Đoàn Trường Sinh chầm chậm bước tới trước mặt cô, anh nở một nụ cười toả nắng đầy hạnh phúc, trong ánh mắt là một tình yêu mang toàn hình ảnh của cô, chỉ có cô.
“Anh rất vui mừng khi được sánh bước cùng em, nỗ lực vun đắp hạnh phúc một lần nữa.
Người yêu, vợ tương lai của anh.
Anh yêu em!”
Minh Hiểu Khê nhận hoa của anh, mỉm cười.
“Mong rằng tình cảm của chúng ta, sau khi trải qua sóng gió có thể cập bến an toàn.
Chúng ta sẽ nắm chặt tay nhau anh nhé!”
Hai người lên xe rời đi trong tiếng vỗ tay, âm thanh bàn tán xì xào đầy sự ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.
Trên lầu cao, Đỗ Nguyên Khang thở dài ôm lấy cô gái mảnh mai vào ngực.
“Em xem, Hiểu Khê con bé cũng đã cho cậu chàng kia một cơ hội rồi, em định khi nào thì tha thứ cho anh đây!”
Cô gái kia đẩy anh ra nhưng không được, cô lại đạp vào chân anh.
Nhưng cho dù cô ấy có làm thế nào, thì Đỗ Nguyên Khang cũng không bỏ ra.
Cô gái tức giận, nghiến răng nói.
“Đỗ Nguyên Khang, anh đừng có mặt dày.”
Đỗ Nguyên Khang không mảy may để ý.
“Nhờ thằng sắp thành em rể kia, anh đã nhận ra một chân lý.
Đẹp trai không bằng chai mặt.
Muốn có vợ da mặt phải thật dày…
Anh quyết định rồi, nếu em hôm nay không đồng ý cho anh một cơ hội, anh sẽ dính chặt với em không buông.”
Đối với hành động ăn vạ vô lý của Đỗ Nguyên Khang cô gái cạn lời, bất lực.
“Anh cứ buông ra rồi chúng ta nói chuyện.”
“Không thể, em sẽ chạy mất…”
“Anh…”
Cô gái không thể làm gì anh, chỉ có thể nghiến răng nói.
“Được rồi, em đồng ý…”
“Em đừng có…Hả???”
Hai chữ lừa anh, bị anh vội vàng nuốt ngược suýt chút nữa là nghẹn, thay vào đó là biểu cảm trợn tròn mắt, miệng há lớn, mãi sau mới có thể nói tiếp.
“Thật nhé… Ha ha… Đi, chúng ta đi hẹn hò luôn cho nó nóng…”
“Này, anh từ từ thôi, làm gì mà kích động vậy hả?”
Cô còn chưa nói xong đã bị anh bế bổng lên, ôm ra bên ngoài.
Bên này, Đoàn Trường Sinh cùng Minh Hiểu Khê đến nhà hàng Hoa Sen Vàng tầng cao nhất.
Dưới một dàn đèn nhấp nháy sáng rực, xung quanh yên tĩnh, khi hai người bước vào tiếng nhạc du dương bắt đầu được nổi nên nhẹ nhàng đầy lãng mạn.
Những bong bóng sáng hình trái tim xếp thành năm chữ rực rỡ.
“Hiểu Khê! Anh Yêu Em!”
Minh Hiểu Khê kinh ngạc mà đưa tay che miệng.
Còn chưa hết bất ngờ, Đoàn Trường Sinh đứng lên phía trước cô, đưa ra một hộp nhung đỏ trong đó có một sợ dây chuyền, mặt dây chuyền cỏ bốn lá gắn kim cương lấp lánh.
Giọng nói anh trầm ấm, từ tính, mang theo tình cảm nồng nàn…
“Tặng em…”
Minh Hiểu Khê gật đầu.
“Cảm ơn anh.”
Anh nhẹ nhàng đeo dây chuyền lên cho cô, rồi cúi xuống trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng…
Bản tình ca du dương vang lên, khiến cho cảm xúc của hai người thăng hoa, một nụ hôn dài hơn, cuồng nhiệt hơn lại được bắt nhịp…
Đồ ăn được mang nên, nhưng hôm nay Minh Hiểu Khê bỗng nhiên nghén rất nặng, vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ liền nôn khan liên tục, cuối cùng hai người chỉ biết nhìn nhau cười khổ, bỏ qua màn bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.
Hai người nắm tay nhau đi siêu thị mua đồ, Đoàn Trường Sinh làm cho cô mấy món thanh đạm.
Minh Hiểu Khê ăn khá ngon lành, hào phóng cho anh một like.
“Ăn đồ anh nấu vẫn hợp khẩu vị hơn.”
Đoàn Trường Sinh hôn cô một cái.
“Em thích là anh vui rồi, được nấu cơm cho em là niềm hạnh phúc của anh…”
“Dẻo miệng…”
Ăn cơm, thu dọn xong, Minh Hiểu Khê bắt đầu nằm dài trên ghế xem phim.
Đoàn Trường Sinh bắt đầu mát xa cho cô.
Minh Hiểu Khê cảm thấy thoải mái dần dần chìm vào giấc ngủ.
Anh ôm cô về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt người xuống, suy nghĩ một chút, anh tặc lưỡi kéo chăn cùng nằm trên giường, để cô gối đầu lên tay mình.
Minh Hiểu Khê hơi cử động, một chút cử động nhỏ này của cô, khiến cho trái tim Đoàn Trường Sinh xém chút vọt lên tận cổ họng.
Nhưng rất nhanh anh đã an tâm lại, bởi vì cô chỉ tìm một tư thế thoải mái nhất để ngủ mà thôi.
Sáng hôm sau khi thức giấc thấy mình đang ôm chặt ai đó, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp nụ cười tươi tắn của anh khiến cho cô giật mình.
“Anh???”
Đoàn Trường Sinh tùy ý vuốt tóc cô chơi đùa, giọng nói có chút lười biếng.
“Chúng ta đã ở bên nhau rồi, đứa bé cũng đã có, vậy thì ngủ chung giường cũng là chuyện sớm hay muộn, đúng không nào…”
Minh Hiểu Khê đầu óc còn hơi mơ hồ, bị anh thao túng tâm lý khẽ gật đầu.
Trong lòng anh vui đến nở hoa, cúi đầu muốn hôn cô.
Cô nhanh tay che miệng anh lại.
“Còn chưa đánh răng mà…”
“Anh không chê…”
“Nhưng mà em chê…”
“Được rồi… Vậy chúng ta đi đánh răng…”
Hai người vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt làm vệ sinh cá nhân.
Đoàn Trường Sinh tốc độ khá nhanh, làm xong đứng ở bên cạnh chờ Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê nhíu mày liếc anh đầy khó hiểu.
“Anh đứng ở đó làm gì vậy?”
“Chờ em…”
“Chờ em làm cái gì…”
“Anh có việc…”
Minh Hiểu Khê chẳng thể nói được anh nên mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Đoàn Trường Sinh kiên nhẫn chờ cô làm vệ sinh cá nhân xong, cô vừa vỗ mặt xong rồi là anh liền đi tới ôm người lên.
“Á…”
Cô bị bất ngờ phải ôm chặt lấy cổ anh, hai chân quặp chặt lấy eo của anh.
Đoàn Trường Sinh mỉm cười hài lòng, cúi đầu hôn xuống.
Một nụ hôn chào buổi sáng nồng nàn, hoà cùng ánh nắng ban mai buổi sáng ấm áp và hạnh phúc.
Anh đưa cô đến bệnh viện rồi mới đi làm.
Cửa phòng làm việc vừa mở ra, anh đã thấy bà cụ và mấy người Đỗ Lệ Thủy đang ngồi ở đó, hôm nay còn có cả sự xuất hiện của Đoàn Minh Dũng và mấy người họ hàng bên nhà bà cụ Thời.
Đoàn Trường Sinh nhìn qua một chút liền biết bọn họ đến vì chuyện gì rồi.
“Đến rồi đấy…Tôi tưởng anh đang đắm chìm trong men say tình yêu nên không đi làm nữa chứ?”
Tiếng bà cụ Thời móc mỉa cháu trai.
Đoàn Trường Sinh không để ý, chỉ nói.
“Mọi người đến tìm cháu vì chuyện gì, có thể nói nhanh một chút, 30phút nữa cháu có cuộc họp sớm rồi.”
“Cạch…”
Bà cụ đặt mạnh cốc nước xuống bàn phát ra âm thanh chói tai khiến cho mấy người bên cạnh run lên một cái.
Chỉ có một mình Đoàn Trường Sinh vẫn ung dung như không nhìn thẳng bọn họ.
“Anh thì giỏi rồi, vì một đứa con gái mà không màng đến tình thân, lời bà nội cũng không để vào mắt.
Bây giờ còn giở thủ đoạn chèn ép người nhà nữa đấy, anh muốn tất cả chúng tôi đều phải ra ngoài đường ăn mày mới hả dạ có phải hay không?”
Đoàn Trường Sinh bình tĩnh uống trà để cho bà cụ nói.
Bà cụ nói xong một ông cậu ngồi cạnh bà nhanh chóng tiếp lời.
“Cháu vì một đứa con gái mà làm ra những điều bất hiếu như vậy có đáng không.
Người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, vậy mà cháu… Haizzz… Chúng ta thật quá thất vọng…”
Bà cụ Thời cắt ngang lời nói của ông cậu.
“Mày tưởng con khốn đó thực sự yêu mày hả? Nếu nó yêu mày thì nó dám đóng cửa nhà, ăn nói mất dạy với bà nội mày như vậy đâu…”
Đoàn Trường Sinh cười nhạt một tiếng.
“Bà nội, nếu như có một người, vừa gặp bà đã dùng những từ ngữ vô cùng khó nghe, chửi bà thế nọ thế kia, thì bà có tôn trọng người chửi bà hay không?”
“Đứa nào dám chửi tao, tao vặn răng cả nhà nó chứ tôn trọng cái gì?”
Bà cụ không cần tốn thời gian suy nghĩ đã lập tức trả lời.
Trả lời xong mới biết mình nói hớ, chẹp miệng.
“Nói thì nói thế, nhưng tao là người lớn nó khác, còn con ranh kia là một đứa hỉ mũi chưa sạch, lại còn đang muốn gả vào nhà mình thì nó phải cư xử khác chứ.”
(còn tiếp).