Thanh Xuân Rực Rỡ Nhưng Lỡ Lạc Mất Anh

Chương 7: Cuộc gặp gỡ định mệnh




Dù Hiền đã nhiều lần đặt dấu chấm hết cho thứ tình cảm đơn phương của mình, nhưng có lẽ vì nhiều lần quá nên thành dấu ba chấm, kéo dài mãi không thôi. Hiền vẫn đau khổ vì Khiêm. Còn Khiêm, cậu vẫn luôn âm thầm theo dõi, lo lắng cho Hiền.

Hai người như hai điểm trên đường tròn, cứ chạy hoài theo bóng lưng của đối phương mà chẳng một lần nhìn ngoái lại người đằng sau để nhận ra rằng, người ấy vẫn luôn dành thứ tình cảm đặc biệt nhất cho mình.

Mùa hè năm mười sáu tuổi của Hiền không chỉ có mùi vị của nỗi cô đơn hay sự tuyệt vọng mà còn có cả vị ngọt nữa, cái hương vị ngọt ngào vô cùng ấm áp. Sự xuất hiện của Thái đã làm thay đổi tất cả. Cậu là tia nắng rực rỡ làm bừng sáng quãng thời gian tăm tối của Hiền ở trường mới. Thái đã giúp Hiền vượt lên sự tự ti, mặc cảm của bản thân mà dang tay đón nhận những điều tốt đẹp.

Kì nghỉ hè đã đến, nhưng lịch học trên trường vẫn dày đặc khiến Hiền cảm thấy mệt mỏi và chán ngán. May mắn thay, giữa tiết trời oi bức và nóng nực như thế thì chiếc điều hòa được lắp đặt ở mỗi lớp lại phát huy tác dụng. Cái nóng khắc nghiệt của thiên nhiên hoàn toàn nằm lại ngoài khung cửa sổ, nhường chỗ cho luồng không khí mát lạnh trong lớp học.

Hiền thơ thẩn nhìn đám cây xanh được trồng trong khu vườn bách thảo của trường. Chúng đang rung rinh theo gió, ve vẩy bàn tay đùa nghịch với anh bạn nắng đang cật lực làm việc để có một chiều nghỉ ngơi an nhàn. Bỗng có một bóng người nhẹ nhàng lướt qua.

Hiền tò mò nhìn kĩ gương mặt ấy, đó là một bạn nam sinh chạc tuổi cô, dáng người cao, da trắng trông khá cuốn mắt. Cô chưa từng bắt gặp cậu ta bao giờ, tuy Hiền không quen biết ai nhiều nhưng một khi đã chạm mặt thì chắc chắn cô sẽ nhớ. Có lẽ cậu ta không phải học sinh trong trường. Nhưng rồi, mối bận tâm ấy cũng chẳng kéo dài bao lâu, cô giáo vào lớp, Hiền lập tức chuyển ánh nhìn về phía giáo viên.

Cô giáo chủ nhiệm vừa để cặp trên bàn chưa được bao lâu thì nhận được cuộc gọi, cô chủ động ra khỏi lớp. Dù biết rằng cậu nam sinh chắc chắn không còn ở đó, nhưng Hiền lại bất giác nhìn về hướng ấy. Cô ngoảnh mặt lại thì va phải một ánh nhìn vừa lạ vừa quen. Đó là Khiêm, cậu đang trìu mến nhìn Hiền. Như sợ cô bạn nhận ra điều gì, Khiêm lập tức né tránh ánh mắt của Hiền.

Cô giáo vào lớp, nhìn xung quanh một hồi rồi niềm nở trò chuyện.

"Cô có bất ngờ cho các em đây."

Mấy đứa con gái không kìm nổi sự vui mừng mà gặng hỏi cô:

"Bất ngờ gì thế ạ?"

Cô mập mờ nửa muốn nói nửa không để khuấy động không khí lớp học:

"Các em thử đoán xem?"

"Đi du lịch sớm hơn dự định ạ?"

"Không phải rồi."

"Nghỉ hè sớm ạ?"

"Chưa đúng! Nào, các em, nhanh đoán trước khi bí mật được tiết lộ!"

Minh chán nản đáp lại:

"Bọn em chịu thua ạ, bí mật của cô bao giờ cũng bất ngờ."

Cô nhìn về phía Hiền, ân cần hỏi:

"Hiền, em nghĩ bất ngờ đó là gì?"

Cả lớp xì xào hướng ánh nhìn về phía Hiền. Cô ngại ngùng đáp lại:

"Em nghĩ là lớp mình sẽ có bạn mới ạ!"

Một tiếng vỗ tay vang lên, cô chủ nhiệm bật cười như nắc nẻ. Đây là câu trả lời mà cô vẫn chờ đợi bấy lâu.

"Chính xác! Được rồi, em vào lớp đi, Thái."

Mấy đứa học sinh mắt chữ a mồm chữ o trước câu nói của cô. Chưa kịp phản ứng lại thì bạn học sinh đó đã bước vào lớp. Hiền khá bất ngờ vì bạn mới chính là cậu nam sinh vừa nãy cô bắt gặp.

"Xin chào mọi người, tớ là Thái, hân hạnh được làm quen với các bạn. Mong mọi người sẽ giúp đỡ tớ trong thời gian tới."

Mấy bọn con gái thấy trai đẹp xuất hiện thì cười tít mắt, bàn tán đủ thứ. Cô giáo nhắc cả lớp trật tự rồi giới thiệu thêm:

"Thời gian hơi gấp rút nên bạn sẽ học với lớp mình trong hè này luôn. Thái có kết quả khá cao trong kì thi sát hạch vừa rồi nên tạm thời bạn sẽ học lớp toán hai. Có lẽ các em cũng không biết, Thái có thành tích học tập rất tốt ở trường Chuyên cũ. Còn trường chuyên ấy tên là gì, cô sẽ không tiết lộ. Các em hãy giúp đỡ bạn ấy trong thời gian tới."

Cả lớp đồng thanh đáp lại:

"Vâng ạ."

"Được rồi, bây giờ cô xếp chỗ ngồi cho Thái nhé. Để cô xem nào."

Nói xong, cô đưa mắt nhìn xung quanh lớp học và chợt dừng lại ánh nhìn ở chỗ ngồi của Hiền.

"Vừa nãy, bạn Hiền có đoán đúng được bất ngờ mà hôm nay cô dành cho cả lớp. Hơn nữa, chỗ ngồi của bạn cũng đang trống. Thái đến ngồi chỗ bạn Hiền ở kia nhé, tạm thời cứ như vậy đi."

Hiền ngỡ ngàng, cô không nghĩ mình và cậu ta có duyên đến thế. Thái nhìn Hiền với nụ cười niềm nở. Vào chỗ ngồi, cậu chủ động chào hỏi:

"Hi, chào cậu, cậu tên là Hiền nhỉ? Cái tên dễ thương quá, có gì giúp đỡ tớ nhé!"

"À ừ, có gì không hiểu cậu cứ hỏi tớ."

Thật ra, Hiền chú ý đến Thái vì cậu là học sinh mới. Một luồng gió mới lạ bao giờ cũng khiến người ta cảm thấy hứng thú. Sau khi làm quen sơ sơ với Thái, Hiền cũng chẳng để tâm lắm đến cậu bạn cùng bàn. Với cô bây giờ, kể cả có ai ngồi cạnh cũng như thế thôi, chẳng khác gì nhau mấy. Ngồi một mình thậm chí còn được thoải mái, tự do hơn.

Hành động của Thái hoàn toàn phủ nhận ý nghĩ ấy của Hiền. Khi cô đang toan úp mặt xuống ngủ trong giờ ra chơi, cậu chủ động nói chuyện với cô.

"Này Hiền, cho hỏi xíu nào."

Cô lộ rõ vẻ mặt mệt mỏi:

"Hả, có chuyện gì không?"

Thái hào hứng đáp lại:

"Có."

"Ừ, cậu hỏi đi."

"Sao cậu không đi chơi với các bạn, giờ ra chơi phải vận động, như thế học mới năng suất."

Hiền phẩy phẩy tay có ý đuổi cậu bạn đi.

"Cậu đi đi, tớ nghỉ ngơi đây!"

Thái bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Hiền.

"Nhưng tớ chẳng biết đi cùng ai cả."

Hiền bắt đầu cảm thấy cậu ta thật phiền phức. Có mỗi việc như vậy thôi cũng hỏi đủ đường. Cô cố gắng tỏ vẻ thân thiện giúp cậu tìm ra cách hòa nhập với các bạn trong lớp, mặc dù đây là việc mà cô không thể làm được trong suốt hai kì học.

"Cậu có thể ra bắt chuyện với các bạn nam trong lớp rồi bảo bọn nó đưa cậu đi thám thính xung quanh. Chứ ai lại rủ tớ đi chơi, nam nữ thụ thụ bất thân, đi cùng nhau mang tiếng xấu thì mệt lắm."

"Tớ không sợ mang tiếng xấu."

"Cậu khác, tớ khác. Với cả, con trai chỉ rủ những đứa con gái mà họ thích đi chơi thôi, ai như cậu. Thế nhá!"

"Tớ thích cậu mà."

Hiền thật sự không hiểu cậu ta giả ngốc hay ngốc thật, nói đến như vậy rồi mà Thái vẫn nhất quyết không buông tha cho cô. Đúng là cứng đầu! Hiền vừa bực vừa mệt chẳng biết làm thế nào. Rõ ràng, cô giáo khen cậu ta học khá giỏi. Có lẽ, Thái thuộc hạng người giỏi lí thuyết yếu thực hành đây mà. Kĩ năng sống của cậu quả thực quá kém!

Hiền xua đuổi Thái thêm lần nữa:

"Cậu đi chơi đi, để tớ yên tĩnh một lát."

Thái tỏ ra vẻ hiểu chuyện:

"Thôi, chả đi nữa đâu. Thà ngồi trong lớp nói chuyện làm quen với cậu còn hơn. Bạn cùng bàn mà, phải hiểu nhau chứ. "

Hiền ngấm ngầm nuốt cục tức trong lòng. Cô chỉ hận bản thân không thể lao vào cấu xé hay trách mắng nặng nề với hắn. Từ nãy đến giờ, công sức thuyết phục cậu ta đi chơi cũng trở thành công cốc cả. Hiền cố nhắm chặt mắt lại, không thèm quan tâm đến cậu bạn.

Nào ngờ, Thái vẫn không từ bỏ, cậu cố gắng tìm cách nói chuyện với Hiền. Chẳng mấy chốc, tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên inh ỏi. Kể từ giây phút ấy, Hiền nhận ra rằng, quãng thời gian sau này của cô chắc chắn sẽ không còn yên bình như trước. Sự xuất hiện của Thái đã phá vỡ khối thống nhất mà bấy lâu nay cô vất vả tạo ra.

Hai người nói chuyện không ngớt mà không hề hay biết xung quanh mọi người đang nhìn họ với ánh mắt khó hiểu. Hai người mới chỉ quen nhau được bốn mươi lăm phút vậy mà đã trở nên thân thiết như thế ư? Khiêm cũng không ngoại lệ, cậu nhìn hai người vui vẻ chuyện trò mà trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi. Khiêm cảm thấy Thái thật chướng mắt, cậu nuôi ý nghĩ chắc chắn sẽ khiến cậu ta thất bại dưới tay mình.

Thời gian trôi qua, Hiền cũng quen dần với sự phiền nhiễu của cậu bàn cùng bàn. Thật khó có thể chấp nhận nhưng may thay, cô đã làm quen được với nó. Hiền khá bất ngờ trước độ thông minh và kĩ năng giải toán của Thái. Cô tin rằng, cậu ta sẽ trở thành đối thủ đáng gờm với nhiều bạn trong lớp, đặc biệt với Khiêm – người vẫn giữ vững vị trí đầu bảng sau hàng loạt kì thi sát hạch.

Ngồi cạnh Hiền, Thái cũng hiểu hơn về cô bạn, cậu luôn sẵn sàng giúp Hiền giải toán ngay cả khi cô không cần. Điểm của Hiền đã cải thiện đáng kể. Cậu nghĩ cô vốn dĩ rất thông minh và lanh lợi. Nhưng, điều ấy không thể hiện trong bộ môn toán mà trở thành lợi thế trong bộ môn văn. Và, Thái cũng phát hiện ra, các bạn trong lớp đang nuôi ác ý về Hiền. Cô không phải không xinh đẹp, chẳng qua là vì cô không biết cách ăn mặc hay trang điểm như một số bạn nữ trong lớp. Hơn nữa, tính Hiền cũng không xấu như mọi người nói. Tất cả suy cho cùng cũng chỉ là những lời bịa đặt.

Hai người dần có thiện cảm về đối phương, Hiền vứt bỏ được bức tường ngăn cách với Thái, coi cậu là người bạn thật sự. Cô chấp nhận lắng nghe lời góp ý từ cậu bạn mà thay đổi. Cuối cùng, Hiền vẫn muốn theo đuổi Khiêm thêm lần nữa sau nhiều lần lăn lộn trong bể khổ vì yêu đơn phương.

Thái không đơn giản chỉ coi Hiền là bạn, tiếp xúc với cô nhiều, cậu thấy Hiền rất đỗi dễ thương và tốt tính. Cậu không dám bộc lộ tình cảm của mình, sợ rằng ngay cả tình bạn cậu cũng không giữ lấy nổi. Thái cũng biết Hiền thích Khiêm, nhưng cậu không sợ, cậu tin bản thân sẽ chinh phục được trái tim của cô bạn khó tính.

Có lần, bọn con trai thấy Thái thân mật với Hiền quá mức nên đã lên tiếng nhắc nhở. Họ hoàn toàn sững sờ trước phản ứng của Thái, đặc biệt là Khiêm. Khoảnh khắc đó, Khiêm đã biết thế nào là lo sợ. Cậu cảm thấy Hiền sắp tuột khỏi tầm tay mình.

"Ê Thái, ra đây đi, có cái này này lắm!" – Nam khới xướng, cậu ta lộ rõ vẻ mặt gian xảo.

"Có cái gì hay à? Đâu, đưa tao coi." – Thái tò mò không biết mấy đứa cho mình xem gì.

Đến lúc này, Khiêm vẫn im lặng không lên tiếng.

Huy giành lấy chiếc điện thoại từ tay Nam, đưa cho Thái. Thái mỉm cười chụp lấy. Trong ảnh là hình của Hiền hồi học cấp hai. Cô bạn mặc bộ quần áo đơn sơ, đầu đội nón, trên tay cầm chiếc liềm đã cũ. Nổi bật hơn cả là nụ cười tươi rói và cả làn da bánh mật. Thái ngắm nghía bức ảnh hồi lâu. Cậu cảm thấy càng yêu, càng mến cô bàn cùng bàn nhiều hơn. Ít ai biết được rằng Thái rất thích những cô gái chân chất thôn quê như vậy.

Nhìn biểu hiện của Thái, Nam và Huy có chút bất ngờ, hai người không hiểu cậu ta đang nghĩ gì trong đầu.

"Sao, mày thấy thế nào?"

"Thấy dễ thương chứ còn gì nữa." – Thái thẳng thắn bộc lộ.

Cả đám há hốc mồm, bọn họ quả thực không thể lường trước được cách cảm mới lạ này của cậu. Huy tỏ ra khó hiểu:

"Dễ thương á? Mày bị sao đấy thằng này? Mày bị nó bỏ bùa à?"

"Bùa mả gì ở đây, tao thấy thế nào thì nói thế thôi, mỗi người một suy nghĩ."

Nam chêm vào:

"Nhưng mà bọn tao không ngờ luôn đấy, nhìn nó trẻ trâu như thế mà mày bảo là dễ thương."

Thái nhíu mày nhìn bọn bạn:

"Tao đã bảo rồi còn gì, mỗi người một cách nghĩ. Với cả, chúng mày đưa tao xem bức ảnh này còn có mục đích khác đúng không? Nói luôn đi, không phải dài dòng."

Huy vẫn cố truyền đạt "ý tốt" của mình:

"Bọn tao chỉ cố gắng cho mày thấy nó vốn dĩ không tốt đẹp như mày nghĩ. Bọn tao cũng chỉ muốn tốt cho mày, mày nên tránh xa nó ra, vậy thôi."

Thái tức giận hỏi vặn lại:

"Mày chơi với nó chưa mà bảo nó không tốt với xấu này xấu nọ?"

"Ha, nhìn cách ăn mặc với trình học của nó thì ai mà chả biết."

Nam cười đểu tỏ vẻ khinh bỉ:

"Mày ngồi cạnh nó không thấy ghê tởm sao hả. Tóc tai lù xù, người hôi hám, quần áo xộc xệch, nhìn ghê bỏ mẹ."

"Nhìn thôi đã thấy muốn ọe ra rồi."

Thái không kiềm nổi sự tức giận đang sôi sục trong lòng. Nếu đám người này không phải bạn cậu thì có lẽ họ đã bị ăn đòn từ lâu. Cậu mặt đỏ bừng bừng chửi lại lũ bạn:

"Con chó! Mày câm ngay mồm mày lại trước khi tao cắt lưỡi mày đấy con ạ."

Khiêm lúc này mới bắt đầu lên tiếng:

"Cần gì phải nặng lời với nhau thế, có gì thì từ từ nói."

"Từ từ cái đầu chúng mày, cái loại mà lấy ngoại hình của người khác ra để phán xét cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Tao không nghĩ chúng mày lại ngu đến mức thế đấy. Miệng nói ra mà không biết suy nghĩ. Chơi với những đứa não không được xoắn như chúng mày chỉ khiếm tao cảm thấy dơ bẩn!"

"Mẹ mày, mày muốn ăn đấm à?"

Cả bọn không giữ được bình tĩnh định lao vào đánh nhau, may thay, cô giáo hôm nay vào tiết sớm hơn mọi khi. Vừa vào lớp cô đã nhận ra tình hình, thế là cả đám bị cô giáo huấn một trận.

Thái về chỗ ngồi, hai người im lặng hồi lâu. Hiền biết được mọi chuyện. Cô không khỏi xúc động. Đây là lần đầu tiên có người đứng ra lên tiếng bảo vệ cô. Ngay cả Khiêm trước kia khi nghe những lời này cũng trở nên lạnh nhạt và né tránh Hiền. Cuối cùng, cô trút ra một tiếng thở dài, Hiền cố lấy lại dũng cảm nói lời cảm ơn với cậu bạn. Gần cuối giờ, cô vỗ vai Thái. Cậu lập tức ngoảnh lại.

"Có gì không?"

"À ừ, cảm ơn cậu nhiều nhé!"

"Không phải cảm ơn tớ đâu, tớ chỉ nói ra suy nghĩ của tớ thôi, cậu đừng bận tâm đến lời bọn nó nói."

"Ừ."

"Tớ thật sự không ngờ một đứa như cậu lại vì những lời nói này mà tự tách biệt với các bạn đấy. Cậu cứ chơi với những người mình thấy hợp, không cần tự ti. Trong lớp này có rất nhiều bạn tốt."

"Ừm."

Hiền lau nhẹ giọt nước mắt còn lăn dài trên má. Từ khi đặt chân vào ngôi trường mới này, chưa có ai từng đối xử với cô tốt như thế. Cô cảm nhận được tấm lòng chân thành của cậu bạn. Đến lúc này, Hiền biết bản thân đã đặt niềm tin đúng người.

Thái trông thấy vậy rất đau lòng. Cậu cố tìm cách an ủi Hiền:

"Đừng nói xúc động đấy nhé!"

"Đâu có, bụi bay vào mắt thôi."

"Bụi bay vào mắt còn được, chứ khóc thì xấu lắm!"

"Biết rồi! Hôm nay tự nhiên thấy cậu tốt đột xuất nên vẽ vời tí thôi, chứ thường ngày cậu chả chê tôi xấu thì không à?"

"Hôm nay là ngoại lệ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.