 

Nhím yêu lập tức ngừng ném đá, định đến giúp Càng Nhiễm vắt đồ.

 

Càng Nhiễm vội vàng kéo áo lên, không có móng tay thì dùng đuôi vỗ nhẹ: "Rửa tay trước đi!"

 

Nhím yêu vừa ném đá xong tay còn dính bẩn, vẫn muốn đến giúp vắt đồ.

 

Đuôi to của Càng Nhiễm vung một cái, mông Nhím yêu bị đánh, suýt nữa nó ngã vào hồ, bị nước lạnh tắm một phen.

 

Nó vội vàng nhanh chóng rửa tay trong nước hồ, lau chùi bụng mềm mại rồi giơ móng ra cho Càng Nhiễm xem: "Ta rửa sạch rồi, Vương!"

 

Càng Nhiễm liếc nhìn bụng mềm mại của Nhím yêu, trên đó có một lớp lông mượt mà, như vải nhung cao cấp, sau khi lau xong, những giọt nước trong suốt lăn xuống.

 

Những móng tay cũng có màu hồng, không giống như những động vật khác có nhiều lông, vắt đồ xong sẽ không rụng lông vào trong áo.

 

Chấp nhận, hồ ly chứng thực đây là đôi móng sạch sẽ hợp chuẩn. (Editor: =]]])

 

Càng Nhiễm gật đầu: "Đến đây, ta vắt vào trong, ngươi vắt ra ngoài."

 

Chiếc áo mùa xuân mỏng manh, Càng Nhiễm và Nhím yêu phối hợp công việc, chỉ chốc lát đã vắt xong hết.

 

Càng Nhiễm giơ móng lên lắc lắc, dùng chút pháp thuật, làm khô áo đã giặt sạch, gấp gọn gàng rồi bỏ vào túi chứa đồ.

 

Nhìn thấy Vương đang thu dọn đồ, Nhím yêu chợt nhớ ra lý do mình đến tìm Vương, vội vàng nói: "Vương, ta luôn để tiểu yêu theo dõi người tên Diệp Tắc, nhưng mấy ngày nay chưa nghe được tin gì, có cần tiếp tục để tiểu yêu canh ở cửa Lạc Phong Thành không?"

 

Càng Nhiễm không khỏi nhíu mày, không đúng, theo thời gian và tình tiết thì nhân vật nam chính trong nguyên tác đang bắt đầu bước vào con đường tu luyện mạnh mẽ, bất ngờ mở khóa ông già râu trắng trong chiếc nhẫn ngọc, tiếp xúc với một số công pháp cao cấp.

 

Nhờ vào công pháp cao cấp, nam chính lần đầu lộ diện đã đánh bại đại sư huynh trong môn phái, được vô số đệ tử ngoại môn tung hô, còn được tặng thưởng bởi môn chủ, đặc biệt cho phép nam chính vào môn hạ của một vị chân nhân nội môn làm đệ tử truyền thừa.

 

Và người đại sư huynh kia, tuy ngoài mặt khen ngợi nam chính vài câu, nhưng sau lưng lại ghen tị, cố ý tạo khó khăn cho nam chính, giao cho hắn một nhiệm vụ đầy nguy hiểm, chuẩn bị sẵn cách để âm thầm hãm hại hắn.

 

Mấy lần đầu, các phản diện thường thành công trong việc ám hại, vì nhờ vào vận khí của nam chính, hắn không chỉ thoát khỏi nguy hiểm mà còn có thể thăng cấp, quay lại mạnh mẽ vả vào mặt kẻ phản diện, đồng thời giành được trái tim của một mỹ nhân.

 

Lúc này, theo đúng thời gian và cốt truyện, nam chính đã bắt đầu gặp phải nhiệm vụ ám hại, nơi đại sư huynh đã lên kế hoạch cho hắn ngã xuống vực, cố tình tạo mồi nhử khiến thú hoang phát cuồng dưới vực, để nam chính không thể thoát khỏi cái chết.

 

Vào lúc đó, một tiểu sư muội vừa có chút cảm tình với hắn sẽ bắt đầu cảm thấy trái tim tan vỡ, trong khi nam chính, sau khi may mắn thoát chết, lại vô tình lẩn vào một hang động và gặp phải một con hồ ly đỏ ngốc nghếch đang trong kỳ động dục, bắt đầu hành trình tu luyện đôi (tình) cùng nhau.

 

Không ngờ con hồ ly đỏ ngốc nghếch ấy lại chính là Càng Nhiễm của ta.

 

Nàng thật sự có thể chạy trốn thành công như vậy sao? Càng Nhiễm trong lòng dấy lên sự nghi ngờ, vận may của nàng vốn không tốt, từ nhỏ đã phải ngồi dưới đất nhặt tiền, cả nửa tháng cũng chỉ nhặt được năm hào.

 

Mọi chuyện thuận lợi đến mức khiến nàng nghi ngờ rằng nàng mới là cháu gái ruột của ông trời, nên mới luôn mong muốn gì được nấy.

 

Càng Nhiễm không khỏi tự cho là mình suy nghĩ quá nhiều, chẳng phải nếu không gặp phải cốt truyện nguyên tác thì càng tốt sao? Nàng có thể ở bên Thanh Xuân, sống cuộc sống yên bình, sao lại mong muốn mình gặp xui xẻo nữa?

 

Không nghĩ nữa, chỉ cần tay cầm cuốc thật tốt, đâu có vợ nào không đào được.

 

Càng Nhiễm vươn mình một cái, sau đó dặn dò Nhím yêu: "Nếu gần đây có yêu vương đến thăm, ngươi cứ bảo họ là ta đang bế quan tu luyện, không tiếp khách, đừng nói với họ là ta bị thương."

 

Nhím yêu đã nhìn thấy vết thương trên người Vương, lập tức gật đầu: "Dạ, Vương."

 

Càng Nhiễm trong đầu đột nhiên lại lóe lên khuôn mặt nham hiểm của tên ma tu kia, sắc mặt nàng có chút nghiêm trọng: "Các yêu trên núi Hồ Ly cũng cần phải cẩn thận một chút, nếu có thể không ra ngoài thì đừng ra, mọi chuyện chờ khi ta xong xuôi việc tu luyện đến Ngưng Hồn (7) kỳ sẽ tính."

 

"Trong thời gian này, ngươi mỗi ngày qua chăm sóc Thanh Xuân, nếu nàng cần tìm ta, ngươi chỉ cần dẫn nàng đến chỗ ta thường tu luyện là được."

 

Các tu sĩ đều đã luyện đan, Thanh Xuân trước đây ít khi ăn uống, chắc hẳn cũng vì lý do này, Nhím yêu mỗi ngày đều mang một ít trái cây dại và nước suối đến động phủ, nếu Thanh Xuân muốn, nàng chắc chắn sẽ có thể dùng được.

 

Nhím yêu mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng thấy Vương ít khi nghiêm túc như vậy, cũng biết rằng Vương chắc chắn đã gặp phải điều gì đó nguy hiểm.

 

Nó khẽ co lại toàn bộ gai nhọn, gật đầu thật nghiêm túc: "Tất cả đều nghe theo Vương, ta sẽ đi ngay lập tức."

 

Càng Nhiễm dặn dò thêm: "Ừ, trong thời gian này phải cẩn thận, gặp những chủng tộc không quen thì đừng lại gần, tránh xa."

 

Nhím yêu với vẻ mặt cảnh giác: "Dạ, Vương, ta nhất định sẽ cẩn thận!"

 

Khả năng cảm nhận thứ sáu của con người thường rất chính xác, yêu quái cũng vậy, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

 

Ma tu sẽ không dễ dàng bỏ qua, sự cẩn thận lúc này của Càng Nhiễm, không biết vô tình mà cứu mạng Nhím yêu sau này.

 

Sau khi Nhím yêu rời đi, Càng Nhiễm liền đi lên tảng đá lớn nơi linh khí hội tụ thường ngày để tu luyện, cách tu luyện của nàng luôn là ổn định, từng bước vững chắc.

 

Có lẽ vì trong xương cốt nàng là người, sự cảm ngộ về thiên địa cũng nhiều hơn một chút so với những yêu quái nguyên thủy.

 

Trong vô thức, nàng cảm thấy rằng Thiên Đạo ở thế giới này không công bằng đối với tu sĩ yêu, có lẽ là vì cơ thể yêu quái vốn đã mạnh hơn tu sĩ nhân loại, lại có linh căn cứng cáp hơn, nên khi gặp kiếp nạn sấm sét, mức độ trừng phạt sẽ nặng nề hơn so với tu sĩ nhân loại.

 

Mỗi lần thăng cấp gặp phải kiếp sét, Thiên Đạo dường như muốn dùng sấm sét tiêu diệt hết yêu tu, nhưng giữa trời đất luôn có trật tự, tam giới yêu, ma, nhân trong khuôn khổ tam giác đó vẫn rất ổn định.

 

Nếu thực sự không thể bị đánh chết, chỉ có thể khiến một số yêu tu trở nên mạnh mẽ hơn.

 

Để tránh kiếp sét, hoặc có thể nói là lừa dối kiếp sét, Càng Nhiễm luôn tập trung vào việc nâng cao thực lực của mình, không giống như các yêu tu khác, sử dụng rất nhiều đan dược để tăng cường tu vi.

 

Dù là thuốc thì cũng có ba phần độc, có thể lúc này sẽ có chút tiến bộ, nhưng lâu dài nó sẽ tích tụ trong cơ thể thành tạp chất, ảnh hưởng đến căn cơ bẩm sinh của yêu tu, sau này còn phải tìm linh dược thiên tài địa bảo để tẩy kinh phạt tủy.

 

Vì thế, Càng Nhiễm mới dám nói với Tán Thanh Xuân rằng nàng có thể đảm bảo trong Hóa Hình (6) kỳ sẽ không có đối thủ, có thể dễ dàng đánh bại tất cả những yêu tu trong Hóa Hình kỳ dùng đan dược để tăng tu vi.

 

Đối với Càng Nhiễm mà nói, việc bế quan tu luyện không phải là cố gắng hút linh khí như một cái máy, nếu thực sự như vậy, thì tất cả các tu sĩ đều ngồi tu luyện mỗi ngày ở nơi linh mạch tốt nhất, ai hút được linh khí nhiều nhất thì ai giỏi chứ gì?

 

Bản thân nàng đã có nền tảng tu vi rất vững chắc, điều thiếu chính là một sự đột phá về nhận thức, nhưng sự nhận thức đó không phải là uống nước ăn cơm, không phải là muốn tới thì tới.

 

Có những người bị kẹt lại ở một giai đoạn nào đó, có thể hàng chục năm hoặc cả đời cũng không thể giác ngộ, buộc phải ra ngoài lịch kiếp, du lịch.

 

Biết đâu một ngày nào đó, khi nghe nhạc, thưởng mưa, hay trong lúc diệt yêu trừ ma, nàng sẽ đột ngột thoát khỏi gông cùm của trời đất, bước vào một cảnh giới mới.

 

Càng Nhiễm bây giờ không thể ra ngoài, chỉ có thể tự mình nghĩ cách, đầu tiên phải tiêu hao hết linh khí trong cơ thể và bổ sung lại, sau đó giải trừ phần ma khí trong người, vì những ma khí này thỉnh thoảng lại quấy rối, khiến nàng cảm thấy đau đớn ở đan điền.

 

Còn phải nghiên cứu dị hỏa, lần trước nàng đã mạo hiểm chạm đến ngưỡng tăng cường dị hỏa, nhưng như Tán Thanh Xuân nói, nàng cần phải rèn luyện dị hỏa thêm, mặc dù nàng cảm thấy có chút không hiểu, nhưng vẫn có thể từ từ thử nghiệm.

 

Có lẽ chính trong những quá trình này, nàng có thể đột ngột giác ngộ, nếu không thể giác ngộ, ít nhất nàng cũng sẽ có tiến bộ trong quá trình nỗ lực.

 

Trước khi bế quan, Càng Nhiễm quyết định đi gặp Tán Thanh Xuân một chút, để tránh để Tán Thanh Xuân tìm không thấy mà lo lắng.

 

Khi Càng Nhiễm trở về động phủ trên núi, Tán Thanh Xuân cũng vừa lúc đang tu luyện, vì đã thừa nhận thân phận tu sĩ, Tán Thanh Xuân không tránh nàng, khi tu luyện, linh khí quanh người nàng chảy động như nước.

 

Nàng ngồi xếp bằng, tư thế như một thần thánh, cách tu luyện cũng khác với Càng Nhiễm, nhìn rất trang nghiêm và thánh khiết, giống như có âm nhạc và điệu hát thánh thót vang lên.

 

Càng Nhiễm, người vốn không thể chịu được sự tĩnh lặng, cũng không khỏi yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tán Thanh Xuân.

 

Tu sĩ trong giới tu chân đều giống như Thanh Thanh sao, sao nàng cảm thấy như nàng và Thanh Thanh tu luyện dường như không phải là cùng một loại tiên vậy?

 

Khi Tán Thanh Xuân tu luyện, nàng đã phân ra thần thức, theo dõi rõ ràng mọi động tĩnh của con cáo nhỏ, không để Càng Nhiễm chờ lâu, liền thu lại công pháp đang vận chuyển một chu thiên.

 

Nàng hơi cúi mắt, liền thấy con cáo nhỏ đang chớp mắt với đôi tròng mắt sáng ngời, ngồi bên cạnh, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn nàng.

 

Ánh mắt lạnh lùng của Tán Thanh Xuân không khỏi dừng lại trên những móng vuốt lông xù của con cáo.

 

Chỉ cần một pháp thức thanh trần có thể loại bỏ bụi bặm trên y phục, Càng Nhiễm đã vuốt ve quả đậu mướp một lúc lâu, vết thương trên bàn chân nhỏ hôm qua không đau nữa sao?

 

Ngốc nghếch, lại có phần hợp lý, trí thông minh của con cáo nhỏ luôn chỉ là tạm thời.

 

Ánh mắt của Tán Thanh Xuân không tự chủ được mà trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"

 

Càng Nhiễm từ trong vẻ đẹp trở lại, trái tim đập mạnh: "Thanh Thanh, ta muốn tu luyện bên cạnh ngươi, gần ngươi hơn một chút."

 

Đôi mắt hổ phách của con cáo nhỏ trong suốt như nước, ba chiếc đuôi lớn lúc này lại vẫy vẫy, có vẻ rất vui mừng với ý tưởng của mình.

 

Lẽ ra, tu luyện thường là việc tu sĩ tự mình trong động phủ riêng, Tán Thanh Xuân rất ít khi tu luyện cùng người khác, nếu là trước kia nàng nhất định sẽ từ chối, nhưng nghĩ đến việc con cáo nhỏ trong cơ thể có ma khí,

 

Tán Thanh Xuân cũng lo lắng Càng Nhiễm trong khi tu luyện sẽ như hôm qua bị ma khí xâm nhập, nên nàng đồng ý: "Được."

 

Càng Nhiễm hài lòng, khóe miệng cong lên, vẫy đuôi lông xù, vui vẻ mang một cái đệm cỏ đến, đặt bên cạnh Tán Thanh Xuân.

 

Con cáo nhỏ ngồi xếp bằng trên đệm cỏ, định tu luyện, vừa định nhả nội đan ra, lại nghĩ đến việc mỗi lần nàng hấp thu linh khí đều như một cơn bão nhỏ, sợ sẽ làm phiền Tán Thanh Xuân đang thanh tĩnh tu luyện.

 

Càng Nhiễm nhụt chí, đôi tai cáo cụp xuống, thu lại nội đan, thở dài: "Thôi, ta sẽ không ngồi gần ngươi nữa, mấy ngày này ta phải bế quan, mỗi ngày Tiểu Thích Duệ Tinh sẽ đến chăm sóc ngươi."

 

Tán Thanh Xuân hơi nhíu mày, định hỏi thêm, nhưng lại cảm thấy không ổn, liền gật đầu: "Được."

 

Con cáo nhỏ nói xong liền rời đi, ra đi như một cơn gió, khiến người ta không thể đoán được.

 

Trước kia nghĩ con cáo nhỏ này không chuyên tâm, ngày nào cũng tu luyện xong lại mê mẩn mấy trò lạ lùng. Bây giờ đột nhiên muốn bế quan, một thời gian không xuất hiện trước mắt, ngược lại có chút không quen.

 

Dù sao tu sĩ khi bế quan cũng sẽ phải nói rõ thời gian, nhưng con cáo nhỏ này lại không nói rõ ngày giờ.

 

Nàng lại nghĩ đến việc trong cơ thể con cáo còn có ma khí, lại bị thương, bế quan một thời gian cũng là bình thường.

 

Tán Thanh Xuân hạ thấp ánh mắt, nhìn vào đệm cỏ bên cạnh mình đã trống vắng, trên đó còn vương lại hai sợi lông cáo đỏ.

 

Đi thì đi rồi, lại còn để lại lông cáo ở đây... (Editor: v cũng kh đc nữa hã =]]])

 

Tán Thanh Xuân nhẹ nhàng lắc đầu, thu lại sợi lông cáo đỏ, rồi để đệm cỏ trở về vị trí cũ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.