Người đàn ông kia lại không biết điều, hắn lao đến chỗ Minh Hiểu Khê, nhìn thấy cô đang cấp cứu cho vợ mình, hắn ta càng hăng máu lao tới muốn đánh người.
Những người xung quanh hoảng hốt lao đến túm anh ta lại, nhưng anh ta như phát điên, rất khoẻ đã đá mấy người ngã ra.
“Bụp…”
Đúng khi anh ta sắp đánh đến chỗ Minh Hiểu Khê, bất ngờ bị một người đạp mạnh đè xuống đất.
“Á á á…”
Hắn ở trên đất đau đớn kêu rên. Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn người đàn ông cao hơn 1m8, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng đang đạp tên kia dưới đất mà đồng thời hít sâu một hơi.
Minh Hiểu Khê cuối cùng cũng giúp người phụ nữ ổn định. Cô nói với tiếp viên trưởng.
“Cô ấy chỉ có thể chịu đựng thêm nhiều nhất là 45phút nữa…”
“Làm sao vậy? Không phải lúc nãy còn nói kéo dài được đến 2giờ đồng hồ sao.”
Tiếp viên trưởng hoảng hốt hô lên, khuôn mặt vô cùng khó coi.
Minh Hiểu Khê nhìn người đàn ông đang bị đạp dưới đất kia, nói.
“Vì bị anh ta kích thích, cô ấy phát bệnh lần nữa, nên sau khi cấp cứu ổn định thời gian trụ được đã bị rút ngắn.”
Nghe cô nói mọi người xung quanh không khỏi muốn đập chết tên khốn kia.
Minh Hiểu Khê lúc này mới chú ý đến người đang đạp tên kia.
Khi hai ánh mắt họ chạm vào nhau, cô thoáng khựng người lại, nhưng rất nhanh đã ổn định lại quay đầu tiếp tục theo dõi tình hình của bệnh nhân xem như không quen biết với người này.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô gái đang chăm sóc bệnh nhân trước mặt, hình ảnh cô vẫn luôn phủ đầy tâm trí anh một lần nữa lại xuất hiện.
Khi ánh mắt cô và anh chạm nhau trái tim anh đã đập liên hồi như ngựa phi nước đại, nhưng anh không dám đến gần cô sợ cô sẽ lại một lần nữa biến mất.
Máy bay đáp khẩn cấp xuống một sân bay gần nhất, xe cứu thương đã đợi sẵn ở đó.
Nhưng lúc này, người chồng của người phụ nữ không muốn đi theo cô ấy đến bệnh viện, hắn ta muốn về nước, không muốn quan tâm đến sự sống chết của vợ con mình.
Phi hành đoàn rất bối rối vì điều này, nếu như không có người nhà đi cùng thì khi đến bệnh viện họ phải làm như thế nào đây.
Nếu có bất trắc xảy ra thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm.
Minh Hiểu Khê thấy tình hình của cô gái không thể chịu đựng thêm nữa, cô liền nói với cô ấy.
“Hiện tại chỉ có cô mới có thể cứu chính mình.
Cô nghe tôi hỏi, cô hiện tại ý thức hoàn toàn tỉnh táo chứ.”
“Tôi hoàn toàn tỉnh táo.”
Người phụ nữ khó nhọc trả lời.
Minh Hiểu Khê gật đầu, cô nói với tiếp viên trưởng.
“Phiền cô dùng máy quay, ghi lại cuộc nói chuyện này của chúng tôi để làm bằng chứng.”
“Được…”
Tiếp viên trưởng nhanh chóng lấy máy ghi hình, xung quanh những hành khách khác cũng đồng loạt lấy ra điện thoại và máy quay.
Minh Hiểu Khê nắm tay người phụ nữ, nghiêm túc nói.
“Nếu như cô tin tưởng tôi, vậy cô có thể ở trước máy quay này, giao cho tôi quyền quyết định xử lý y tế đối với cô và đứa nhỏ của cô, nếu như cô mất đi ý thức hay không.”
Người phụ nữ hiểu ý, cô nhìn thẳng vào máy quay, vô cùng tỉnh táo, cố gắng rõ ràng từng chữ một nói.
“Tôi, Trương Hồng Ngọc, tôi toàn quyền giao cho bác sĩ Minh Hiểu Khê quyết định các vấn đề liên quan đến can thiệp y tế cho tôi và con tôi…”
Sau khi đã nói xong cô ấy nắm chặt tay Minh Hiểu Khê nói.
“Xin nhờ tất cả vào cô…”
"Được, cô yên tâm, tôi sẽ cố hết sức.
Nghe Minh Hiểu Khê nói cô ấy yên tâm gật đầu mỉm cười, rồi lại nói với tiếp viên trưởng.
“Nhờ cô liên lạc với bố mẹ của tôi, để họ đến đây đón tôi.”
“Được…”
Xe cấp cứu đến, Minh Hiểu Khê đi theo xe cấp cứu đưa người đến bệnh viện gần nhất.
Đoàn Trường Sinh nhìn theo bóng xe cấp cứu xa dần nói với trợ lý.
“Chúng ta đi theo…”
“Hả???”
Trợ lý kinh ngạc đến há hốc cả mồm miệng. Sếp nhà mình biến thành người tốt lo chuyện bao đồng thế.
Thấy trợ lý kinh ngạc đang nhìn mình thì lạnh mặt.
“Cậu có thắc mắc…”
“Không ạ… Em lập tức đi ngay…”
Trợ lý nhanh chân chạy đi gọi xe.
Trong bệnh viện, Minh Hiểu Khê đẩy theo cáng cứu thương vào trong. Trước khi đến cô đã nhờ bạn mình liên hệ với giám đốc ở đây.
Thấy cô đến các bác sĩ đã đứng chờ sẵn ở đây.
“Bác sĩ Minh Hiểu Khê…”
Giám đốc bệnh viện trực tiếp ra đón người.
Minh Hiểu Khê gật đầu.
“Là tôi…”
Giám đốc gấp gáp nói.
“Phòng mổ và các trang thiết bị, thuốc mà cô yêu cầu chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ…”
“Cảm ơn…”
Minh Hiểu Khê nhanh chóng nhờ các bác sĩ ở bệnh viện, giúp mình làm một số kiểm tra cần thiết cho bệnh nhân rồi đi chuẩn bị mổ.
Thấy cô đã rời đi mấy bác sĩ khác tò mò hỏi giám đốc bệnh viện.
“Người đó là ai vậy giám đốc?”
Giám đốc nhìn thấy Minh Hiểu Khê đã đi khuất mới nói với nhân viên của mình.
“Bác sĩ danh dự Quốc Tế Minh Hiểu Khê…”
“Hả??? Là cô ấy?”
Mọi người đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Một năm gần đây, danh tiếng của bác sĩ danh dự Quốc Tế Minh Hiểu Khê vô cùng có sức ảnh hưởng.
Cô là nữ bác sĩ thiên tài, trong trận động đất kinh hoàng ở biên giới nước V đầu năm trước, cô là bác sĩ đa khoa duy nhất có thể liên tục phẫu thuật cho các bệnh nhân từ não, tim mạch đến sản phụ khoa… Ở tất cả các lĩnh vực cô đều có thể làm chỉnh chu chưa từng xảy ra vấn đề nào.
Sự kiện này đã làm vang danh cô trên khắp thế giới, được các nước đồng loạt cấp quyền ưu tiên có thể hoạt động y tế ở nước bọn họ.
Minh Hiểu Khê ở trong phòng phẫu thuật 4h đồng hồ cuối cùng cũng cứu sống hai mẹ con sản phụ thoát khỏi cửa tử.
Sau khi phẫu thuật xong cô nhìn đồng hồ, thở dài.
“Haizzz… Mệt muốn chết mình rồi…”
“Em uống nước đi cho đỡ mệt…”
Một cốc nước ép dưa hấu được đưa tới trước mặt cô.
Minh Hiểu Khê ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đưa nước thì thoáng giật mình.
“Cảm ơn…”
Cô nhận lấy cốc nước, đơn giản nói cảm ơn một tiếng.
Đoàn Trường Sinh ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói hơi dè dặt cẩn thận.
“Lâu rồi không gặp, em sống tốt chứ?”
Minh Hiểu Khê uống một ngụm nước lớn, nhún vai.
“Anh thấy đấy, vô cùng tốt…”
Đoàn Trường Sinh cười, đưa tay muốn giúp cô vén sợi tóc trên mặt ra nhưng bị cô tránh đi.
Tay anh ngượng ngùng dừng lại ở không trung.
“Em vẫn còn giận anh sao?”
“Chúng ta chỉ là bạn cũ, gặp nhau thì chào một câu, có chuyện gì mà giận với hờn được chứ…”
Đoàn Trường Sinh nghe cô nói không biết nên tiếp lời như thế nào.
Trợ lý đứng ở phía xa len lén nhìn hai người bọn họ.
Khi thấy biểu hiện khép nép, ăn nói nhún nhường của ông chủ mình, Hoàng Nam vô cùng kinh ngạc, đến suýt rơi tròng mắt.
Minh Hiểu Khê nhún vai, uống xong cốc nước thì đứng lên.
“Cảm ơn anh vì ly nước, tôi có việc phải đi trước, tạm biệt…”
Cô đi thẳng không ngoái đầu lại, ở nơi Đoàn Trường Sinh không nhìn thấy cô đưa tay lên nắm chặt lấy vị trí trái tim đang nhảy lên điên cuồng, khẽ cười khổ.
“Hiểu Khê ơi Hiểu Khê… Mày tại sao vẫn còn chưa quên được như thế, trí nhớ tốt quá cũng không có lợi chút nào đâu…”
Đoàn Trường Sinh ngồi im bất động nhìn theo bóng dáng của cô rời đi. Tay anh chạm nhẹ lên vị trí còn hơi ấm cô vừa ngồi…
“Em có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Thật may em đã trở lại…”
Anh ngồi một lúc lâu, đến khi Hoàng Nam không nhịn được phải đi đến nhắc nhở.
“Sếp… Chúng ta trở về được chưa ạ?”
“Ừm… Cậu điều tra xem cô ấy bay chuyến bay nào… Tôi muốn vé ngồi gần cô ấy…”
“Vâng…”
(còn tiếp)