Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 120: Say




Đến lúc dùng bữa, bởi vì Đoàn Trường Sinh mang thân phận bạn trai của Minh Hiểu Khê, cháu rể tương lai, nên rất nhiều chú bác và các anh mời anh uống rượu.

Anh không biết từ chối, ai mời cũng uống, cuối cùng là say đến ngã tại mâm.

Minh Hiểu Đông ở bên cạnh cũng không khá hơn là bao, ôm lấy em rể tương lai mà tương thân tương ái, rụng...

Minh Hiểu Khê cùng cô gì dọn dẹp xong, khi lên trên nhà nhìn thấy tình hình bạn trai và anh trai nhà mình, cô lâm vào bất lực.

"Cháu gái! Ợ...Thằng bạn trai cháu được đấy..."

Một chú trong họ cũng đã say đến quắc cần câu, vừa nhìn thấy cô liền giơ ngón cái lên khen ngợi bạn trai cô.

Bên cạnh mấy ông ấy còn mấy chú, bác, anh vẫn còn ý thức cũng cười lớn, giọng nói cũng nâng cao mấy đề xi ben.

"Haha... Đúng, thằng này khá lắm..."

"Không tệ đâu, giao diện đẹp, ăn nói lễ phép... Duyệt..."

"Ợ!!! Duyệt..."

"Duyệt..."

Minh Hiểu Khê chẳng thể nói gì ngoài việc căng cơ mặt cười nói.

"Vâng ạ. Vậy anh ấy say rồi cháu xin phép đưa anh ấy về nghỉ ạ."

"Ừ! Về, về đi..."

Minh Hiểu Khê nhìn anh trai và bạn trai dưới đất, cô thật muốn một cước đá người lăn hai người về nhà. Uống cái gì mà uống đến tê liệt vậy trời.

"Bốp bốp..."

Cô vỗ vỗ vào mặt hai người mà gọi. Đoàn Trường Sinh bất tỉnh không động tĩnh, chỉ có Minh Hiểu Đông là xua tay lèm bèm.

"Đang ngủ, đừng làm rộn..."

"Anh, dậy đi, về nhà rồi ngủ..."

"Ừ!"

Minh Hiểu Đông ừ một tiếng xong rồi lại tiếp tục gục xuống.

Vũ Hồng Nhung ở bên ngoài được Minh Nhã Quyên gọi, nói Minh Hiểu Đông đã say, cô mau vào xem người thì cũng chạy vào.

"Ôi! Sao uống say quá vậy."

Cô ta tiến đến đỡ lấy Minh Hiểu Đông, nhưng anh quá nặng, cô ta không thể nâng lên nổi.

"Nặng quá, chị không nâng nổi đâu."

"Để em đi tìm người giúp."

Minh Hiểu Khê chạy ra ngoài tìm Hoàng Đăng Khôi vào giúp một tay.

"Ui! Anh ăn cái gì mà nặng thế..."

Vũ Hồng Nhung cũng đỡ vào phụ, nhưng cô ta một tay đỡ, một tay bịt mũi.

"Hôi chết đi được..."

Ở đằng sau Minh Hiểu Khê tiếp tục gọi Đoàn Trường Sinh tỉnh dậy.

"Trường Sinh... Bạn trai... Đoàn Trường Sinh..."

Cho dù cô gọi thế nào thì người kia vẫn không có một chút phản ứng nào cả.

Minh Hiểu Khê cảm thấy bất lực thật sự, hít vào một hơi thật sâu, kiên nhẫn lay người gọi tiếp.

"Đoàn Trường Sinh... Anh yêu..."

"Hử..."

Một tiếng anh yêu của cô vừa dứt, người đang bất tỉnh nhân sự đột nhiên mở mắt trả lời, còn nhìn cô cười nữa cơ chứ.

Minh Hiểu Khê nhìn anh, trong mắt như muốn phun lửa, người này đang giả vờ phải không?

Nhưng giây tiếp theo, sự thật đã chứng minh anh thật sự đã say, bằng một biện pháp không thể chính xác hơn.

"Oẹ..."

Minh Hiểu Khê ở lúc cấp bách, nhanh tay với đến được một cái xô các ông để xì tàn thuốc lào mang đến hứng lấy thành phẩm.

Đoàn Trường Sinh nôn đến trời đất quay cuồng, nôn đến muốn lôi hết ruột gan.

Đỗ Bảo Tuyền lúc này mới ở dưới nhà bếp đi lên xem tình hình, thấy con gái đang nhăn mặt hứng xô cho bạn trai nôn, liền đi tới.

"Con phải hít thở đều, điều tức thật tốt, đừng mất kiên nhẫn mà ra tay đánh bạn trai đấy nhé..."

"Mẹ..."

Minh Hiểu Khê đang buồn bực, lại nghe mẹ mình dặn dò như vậy, cô thật sự muốn đánh người.

Đỗ Bảo Tuyền nhìn cô đầy nghiêm túc.

"Mẹ là mẹ của con, mẹ hiểu con nhất, vậy nên dặn dò cẩn thận trước cũng không có thừa, kẻo đến lúc con đánh chồng tương lai tàn phế thì đời này của mày coi như bỏ con ạ."

"Mẹ... Con nhớ mẹ có uống rượu đâu, sao lại say rồi..."

"Con mới say ý..."

Lúc này Đoàn Trường Sinh cũng đã nôn xong, ngửa về đằng sau rũ rượi.

Minh Hiểu Khê phải mất sức chín trâu hai hổ mới mang được người về đến nhà.

Minh Hiểu Đông say ngủ ly bì rất ngoan, anh cũng không nôn oẹ trả sản phẩm, nên Vũ Hồng Nhung chăm anh rất nhàn.

Minh Hiểu Khê lại không nhàn như vậy, Đoàn Trường Sinh nôn rất nhiều, lại rất nhiễu sự bám dính người.

"Hiểu Khê... Đừng bỏ anh mà..."

"Em không bỏ anh nhưng mà em phải đi thay quần áo đã..."

"Không... Em sẽ bỏ rơi anh đấy. Anh sợ lắm."

"Ngoan, không sợ, em sẽ không bỏ anh đâu..."

"Hiểu Khê! Anh yêu em..."

Bất ngờ được tỏ tình, tâm tình đang không tốt của Minh Hiểu Khê bỗng nhiên tươi sáng hẳn, mọi muộn phiền tan biến.

Người ta nói, người say thì sẽ nói lời thật lòng, vậy anh chàng này yêu cô rất nhiều nhỉ...

Càng nghĩ trái tim nhỏ của cô càng đập nhanh hơn...

"Em thơm quá..."

Đang vu vơ suy nghĩ, cả người cô bất ngờ bị Đoàn Trường Sinh ôm gọn vào lòng, anh còn ở bên tai cô thổi thổi lại hít hít, rồi liên tục tỏ tình.

"Anh yêu em nhiều, nhiều lắm luôn... Bạn gái nhỏ... Hiểu Khê đáng yêu..."

Minh Hiểu Khê bị anh ôm không thể đẩy ra được chỉ đành để anh ôm như vậy.

Bên tai toàn những lời ngọt như mật khiến tai cô muốn sinh đứa nhỏ.

Mãi đến khi người đã yên ổn, cô mới nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, sau đó trở về phòng mình tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau cả nhà ai cũng dậy muộn hết cả.

Đoàn Trường Sinh bị ánh nắng mặt trời chiếu cho tỉnh, lồm cồm bò dậy, anh cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

"Ôi! Sao đầu mình nặng như đổ chì vậy trời..."

Anh chệnh choạng bước ra bên ngoài.

Lúc này cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, Minh Hiểu Đông cũng lảo đảo đi ra. Hai người nhìn nhau, cùng nhếch khoé miệng cười khổ.

"Chào buổi sáng anh Đông! Hôm qua say quá bây giờ em mới dậy nổi..."

"Tôi cũng vậy chứ có khá hơn cậu đâu."

"Sợ thật đấy, rượu nút lá chuối nhà tự nấu, uống một ly say thấy diêm vương luôn được..."

Đoàn Trường Sinh day day hai bên huyệt thái dương mà cảm thán.

Minh Hiểu Đông gật đầu tán đồng.

"Quá đáng sợ ý, đầu như trống đánh bên trong..."

Hai thanh niên ma men ốm yếu dựa vào tường cùng nhau tâm sự buổi sáng thật hài hoà đẹp đẽ.

Minh Hiểu Khê từ bên ngoài đi vào nhìn hai người, lắc đầu.

"Hai người còn không đi vệ sinh cá nhân rồi ra ăn cơm đi, còn muốn tâm sự đến khi nào nữa hả..."

Hai người thanh niên bị giục, lúc này mới yếu ớt dìu nhau đi về phía nhà vệ sinh bên kia.

Bên trong nhà vệ sinh, Đoàn Trường Sinh lắc lắc người.

"Cả người đau hết cả, như người đi mượn vậy."

Minh Hiểu Đông e ngại nhìn anh.

"Có thấy bầm tím chỗ nào không?"

"Hình như có anh ạ..."

Minh Hiểu Đông đồng tình, vỗ vỗ vai an ủi.

"Em gái anh học võ, chú có biết không?"

Đoàn Trường Sinh tay chậm rãi bóp kem đánh răng, gật đầu.

"Em biết ạ..."

"Ừ! Biết thì tốt, sau này nếu còn bị nó ra tay thì đỡ bỡ ngỡ..."

"Khụ khụ..."

Đoàn Trường Sinh đang súc miệng thì bị sặc.

"Ý anh là cô ấy hôm qua đánh em?"

Minh Hiểu Đông lắc đầu.

"Cái này phải hỏi con bé, nhưng không loại trừ khả năng này đâu."

Đoàn Trường Sinh lắc lắc đầu.

"Chắc không phải đâu."

Minh Hiểu Khê ở bên ngoài dọn cơm hoàn toàn không biết hai người này đã nói gì, nếu để cô biết, chắc chắn cô sẽ thực sự đánh người.

Nhất là ông anh trai đáng quý Minh Hiểu Đông. Sao có thể nào đổ tiếng ác cho em gái nết na thùy mị như vậy cơ chứ.

(còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.